Chương 6: Giảng Đường
Tiểu Tâm Xuyên
05/05/2023
Cậu giật mình nhảy dựng lên, thoát khỏi bàn tay của anh ngay lập lức. Hai
tay tự ôm lấy bản thân, mắt liếc ra phía khác tránh nhìn vào khuôn mặt
anh. Giọng lặp bặp run run.
- Quyến rũ thầy? Nhất quyết không phải.
Anh một tay khoanh lại, tay còn lại chống cằm, miệng cười nham hiểm lên tiếng.
- Không phải quyến rũ thì là gì?
- Cái này...Tất cả do thầy gài em. Thầy cố ý đề nghị ngủ cùng em, cố tình ôm em vào lòng, cố tình giả vờ ngủ, cố tình khiến khuôn mặt em sát mặt thầy, cố tình để em nghe tiếng tim thầy đập.
- Vậy à? Em sai rồi, thực ra tôi chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ, tôi ôm em vì thường ngày tôi phải ôm cái gì đó mới ngủ được. Tôi tưởng em ngủ rồi nên mới dám ôm em. Đến khi em ngước mặt lên khiến tôi giật mình thế nên đã cử động. Đến khi em dúi đầu vào ngực tôi, tôi cảm thấy hồi hộp và tim đập nhanh liên tục, đến khi em ngã tôi sợ em bị thương nên mới giữ em lại. Thế mà em lại đu lên người tôi, tạo ra tình huống khó xử vừa rồi.
Cậu lúc này đơ người, liên tục cúi đầu xin lỗi, hóa ra là cậu nghĩ xấu cho anh. Anh vừa cười vừa nói không sao, sau đó lại nằm xuống giường trở về vị trí ban đầu. Cậu không ngủ được đành ngồi dậy xem những bài học mà mình đã nghỉ trong tuần trước, rồi ngủ luôn trên bàn.
Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, trong phòng kí túc xá đã chẳng còn ai, trên người cậu được phủ lên tấm chăn mỏng. Cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, lờ mờ nhìn thời gian đã là 8 giờ rồi.
Cậu bật dậy, vội vàng đi thay đồng phục. Nhanh chóng chạy đến giảng đường. Bước vào lớp, cậu nhìn thấy anh đang đứng trên bục giảng thấy có chút yên tâm. Tới xin lỗi anh vì đi muộn rồi nhanh chóng về chỗ tham gia lớp học.
Giờ nghỉ trưa cậu vẫn ngồi im tại chỗ, chuyên tâm làm bài tập thầy đã giao. Lúc này, anh từ trên bục giảng nhìn xuống có chút khó chịu, từ từ bước về phía cậu.
- Em làm gì vậy?
Cậu thấy anh liền nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt có chút đỏ. Tay dừng viết nhưng vẫn cúi mặt xuống bàn trả lời.
- Em xem lại bài thầy giao một chút. Mấy hôm nay nghỉ nhiều nên hiện giờ em vẫn thấy bài mới có chút khó hiểu. Muốn lấy lại phong độ học tập như xưa chắc phải học gấp đôi rồi.
Anh ngồi xuống cạnh cậu. Đặt một chồng giấy lên bàn, lên tiếng căn dặn.
- Như vậy không tốt cho sức khỏe. Em là người không phải robot, học như vậy sẽ có ngày kiệt sức mà đi đấy.
- Thầy nói vậy thì có ích gì. Dù sao em vẫn phải cố gắng học để trở lại quỹ đạo cuộc sống hàng ngày.
- Vậy à, học thì học nhưng vẫn phải ăn trưa nhỉ? Nào đứng dậy đi với tôi một chút nhé.
Cậu khuôn mặt có chút căng thẳng, quay qua nhìn anh.
- Thầy đi một mình không được à? Em bận mất rồi.
Anh nghe cậu từ chối, khuôn mặt anh trở nên khó chịu, đặt tay lên sấp giấy trên bàn.
- Được rồi. không đi cũng không sao, cái này cho em.
Cậu vừa cầm một tờ giấy lên xem, vừa hỏi.
- Cái gì vậy?
- Tài liệu bài học của tuần trước, trong này bao gồm tất cả các môn, tôi đã tóm tắt kiến thức chính, em dựa vào đây mà học cho dễ.
Cậu có chút thắc mắc hỏi anh tại sao lại có toàn bộ các môn trong khi anh chỉ dạy một môn. Anh lúc này vừa cười vừa nói.
- Tôi đã vất vả kiếm tài liệu từ các thầy cô khác rồi giúp em lọc ra kiến thức chính đấy. Tôi quan tâm em đến thế còn gì.
Cậu nghe đến đây có vẻ bối rối, liền nhanh chóng nói cảm ơn anh, rồi lại chú tâm vào sấp tài liệu trên bàn. Anh không tiếp tục làm phiền cậu mà nhanh chóng bỏ đi.
Sau khi anh rời đi không lâu. cô bạn thân từ cấp ba của cậu " Tô Lạc Lạc" lại bước đến hỏi chuyện.
- Tiểu Tâm, cậu nghe vụ gì chưa? nghe nói câu lạc bộ dành cho những người có xu hướng đồng tính luyến ái mới mở lại. Cậu có định tham gia không?
- Tớ không biết, chắc sẽ không tham gia.
Cô bạn thắc mắc lên tiếng.
- Tại sao vậy? Không phải là lúc trước cậu nộp đơn xin vào nhưng câu lạc bộ đóng cửa do vấn đề sửa chữa à.
- Đúng vậy, nhưng tớ sợ người ta dị nghị, không muốn tham gia đâu.
- Tiểu Tâm ơi là Tiểu Tâm, thời nào rồi còn sợ người ta dị nghị. Tớ vẫn cứ nộp đơn bình thường đây, chẳng ai dám nói năng ra vào.
- Để tớ suy nghĩ vậy.
- Không phải suy nghĩ đâu, ở đó thầy giáo phụ trách ra đề nghị mở lại câu lạc bộ đẹp trai lắm đó. Nghe bảo cũng là đồng tính. Biết đâu được, cậu hốt thầy ấy thoát kiếp ế thì sao?
Cậu lúc này nằm ườn ra bàn, thở dài.
- Tuy vậy nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút...
Khi cậu còn chưa nói hết câu thì anh từ đâu bước đến, luồn tay đặt trước mặt cậu một hộp sữa.
- Suy nghĩ việc gì vậy?
Cô bạn Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm anh, một tay chọc chọc vai cậu.
- Thầy ấy là người đề nghị mở lại câu lạc bộ đó, đẹp trai phết nhỉ?
Nghe cô nói xong, cậu liền tỉnh lại, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ chuyển thành sự ngạc nhiên chưa từng có, đơ mắt ra nhìn anh. Khó lắm mới có thể mở miệng.
- Thầy ấy là gay?
Cô bạn nhìn cậu gật đầu, kèm thêm hai từ chắc chắn. Lần này cậu sốc thật rồi. Ban đầu vì nghĩ anh thẳng nên mới chấp nhận ngủ cùng, cũng tưởng chỉ mình cậu mang tâm thế hồi hộp, bồn chồn khi nằm cùng nhau. Cậu đơ ra một lúc, suy nghĩ không thể điều khiển mà tự động tua về tối qua. Nhớ lại mọi thứ khiến cậu mặt đỏ như gấc, cúi gằm mặt nhìn hộp sữa trên bàn. Anh lúc này cười nham hiểm.
- Em cũng thế à?
- Quyến rũ thầy? Nhất quyết không phải.
Anh một tay khoanh lại, tay còn lại chống cằm, miệng cười nham hiểm lên tiếng.
- Không phải quyến rũ thì là gì?
- Cái này...Tất cả do thầy gài em. Thầy cố ý đề nghị ngủ cùng em, cố tình ôm em vào lòng, cố tình giả vờ ngủ, cố tình khiến khuôn mặt em sát mặt thầy, cố tình để em nghe tiếng tim thầy đập.
- Vậy à? Em sai rồi, thực ra tôi chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ, tôi ôm em vì thường ngày tôi phải ôm cái gì đó mới ngủ được. Tôi tưởng em ngủ rồi nên mới dám ôm em. Đến khi em ngước mặt lên khiến tôi giật mình thế nên đã cử động. Đến khi em dúi đầu vào ngực tôi, tôi cảm thấy hồi hộp và tim đập nhanh liên tục, đến khi em ngã tôi sợ em bị thương nên mới giữ em lại. Thế mà em lại đu lên người tôi, tạo ra tình huống khó xử vừa rồi.
Cậu lúc này đơ người, liên tục cúi đầu xin lỗi, hóa ra là cậu nghĩ xấu cho anh. Anh vừa cười vừa nói không sao, sau đó lại nằm xuống giường trở về vị trí ban đầu. Cậu không ngủ được đành ngồi dậy xem những bài học mà mình đã nghỉ trong tuần trước, rồi ngủ luôn trên bàn.
Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, trong phòng kí túc xá đã chẳng còn ai, trên người cậu được phủ lên tấm chăn mỏng. Cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, lờ mờ nhìn thời gian đã là 8 giờ rồi.
Cậu bật dậy, vội vàng đi thay đồng phục. Nhanh chóng chạy đến giảng đường. Bước vào lớp, cậu nhìn thấy anh đang đứng trên bục giảng thấy có chút yên tâm. Tới xin lỗi anh vì đi muộn rồi nhanh chóng về chỗ tham gia lớp học.
Giờ nghỉ trưa cậu vẫn ngồi im tại chỗ, chuyên tâm làm bài tập thầy đã giao. Lúc này, anh từ trên bục giảng nhìn xuống có chút khó chịu, từ từ bước về phía cậu.
- Em làm gì vậy?
Cậu thấy anh liền nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt có chút đỏ. Tay dừng viết nhưng vẫn cúi mặt xuống bàn trả lời.
- Em xem lại bài thầy giao một chút. Mấy hôm nay nghỉ nhiều nên hiện giờ em vẫn thấy bài mới có chút khó hiểu. Muốn lấy lại phong độ học tập như xưa chắc phải học gấp đôi rồi.
Anh ngồi xuống cạnh cậu. Đặt một chồng giấy lên bàn, lên tiếng căn dặn.
- Như vậy không tốt cho sức khỏe. Em là người không phải robot, học như vậy sẽ có ngày kiệt sức mà đi đấy.
- Thầy nói vậy thì có ích gì. Dù sao em vẫn phải cố gắng học để trở lại quỹ đạo cuộc sống hàng ngày.
- Vậy à, học thì học nhưng vẫn phải ăn trưa nhỉ? Nào đứng dậy đi với tôi một chút nhé.
Cậu khuôn mặt có chút căng thẳng, quay qua nhìn anh.
- Thầy đi một mình không được à? Em bận mất rồi.
Anh nghe cậu từ chối, khuôn mặt anh trở nên khó chịu, đặt tay lên sấp giấy trên bàn.
- Được rồi. không đi cũng không sao, cái này cho em.
Cậu vừa cầm một tờ giấy lên xem, vừa hỏi.
- Cái gì vậy?
- Tài liệu bài học của tuần trước, trong này bao gồm tất cả các môn, tôi đã tóm tắt kiến thức chính, em dựa vào đây mà học cho dễ.
Cậu có chút thắc mắc hỏi anh tại sao lại có toàn bộ các môn trong khi anh chỉ dạy một môn. Anh lúc này vừa cười vừa nói.
- Tôi đã vất vả kiếm tài liệu từ các thầy cô khác rồi giúp em lọc ra kiến thức chính đấy. Tôi quan tâm em đến thế còn gì.
Cậu nghe đến đây có vẻ bối rối, liền nhanh chóng nói cảm ơn anh, rồi lại chú tâm vào sấp tài liệu trên bàn. Anh không tiếp tục làm phiền cậu mà nhanh chóng bỏ đi.
Sau khi anh rời đi không lâu. cô bạn thân từ cấp ba của cậu " Tô Lạc Lạc" lại bước đến hỏi chuyện.
- Tiểu Tâm, cậu nghe vụ gì chưa? nghe nói câu lạc bộ dành cho những người có xu hướng đồng tính luyến ái mới mở lại. Cậu có định tham gia không?
- Tớ không biết, chắc sẽ không tham gia.
Cô bạn thắc mắc lên tiếng.
- Tại sao vậy? Không phải là lúc trước cậu nộp đơn xin vào nhưng câu lạc bộ đóng cửa do vấn đề sửa chữa à.
- Đúng vậy, nhưng tớ sợ người ta dị nghị, không muốn tham gia đâu.
- Tiểu Tâm ơi là Tiểu Tâm, thời nào rồi còn sợ người ta dị nghị. Tớ vẫn cứ nộp đơn bình thường đây, chẳng ai dám nói năng ra vào.
- Để tớ suy nghĩ vậy.
- Không phải suy nghĩ đâu, ở đó thầy giáo phụ trách ra đề nghị mở lại câu lạc bộ đẹp trai lắm đó. Nghe bảo cũng là đồng tính. Biết đâu được, cậu hốt thầy ấy thoát kiếp ế thì sao?
Cậu lúc này nằm ườn ra bàn, thở dài.
- Tuy vậy nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút...
Khi cậu còn chưa nói hết câu thì anh từ đâu bước đến, luồn tay đặt trước mặt cậu một hộp sữa.
- Suy nghĩ việc gì vậy?
Cô bạn Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm anh, một tay chọc chọc vai cậu.
- Thầy ấy là người đề nghị mở lại câu lạc bộ đó, đẹp trai phết nhỉ?
Nghe cô nói xong, cậu liền tỉnh lại, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ chuyển thành sự ngạc nhiên chưa từng có, đơ mắt ra nhìn anh. Khó lắm mới có thể mở miệng.
- Thầy ấy là gay?
Cô bạn nhìn cậu gật đầu, kèm thêm hai từ chắc chắn. Lần này cậu sốc thật rồi. Ban đầu vì nghĩ anh thẳng nên mới chấp nhận ngủ cùng, cũng tưởng chỉ mình cậu mang tâm thế hồi hộp, bồn chồn khi nằm cùng nhau. Cậu đơ ra một lúc, suy nghĩ không thể điều khiển mà tự động tua về tối qua. Nhớ lại mọi thứ khiến cậu mặt đỏ như gấc, cúi gằm mặt nhìn hộp sữa trên bàn. Anh lúc này cười nham hiểm.
- Em cũng thế à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.