Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 35
Lãng Lí Đào Lãng
13/07/2024
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 35: Rời khỏi thành Cơ Giới
“Quá nguy hiểm, hơn nữa sau trận động đất đó, thành Mạc Ô Tư cũng đã trở thành một đống phế tích rồi.”
Thẩm Tu Trạch là một người rất bình tĩnh, tự kiềm chế, hắn biết dù có đi tới đó cũng không thu hoạch được gì cả, người đã biến mất trong trận động đất mười mấy năm trước, xác suất còn sống dường như bằng không.
Nhưng Lâm An vẫn luôn lôi kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, cậu hoảng loạn, muốn nói rất nhiều nhưng không nói được, nên chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt khẩn cầu của mình.
Thẩm Tu Trạch: “......”
Đây là lần đầu tiên hắn biết được, hắn có chút không cưỡng lại nổi cái kiểu gần như làm nũng này.
Thẩm Tu Trạch dời ánh mắt đi, thần sắc không rõ, hắn không nhìn về phía Lâm An nữa, hành động này dưới cái nhìn của người khác chính là từ chối.
Âu Dương Đông dẫn đầu nói: “Không phải là cách chỗ chúng ta phải đi không xa sao, chúng ta cứ đi thử một chuyến xem sao.”
Từ Phóng cũng nói phụ họa theo: “Đúng vậy, anh An đã vội vàng đến nỗi muốn nói chuyện luôn rồi, khẳng định là rất muốn đi, chúng ta chỉ đi xem thôi, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Ô Sương Tuyết: “Tuy rằng không đi qua thành Mạc Ô Tư, nhưng mà gần đó thì lúc còn trẻ tôi có đi qua mấy lần, tôi biết đường.”
Ô Đóa nhìn trái nhìn phải, cũng gật đầu.
Thẩm Tu Trạch: “.....Tôi không nói là không đi.”
Từ Phóng và Âu Dương Đông đều hoan hô, gọi lão đại vạn tuế mấy lần.
Lâm An cũng nghe hiểu được, cái tay nắm lấy vạt áo cũng buông ra, cậu rất vui mừng, nhưng không biết thể hiện ra như thế nào.
Sau đó Thẩm Tu Trạch thừa dịp cậu chưa chuẩn bị gì, đã xoa rối tung tóc của nhóc tang thi lên, có lẽ vì yêu cầu của mình được chấp thuận, nên Lâm An cũng không có giãy giụa, cậu ngoan ngoãn để mặc cho đối phương xoa đầu tóc mềm mại của mình thành cái ổ gà.
Lâm An mang cái đầu ổ gà vô cùng hưng phấn, cậu chậm rãi đi tới bên cạnh giáo sư Lâm nhận lại khung ảnh, sau đó đi tới đi lui bên trong nhà xưởng, không có dụng cụ để lau chùi mà cậu cần, cậu liền dùng dị năng hệ thủy của mình để quét dọn vệ sinh.
Dường như cậu muốn dùng phương thức này để cảm ơn giáo sư Lâm.
Mãi cho đến khi mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, cậu vẫn còn ở nơi đó lặng lẽ quét dọn, nhà xưởng quá lớn, muốn quét dọn xong toàn bộ thì chắc phải mất rất lâu, giáo sư Lâm cũng nói không cần phải quét dọn, nhưng Lâm An rất cố chấp, cứ như là cậu mà quét không xong thì cậu sẽ không quay về nghỉ ngơi vậy.
Nhưng mà vốn dĩ cậu cũng không cần phải nghỉ ngơi.
Thần trí của cậu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng cậu biết là nhờ giáo sư Lâm nên cậu mới biết được tung tích của ba mẹ cậu, nên cậu muốn cảm ơn đối phương, mà hiện tại việc cậu am hiểu nhất chính là quét dọn, cho nên cậu mới muốn báo đáp ông bằng cách này.
Bởi vì những việc đã trải qua hồi còn nhỏ, Lâm An rất ít khi nhận được lòng tốt của ai đó, cho nên mỗi khi có người nguyện ý cho cậu một chút ý tốt, cậu đều muốn báo đáp lại nhiều hơn.
Trước đó cậu không có cái ý thức này, nhưng hiện tại không chỉ có giáo sư Lâm, cậu còn có cả những người bạn đồng hành nữa..... Truyện Đô Thị
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tu Trạch xem không vừa mắt, hắn xách nhóc tang thi chăm chỉ một cách bất thường này đi, để cậu ngồi ở trên giường không được nhúc nhích.
Những người khác đều đã ngủ, Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm Lâm An một lúc rồi cũng ngủ, chỉ có một mình Lâm An ngồi ở trên giường, chậm rãi chớp chớp mắt.
Giáo sư Lâm chuẩn bị giường cho mọi người, Lâm An cũng có, hai bà cháu họ Ô ở bên cạnh, có một tấm vải làm ngăn cách, còn bên này là năm cái giường của bọn họ.
Hôm nay giết tang thi mất quá nhiều sức lực, Từ Phóng đã ngáy khò khè, Âu Dương Đông thì nhắc mãi đừng đuổi theo tôi, còn Thẩm Tu Trạch và giáo sư Lâm đều hít thở vững vàng mà ngủ rồi.
Chỉ có một mình Lâm An ngồi ngơ ngác ở trên giường, bình thường cậu ở nhà của mình hay ở trong nhà xe, đều chỉ đứng hoặc ngồi phát ngốc, hiện tại cậu phát hiện mọi người đều nằm ở trên giường, chỉ có mỗi mình cậu là ngồi.
Lâm An học theo bộ dáng của người khác, tay chân cứng đờ như người máy mà nắm yên trên giường không nhúc nhích.
Hôm nay Tiểu Phúc không có ổ chó của nó, thường thì ổ chó được đặt ở trong nhà xe, nó nhìn mọi người đều đi ngủ cả rồi, liền lặng lẽ đi tới mép giường của chủ nhân, muốn thử leo lên giường, lại đối mắt với Lâm An cũng vừa mới quay đầu qua.
Tiểu Phúc chột dạ dịch tầm mắt, làm bộ như nó không hề muốn đi lên chút nào.
Trước kia ở trong nhà, Tiểu Phúc có phòng ngủ của chính mình, có ổ chó của chính mình, bệnh sạch sẽ của Lâm An cũng không cho phép chó lên giường, dù là lúc Tiểu Phúc vừa mới được Lâm An mang về nhà, lúc nào cũng trong trạng thái bất an lo lắng, nhưng Lâm An cũng chỉ ngồi bên cạnh ổ chó cùng với nó mà thôi.
Sau khi Lâm An biến thành tang thi, Tiểu Phúc cũng không thể thành công mà leo lên giường chủ nhân được.
Tiểu Phúc có chút uất ức bị ánh mắt bình tĩnh của chủ nhân dọa lui, cuối cùng có chạy bịch bịch đến giường Từ Phóng, nhảy lên giường hắn, cuộn thành một cục chuẩn bị đi ngủ.
Từ Phóng còn đang trong giấc mộng duỗi tay sờ thấy lông chó, hắn cười he he vài tiếng, rồi tiếp tục ngủ say.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Tu Trạch lười biếng mở mắt, lâu lắm rồi hắn không có ngủ yên ổn như vậy.
Trước đó ở khu vực hoang dã, buổi tối còn phải chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài, dù đã ngủ rồi mà nghe thấy một chút tiếng động cũng phải lập tức tỉnh lại để xem xét.
Còn ở thành Cơ Giới, phần lớn tang thi ở nơi này đã được xử lý xong, không cần phải lo lắng nửa đêm có thứ gì đó tập kích, người máy của giáo sư Lâm cũng không phải ăn chay, có tình huống gì sẽ lập tức cảnh báo, cho nên Thẩm Tu Trạch rất yên tâm mà đi ngủ.
Thật ra hắn có chút tật xấu khi rời giường, nhưng ngày thường hắn ngủ ít lại còn thức dậy sớm, cho nên ngay cả Từ Phóng cũng không phát hiện ra được điểm này.
Ngồi dậy từ trên giường, Thẩm Tu Trạch có chút áp suất thấp nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Từ Phóng đang ngồi trước mặt một người máy bị hư hỏng mà nghịch.
Hắn xoa ấn đường, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Lâm An đâu rồi?”
Toàn bộ nhà xưởng chỉ có hắn và Từ Phóng, vậy mà Lâm An không có ở nơi này.
“À, anh ấy đi cùng giáo sư Lâm ra ngoài rồi, ngày hôm qua không phải là giáo sư Lâm muốn nhờ anh An hỗ trợ dọn dẹp tang thi trong cống thoát nước sao? Sáng sớm bọn họ liền đi rồi.”
Từ Phóng rất tò mò về người máy, hắn cứ sờ tới sờ lui, còn muốn thử xem mình có thể sửa lại người máy đã bị hỏng này hay không.
“Cậu ấy đi kiểu gì?” Lâm An rất kháng cự với người lạ, cũng không thích ra ngoài, đến bây giờ cũng chỉ có một mình hắn có thể đem Lâm An ra ngoài được, những người khác muốn để Lâm An ra cửa là không có khả năng.
Tâm tư của Từ Phóng vẫn còn đặt trên người máy, hắn nghe vậy thì tùy ý nói: “Đi kiểu gì ấy hả? Lúc giáo sư Lâm hỏi anh ấy có thể giúp đỡ hay không, anh ấy cứ vậy liền đi theo thôi.”
Thẩm Tu Trạch: “.....”
Đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời.
Hắn đứng dậy mặc áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Bọn họ đi tới chỗ nào, một mình Lâm An ra ngoài rất nguy hiểm, nói không chừng ở dưới cống thoát nước còn có tang thi đặc thù nào khác nữa, lỡ như bị tấn công thì cậu ấy cũng sẽ không biết phản kháng lại.”
Từ Phóng quay lại nhìn bóng dáng vội vã của đối phương, nói lớn: “Lão đại, anh còn chưa có rửa mặt ăn sáng á, những người khác cũng đi chung mà, chắc là không có việc gì đâu, với cả còn nhiều người máy như vậy mà.”
Thẩm Tu Trạch quay trở lại, hắn bực bội rửa mặt, ăn cơm, mà Từ Phóng thì lại không nhìn ra được lão đại của mình đang không vui, dù sao ngày thường dáng vẻ của hắn cũng chính là như vậy.
Ăn xong cơm sáng, từ trong miệng của Từ Phóng biết được vị trí của mấy người bọn họ, Thẩm Tu Trạch lại vội vã đi qua, mà Từ Phóng với một tâm hồn rộng lớn cũng đi theo phía sau lão đại của mình.
Sáng nay, chờ mãi cũng không thấy Thẩm Tu Trạch tỉnh lại, bà Ô nói khoảng thời gian này hắn cũng rất mệt mỏi rồi, cho nên mọi người cũng không đánh thức hắn, chỉ để Từ Phóng ở lại chờ đến khi đối phương tỉnh.
Lúc này, những người khác đều đang đứng ở đoạn cuối cống thoát nước của thành Cơ Giới, trong tay của giáo sư Lâm là một tấm bản vẽ, ông đang nhìn kỹ cấu tạo trên đó, còn Lâm An thì đứng phía sau lưng giáo sư Lâm, một tay nắm chặt vạt áo của ông, cúi đầu nhìn Tiểu Phúc đang nghịch bên dưới.
Tiểu Phúc đang thử cắn đuôi của chính mình, nó tự quay tròn biến mình thành con quay, tốc độ còn rất nhanh, sắp không thấy rõ được thân ảnh của nó nữa. Mà những người khác đang rảnh rỗi không có việc gì làm thì cùng nhau xem con quay Tiểu Phúc biểu diễn tạo ra gió xoáy.
Giáo sư Lâm mặc một áo khoác cao bồi màu xanh, trước đó vẫn còn dính một chút dầu mỡ, hôm nay lại vô cùng sạch sẽ, giống như là một chiếc áo mới, mà đây chính là công lao của Lâm An.
“Ừm, chính là nơi này, từ nơi này cho nước tiến vào, cuối cùng sẽ dẫn ra bên ngoài thành, tôi cho người máy canh giữ ở bên ngoài thành, đến lúc đó sẽ tiến hành xử lý luôn.”
Giáo sư Lâm đẩy mắt kính, ân cần nói với nhóc tang thi đang trốn ở phía sau lưng ông: “Lâm An, có thể dùng dị năng hệ thủy của cậu đổ vào đây được không, lượng nước không cần quá nhiều, nhưng tốc độ phải nhanh một chút, như vậy mới có thể một lần mang tất cả tang thi ra ngoài được.”
Ông không có quay lại để nhìn cậu, hai mắt vẫn nhìn phía trước, chậm rãi giải thích cho cậu nghe, từ tình huống ngày hôm qua ông cũng biết được nếu như nói quá nhanh thì cậu sẽ nghe không hiểu, cho nên ông nói chuyện rất chậm, chừa lại đủ thời gian để cho Lâm An có thể hiểu được.
Cuối cùng, sau khi nói ba lần, Lâm An mới hiểu được giáo sư muốn cậu làm cái gì.
Cậu buông tay giáo sư Lâm, chậm rãi đi tới miệng cống thoát nước đã được mở ra, nhìn lối vào tối đen như mực bên dưới, sau đó lại nhìn về phía giáo sư.
“ Đúng vậy, chính là nơi này, chỉ cần đổ nước vào đó là được.”
Lâm An vươn một bàn tay ra, đặt lên trên mặt đất, lập tức một cột nước từ dưới đất dựng thẳng lên, sau đó lấy tư thế cuồn cuộn to lớn vọt thẳng vào trong cống thoát nước.
Cậu lại nhìn về phía giáo sư Lâm.
“ Tốt lắm.”
Giáo sư Lâm không biết khen ngợi người khác, Lâm An sẽ nhiều lần dùng dị năng, mỗi lần dùng xong sẽ nhìn về phía ông, mà ông chỉ có thể khô khốc lặp lại những từ “Tốt lắm, rất tốt.”
Nhưng chỉ như vậy thôi lại khiến cho Lâm An cảm thấy rất vui vẻ, cậu làm việc tràn đầy năng lượng, mỗi lần sử dụng dị năng xong sẽ chờ giáo sư Lâm khen cậu, khen xong thì mới tiếp tục làm việc.
Chờ đến khì Thẩm Tu Trạch chạy tới, bọn họ cũng vừa lúc muốn đi tới một nơi khác tiếp theo, Lâm An giống như một đứa cháu được ông dắt ra ngoài chơi, cậu cầm vạt áo khoác của giáo sư Lâm, ngoan ngoãn đi theo ông.
Bộ dáng của Lâm An không hề có chút sợ hãi nào với giáo sư Lâm, mà còn rất ỷ lại vào ông, Thẩm Tu Trạch muốn hỏi bệnh sợ xã hội của cậu đâu mất rồi, vậy mà đối phương còn vô thức tránh ra phía sau của giáo sư Lâm.
Trong lòng của Thẩm Tu Trạch lập tức cừng đờ, rõ ràng trước đó nhìn thấy tang thi cùng với người xa lạ đều sẽ trốn ra phía sau hắn, vậy mà hiện tại cậu muốn làm phản rồi.
Chỉ là chuyện này không phải là việc gì lớn, dù sao giáo sư Lâm cũng cùng tên với ba của Lâm An, hơn nữa tính tình của ông cũng rất dịu dàng, khiến người khác dễ dàng cảm thấy thân thiết, cho nên dù là nhóc tang thi có bệnh sợ xã hội nghiêm trọng thì cũng không quá phản cảm, thậm chí còn cảm thấy đối phương rất gần gũi.
Cái này rất bình thường.
Thẩm Tu Trạch lộ ra một biểu tình vô cùng hiền lành, nói với Lâm An: “Lâm An, lại đây.”
Từ Phóng cùng hắn đi phía sau nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt: “Lão đại, anh làm sao vậy, anh có chuyện gì không vui thì nói ra chúng ta cùng giải quyết, anh vừa mới gọi Lâm An sao, là anh ấy chọc anh sao? Sắc mặt hiện tại của anh rất dọa người đó!”
Thẩm Tu Trạch chịu đựng xúc động muốn đá đối phương mấy cái trước mặt mọi người, mặt lạnh nói: “Không có việc gì.”
Sau đó, mọi người đi theo giáo sư Lâm khắp nơi, ông không quản lý nghiêm khắc giống như trước nữa, cho nên những người sống sót trong thành cũng có thể ra ngoài, mỗi lần gặp người xa lạ ở trên đường, Lâm An đều sẽ trốn ra phía sau của giáo sư Lâm, còn ông cũng tùy ý để cho cậu túm áo khoác của mình, ngay cả khi bị kéo đến siết chặt cổ, ông vẫn là một bộ dáng cười ha ha.
Còn Thẩm Tu Trạch ở bên cạnh mỗi lần nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của Lâm An, hắn đều nhịn không được mà cau mày.
A, đồ không có lương tâm, có mới nới cũ, chờ ra khỏi thành đi, xem thử hắn có lại giúp cậu che chắn tang thi với người xa lạ nữa hay không!
Cứ như vậy qua hai ngày, tang thi còn lại dưới cống thoát nước cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ cũng chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Vũ khí mà giáo sư Lâm đáp ứng cho bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, đồng thời còn cho bọn họ cả một người máy, người máy được ông nghiên cứu chế tạo trước khi mạt thế tới, hỏi đến công năng cụ thể của nó là gì, vậy mà giáo sư Lâm còn làm bí mật, để bọn họ tự đi thăm dò.
Ô Sương Tuyết nhìn ông bạn già, lần này có lẽ là lần cuối bọn họ gặp mặt nhau, số tuổi của hai người đều đã lớn rồi, bà cũng không biết cuối cùng mình sẽ lưu lại chỗ nào, chắc có lẽ không còn sức lực để quay trở về nữa.
“ Ông thật sự không đi theo chúng tôi sao, lúc còn trẻ không phải đã nói, cũng muốn giống như tôi đi ra ngoài nhìn xem sao?” Ô Sương Tuyết hỏi.
“ Không được, tuổi tôi quá lớn rồi, không đi xa như vậy được, hiện tại tang thi ở thành Cơ Giới đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi chuẩn bị mang theo một nhóm người máy đi tới thành Sơ Hi, chắc là nơi đó vẫn có đất cho tôi dụng võ, hai ngày nữa tôi sẽ đi.” Giáo sư Lâm đã nghĩ kỹ con đường ông phải đi rồi, thái độ vô cùng rõ ràng.
“Aiz, tôi tôn trọng mong muốn của ông, chỉ là ông không được khiến người của thành Sơ Hi trở nên lười biếng đâu đó.”
Giáo sư Lâm ngại ngừng cười cười: “Tôi biết rồi, ở lại nơi này cũng không phải là kế lâu dài, dù sao lương thực còn lại của chúng tôi cũng chỉ có thể phân chia thêm một năm nữa thôi, hơn nữa, xung quanh đây cũng không có nhiều vật tư, tôi sẽ mang theo những người nguyện ý đi tới thành Sơ Hi, sắp đến thời gian gieo trồng rồi, đất xung quanh thành Sơ Hi tốt hơn nơi này, ít nhất về sau chúng tôi cũng không bị đói chết, mọi người cũng có thể rèn luyện dị năng, tôi cũng sẽ không phạm phải sai lầm như trước nữa.”
Ô Sương Tuyết gật đầu, xem ra ông đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, vậy bà cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Từ Phóng ngồi ở ghế phụ, ló hơn phân nửa người từ cửa sổ ra ngoài, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài: “Ông Lâm ơi, hẹn gặp lại, ngài phải bảo trọng thân thể nha.”
Âu Dương Đông đứng ở bên ngoài, nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, “ Cậu có thể lau nước mũi đi được không!”
Thẩm Tu Trạch ngồi ở vị trí lái xe, cũng gật đầu với đối phương: “Bảo trọng.”
Giáo sư Lâm là một người rất tốt, dù là năng lực hay là phẩm hạnh, đều đáng giá để cho mọi người tôn trọng.
Lâm An mím môi rất chặt, hốc mắt đỏ ửng.
“ Không đi nữa là trời tối đó, đi thôi đi thôi.” Cuối cùng, vẫn là bà Ô lên tiếng, bà đẩy Lâm An và Ô Đóa đang đứng bên cạnh giáo sư Lâm, để bọn họ đi vào nhà xe.
Cửa nhà xe đóng lại, Lâm An liền đứng ngay cửa sổ nhìn ra ngoài, lưu luyến không rời nhìn ông cụ đứng vẫy tay về phía bọn họ.
Cậu cũng vẫy vẫy tay với đối phương,
Nhà xe chuyển động, rất nhanh ông cụ đứng ở cửa thành đã càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất.
Chỉ còn lại tiếng khóc la của Từ Phóng vang vọng về phía chân trời.
“ Ông Lâm!”
Thẩm Tu Trạch lái xe bên cạnh bị làm ồn, hắn cười lạnh một tiếng: “Ồn ào nữa tôi để cậu ở lại bên cạnh ông Lâm cả đời nhé.”
Từ Phóng lập tức câm miệng, oan ức mà lau nước mắt, có phải hắn muốn khóc đâu, còn không phải do hắn là người mau nước mắt sao.
Giáo sư Lâm nghe tiếng gào khóc của Từ Phóng, nhịn không được mà bật cười.
Lý Húc đứng ở cửa thành, mặt không có biểu tình gì nhìn ông: “Luyến tiếc như vậy, thế sao không đi cùng bọn họ luôn đi.”
Giáo sư Lâm lắc đầu: “Già rồi, tôi đi không nỗi nữa.”
Lý Húc hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Giáo sư Lâm xoay người lại, nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm kia: “Sự việc lúc đó, nếu lại xảy ra một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn lựa như cũ.”
Sắc mặt Lý Húc cứng đờ, thật ra lúc trước con gái của hắn đã bị cảm nhiễm rồi, lúc còn chưa đánh mất lý trí thì bị người máy giết chết, hắn biết người máy chỉ dựa theo lập trình sẵn để làm việc, cũng biết chuyện này không có liên quan gì đến giáo sư, nhưng trước khi chết con gái vẫn còn có ý thức, vẫn còn khóc lóc gọi ba, cảnh tượng kia cả đời này hắn cũng không quên được.
“ Đi cùng tôi đi.”
Lý Húc lắc đầu: “Không được, con gái của tôi ở đâu, tôi liền ở đó, ông mang theo những người khác rời đi đi, nghe mấy người kia bảo người ở thành Sơ Hi muốn thành lập một thành phố mới lần nữa, nói không chừng nơi đó sẽ là hi vọng cuối cùng của mọi người.”
“Hy vọng là thế.”
Lúc giáo sư Lâm nói chuyện với Lý Húc, nhà xe đã chạy được rất xa rồi, ngoại trừ xây dựng con đường từ thành Sơ Hi tới thành Cơ Giới ra, thì phía bên kia thành Cơ Giới còn xây dựng thêm một con đường rất dài nữa, cho nên bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Chờ đến khi tới nơi có nhiều thảm thực vật hơn, tiến vào khu vực rừng rậm, thì cũng chỉ có thể đi bộ.
Sau hai tiếng rời khỏi thành Cơ Giới, Từ Phóng vẫn còn nhắc mãi về giáo sư Lâm, bỗng nhiên lại phát hiện trời tối thui.
Trời muốn mưa hả?
Từ Phóng nhìn ra ngoài bên ngoài cửa sổ, lúc đầu còn đang rất khó hiểu dần dần nghiêm trọng hơn, sau đó hắn kinh hoảng thất thố hét lên: “Lão đại, đám chim chết tiệt kia thật sự quay lại báo thù rồi! Làm sao bây giờ?”
Một thứ giống như đám mây xám đen từ nơi xa tiến lại đây, đúng là một đám chim Nham Đỉnh.
***
Chương 35: Rời khỏi thành Cơ Giới
“Quá nguy hiểm, hơn nữa sau trận động đất đó, thành Mạc Ô Tư cũng đã trở thành một đống phế tích rồi.”
Thẩm Tu Trạch là một người rất bình tĩnh, tự kiềm chế, hắn biết dù có đi tới đó cũng không thu hoạch được gì cả, người đã biến mất trong trận động đất mười mấy năm trước, xác suất còn sống dường như bằng không.
Nhưng Lâm An vẫn luôn lôi kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, cậu hoảng loạn, muốn nói rất nhiều nhưng không nói được, nên chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt khẩn cầu của mình.
Thẩm Tu Trạch: “......”
Đây là lần đầu tiên hắn biết được, hắn có chút không cưỡng lại nổi cái kiểu gần như làm nũng này.
Thẩm Tu Trạch dời ánh mắt đi, thần sắc không rõ, hắn không nhìn về phía Lâm An nữa, hành động này dưới cái nhìn của người khác chính là từ chối.
Âu Dương Đông dẫn đầu nói: “Không phải là cách chỗ chúng ta phải đi không xa sao, chúng ta cứ đi thử một chuyến xem sao.”
Từ Phóng cũng nói phụ họa theo: “Đúng vậy, anh An đã vội vàng đến nỗi muốn nói chuyện luôn rồi, khẳng định là rất muốn đi, chúng ta chỉ đi xem thôi, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Ô Sương Tuyết: “Tuy rằng không đi qua thành Mạc Ô Tư, nhưng mà gần đó thì lúc còn trẻ tôi có đi qua mấy lần, tôi biết đường.”
Ô Đóa nhìn trái nhìn phải, cũng gật đầu.
Thẩm Tu Trạch: “.....Tôi không nói là không đi.”
Từ Phóng và Âu Dương Đông đều hoan hô, gọi lão đại vạn tuế mấy lần.
Lâm An cũng nghe hiểu được, cái tay nắm lấy vạt áo cũng buông ra, cậu rất vui mừng, nhưng không biết thể hiện ra như thế nào.
Sau đó Thẩm Tu Trạch thừa dịp cậu chưa chuẩn bị gì, đã xoa rối tung tóc của nhóc tang thi lên, có lẽ vì yêu cầu của mình được chấp thuận, nên Lâm An cũng không có giãy giụa, cậu ngoan ngoãn để mặc cho đối phương xoa đầu tóc mềm mại của mình thành cái ổ gà.
Lâm An mang cái đầu ổ gà vô cùng hưng phấn, cậu chậm rãi đi tới bên cạnh giáo sư Lâm nhận lại khung ảnh, sau đó đi tới đi lui bên trong nhà xưởng, không có dụng cụ để lau chùi mà cậu cần, cậu liền dùng dị năng hệ thủy của mình để quét dọn vệ sinh.
Dường như cậu muốn dùng phương thức này để cảm ơn giáo sư Lâm.
Mãi cho đến khi mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, cậu vẫn còn ở nơi đó lặng lẽ quét dọn, nhà xưởng quá lớn, muốn quét dọn xong toàn bộ thì chắc phải mất rất lâu, giáo sư Lâm cũng nói không cần phải quét dọn, nhưng Lâm An rất cố chấp, cứ như là cậu mà quét không xong thì cậu sẽ không quay về nghỉ ngơi vậy.
Nhưng mà vốn dĩ cậu cũng không cần phải nghỉ ngơi.
Thần trí của cậu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng cậu biết là nhờ giáo sư Lâm nên cậu mới biết được tung tích của ba mẹ cậu, nên cậu muốn cảm ơn đối phương, mà hiện tại việc cậu am hiểu nhất chính là quét dọn, cho nên cậu mới muốn báo đáp ông bằng cách này.
Bởi vì những việc đã trải qua hồi còn nhỏ, Lâm An rất ít khi nhận được lòng tốt của ai đó, cho nên mỗi khi có người nguyện ý cho cậu một chút ý tốt, cậu đều muốn báo đáp lại nhiều hơn.
Trước đó cậu không có cái ý thức này, nhưng hiện tại không chỉ có giáo sư Lâm, cậu còn có cả những người bạn đồng hành nữa..... Truyện Đô Thị
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tu Trạch xem không vừa mắt, hắn xách nhóc tang thi chăm chỉ một cách bất thường này đi, để cậu ngồi ở trên giường không được nhúc nhích.
Những người khác đều đã ngủ, Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm Lâm An một lúc rồi cũng ngủ, chỉ có một mình Lâm An ngồi ở trên giường, chậm rãi chớp chớp mắt.
Giáo sư Lâm chuẩn bị giường cho mọi người, Lâm An cũng có, hai bà cháu họ Ô ở bên cạnh, có một tấm vải làm ngăn cách, còn bên này là năm cái giường của bọn họ.
Hôm nay giết tang thi mất quá nhiều sức lực, Từ Phóng đã ngáy khò khè, Âu Dương Đông thì nhắc mãi đừng đuổi theo tôi, còn Thẩm Tu Trạch và giáo sư Lâm đều hít thở vững vàng mà ngủ rồi.
Chỉ có một mình Lâm An ngồi ngơ ngác ở trên giường, bình thường cậu ở nhà của mình hay ở trong nhà xe, đều chỉ đứng hoặc ngồi phát ngốc, hiện tại cậu phát hiện mọi người đều nằm ở trên giường, chỉ có mỗi mình cậu là ngồi.
Lâm An học theo bộ dáng của người khác, tay chân cứng đờ như người máy mà nắm yên trên giường không nhúc nhích.
Hôm nay Tiểu Phúc không có ổ chó của nó, thường thì ổ chó được đặt ở trong nhà xe, nó nhìn mọi người đều đi ngủ cả rồi, liền lặng lẽ đi tới mép giường của chủ nhân, muốn thử leo lên giường, lại đối mắt với Lâm An cũng vừa mới quay đầu qua.
Tiểu Phúc chột dạ dịch tầm mắt, làm bộ như nó không hề muốn đi lên chút nào.
Trước kia ở trong nhà, Tiểu Phúc có phòng ngủ của chính mình, có ổ chó của chính mình, bệnh sạch sẽ của Lâm An cũng không cho phép chó lên giường, dù là lúc Tiểu Phúc vừa mới được Lâm An mang về nhà, lúc nào cũng trong trạng thái bất an lo lắng, nhưng Lâm An cũng chỉ ngồi bên cạnh ổ chó cùng với nó mà thôi.
Sau khi Lâm An biến thành tang thi, Tiểu Phúc cũng không thể thành công mà leo lên giường chủ nhân được.
Tiểu Phúc có chút uất ức bị ánh mắt bình tĩnh của chủ nhân dọa lui, cuối cùng có chạy bịch bịch đến giường Từ Phóng, nhảy lên giường hắn, cuộn thành một cục chuẩn bị đi ngủ.
Từ Phóng còn đang trong giấc mộng duỗi tay sờ thấy lông chó, hắn cười he he vài tiếng, rồi tiếp tục ngủ say.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Tu Trạch lười biếng mở mắt, lâu lắm rồi hắn không có ngủ yên ổn như vậy.
Trước đó ở khu vực hoang dã, buổi tối còn phải chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài, dù đã ngủ rồi mà nghe thấy một chút tiếng động cũng phải lập tức tỉnh lại để xem xét.
Còn ở thành Cơ Giới, phần lớn tang thi ở nơi này đã được xử lý xong, không cần phải lo lắng nửa đêm có thứ gì đó tập kích, người máy của giáo sư Lâm cũng không phải ăn chay, có tình huống gì sẽ lập tức cảnh báo, cho nên Thẩm Tu Trạch rất yên tâm mà đi ngủ.
Thật ra hắn có chút tật xấu khi rời giường, nhưng ngày thường hắn ngủ ít lại còn thức dậy sớm, cho nên ngay cả Từ Phóng cũng không phát hiện ra được điểm này.
Ngồi dậy từ trên giường, Thẩm Tu Trạch có chút áp suất thấp nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Từ Phóng đang ngồi trước mặt một người máy bị hư hỏng mà nghịch.
Hắn xoa ấn đường, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Lâm An đâu rồi?”
Toàn bộ nhà xưởng chỉ có hắn và Từ Phóng, vậy mà Lâm An không có ở nơi này.
“À, anh ấy đi cùng giáo sư Lâm ra ngoài rồi, ngày hôm qua không phải là giáo sư Lâm muốn nhờ anh An hỗ trợ dọn dẹp tang thi trong cống thoát nước sao? Sáng sớm bọn họ liền đi rồi.”
Từ Phóng rất tò mò về người máy, hắn cứ sờ tới sờ lui, còn muốn thử xem mình có thể sửa lại người máy đã bị hỏng này hay không.
“Cậu ấy đi kiểu gì?” Lâm An rất kháng cự với người lạ, cũng không thích ra ngoài, đến bây giờ cũng chỉ có một mình hắn có thể đem Lâm An ra ngoài được, những người khác muốn để Lâm An ra cửa là không có khả năng.
Tâm tư của Từ Phóng vẫn còn đặt trên người máy, hắn nghe vậy thì tùy ý nói: “Đi kiểu gì ấy hả? Lúc giáo sư Lâm hỏi anh ấy có thể giúp đỡ hay không, anh ấy cứ vậy liền đi theo thôi.”
Thẩm Tu Trạch: “.....”
Đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời.
Hắn đứng dậy mặc áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Bọn họ đi tới chỗ nào, một mình Lâm An ra ngoài rất nguy hiểm, nói không chừng ở dưới cống thoát nước còn có tang thi đặc thù nào khác nữa, lỡ như bị tấn công thì cậu ấy cũng sẽ không biết phản kháng lại.”
Từ Phóng quay lại nhìn bóng dáng vội vã của đối phương, nói lớn: “Lão đại, anh còn chưa có rửa mặt ăn sáng á, những người khác cũng đi chung mà, chắc là không có việc gì đâu, với cả còn nhiều người máy như vậy mà.”
Thẩm Tu Trạch quay trở lại, hắn bực bội rửa mặt, ăn cơm, mà Từ Phóng thì lại không nhìn ra được lão đại của mình đang không vui, dù sao ngày thường dáng vẻ của hắn cũng chính là như vậy.
Ăn xong cơm sáng, từ trong miệng của Từ Phóng biết được vị trí của mấy người bọn họ, Thẩm Tu Trạch lại vội vã đi qua, mà Từ Phóng với một tâm hồn rộng lớn cũng đi theo phía sau lão đại của mình.
Sáng nay, chờ mãi cũng không thấy Thẩm Tu Trạch tỉnh lại, bà Ô nói khoảng thời gian này hắn cũng rất mệt mỏi rồi, cho nên mọi người cũng không đánh thức hắn, chỉ để Từ Phóng ở lại chờ đến khi đối phương tỉnh.
Lúc này, những người khác đều đang đứng ở đoạn cuối cống thoát nước của thành Cơ Giới, trong tay của giáo sư Lâm là một tấm bản vẽ, ông đang nhìn kỹ cấu tạo trên đó, còn Lâm An thì đứng phía sau lưng giáo sư Lâm, một tay nắm chặt vạt áo của ông, cúi đầu nhìn Tiểu Phúc đang nghịch bên dưới.
Tiểu Phúc đang thử cắn đuôi của chính mình, nó tự quay tròn biến mình thành con quay, tốc độ còn rất nhanh, sắp không thấy rõ được thân ảnh của nó nữa. Mà những người khác đang rảnh rỗi không có việc gì làm thì cùng nhau xem con quay Tiểu Phúc biểu diễn tạo ra gió xoáy.
Giáo sư Lâm mặc một áo khoác cao bồi màu xanh, trước đó vẫn còn dính một chút dầu mỡ, hôm nay lại vô cùng sạch sẽ, giống như là một chiếc áo mới, mà đây chính là công lao của Lâm An.
“Ừm, chính là nơi này, từ nơi này cho nước tiến vào, cuối cùng sẽ dẫn ra bên ngoài thành, tôi cho người máy canh giữ ở bên ngoài thành, đến lúc đó sẽ tiến hành xử lý luôn.”
Giáo sư Lâm đẩy mắt kính, ân cần nói với nhóc tang thi đang trốn ở phía sau lưng ông: “Lâm An, có thể dùng dị năng hệ thủy của cậu đổ vào đây được không, lượng nước không cần quá nhiều, nhưng tốc độ phải nhanh một chút, như vậy mới có thể một lần mang tất cả tang thi ra ngoài được.”
Ông không có quay lại để nhìn cậu, hai mắt vẫn nhìn phía trước, chậm rãi giải thích cho cậu nghe, từ tình huống ngày hôm qua ông cũng biết được nếu như nói quá nhanh thì cậu sẽ nghe không hiểu, cho nên ông nói chuyện rất chậm, chừa lại đủ thời gian để cho Lâm An có thể hiểu được.
Cuối cùng, sau khi nói ba lần, Lâm An mới hiểu được giáo sư muốn cậu làm cái gì.
Cậu buông tay giáo sư Lâm, chậm rãi đi tới miệng cống thoát nước đã được mở ra, nhìn lối vào tối đen như mực bên dưới, sau đó lại nhìn về phía giáo sư.
“ Đúng vậy, chính là nơi này, chỉ cần đổ nước vào đó là được.”
Lâm An vươn một bàn tay ra, đặt lên trên mặt đất, lập tức một cột nước từ dưới đất dựng thẳng lên, sau đó lấy tư thế cuồn cuộn to lớn vọt thẳng vào trong cống thoát nước.
Cậu lại nhìn về phía giáo sư Lâm.
“ Tốt lắm.”
Giáo sư Lâm không biết khen ngợi người khác, Lâm An sẽ nhiều lần dùng dị năng, mỗi lần dùng xong sẽ nhìn về phía ông, mà ông chỉ có thể khô khốc lặp lại những từ “Tốt lắm, rất tốt.”
Nhưng chỉ như vậy thôi lại khiến cho Lâm An cảm thấy rất vui vẻ, cậu làm việc tràn đầy năng lượng, mỗi lần sử dụng dị năng xong sẽ chờ giáo sư Lâm khen cậu, khen xong thì mới tiếp tục làm việc.
Chờ đến khì Thẩm Tu Trạch chạy tới, bọn họ cũng vừa lúc muốn đi tới một nơi khác tiếp theo, Lâm An giống như một đứa cháu được ông dắt ra ngoài chơi, cậu cầm vạt áo khoác của giáo sư Lâm, ngoan ngoãn đi theo ông.
Bộ dáng của Lâm An không hề có chút sợ hãi nào với giáo sư Lâm, mà còn rất ỷ lại vào ông, Thẩm Tu Trạch muốn hỏi bệnh sợ xã hội của cậu đâu mất rồi, vậy mà đối phương còn vô thức tránh ra phía sau của giáo sư Lâm.
Trong lòng của Thẩm Tu Trạch lập tức cừng đờ, rõ ràng trước đó nhìn thấy tang thi cùng với người xa lạ đều sẽ trốn ra phía sau hắn, vậy mà hiện tại cậu muốn làm phản rồi.
Chỉ là chuyện này không phải là việc gì lớn, dù sao giáo sư Lâm cũng cùng tên với ba của Lâm An, hơn nữa tính tình của ông cũng rất dịu dàng, khiến người khác dễ dàng cảm thấy thân thiết, cho nên dù là nhóc tang thi có bệnh sợ xã hội nghiêm trọng thì cũng không quá phản cảm, thậm chí còn cảm thấy đối phương rất gần gũi.
Cái này rất bình thường.
Thẩm Tu Trạch lộ ra một biểu tình vô cùng hiền lành, nói với Lâm An: “Lâm An, lại đây.”
Từ Phóng cùng hắn đi phía sau nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt: “Lão đại, anh làm sao vậy, anh có chuyện gì không vui thì nói ra chúng ta cùng giải quyết, anh vừa mới gọi Lâm An sao, là anh ấy chọc anh sao? Sắc mặt hiện tại của anh rất dọa người đó!”
Thẩm Tu Trạch chịu đựng xúc động muốn đá đối phương mấy cái trước mặt mọi người, mặt lạnh nói: “Không có việc gì.”
Sau đó, mọi người đi theo giáo sư Lâm khắp nơi, ông không quản lý nghiêm khắc giống như trước nữa, cho nên những người sống sót trong thành cũng có thể ra ngoài, mỗi lần gặp người xa lạ ở trên đường, Lâm An đều sẽ trốn ra phía sau của giáo sư Lâm, còn ông cũng tùy ý để cho cậu túm áo khoác của mình, ngay cả khi bị kéo đến siết chặt cổ, ông vẫn là một bộ dáng cười ha ha.
Còn Thẩm Tu Trạch ở bên cạnh mỗi lần nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của Lâm An, hắn đều nhịn không được mà cau mày.
A, đồ không có lương tâm, có mới nới cũ, chờ ra khỏi thành đi, xem thử hắn có lại giúp cậu che chắn tang thi với người xa lạ nữa hay không!
Cứ như vậy qua hai ngày, tang thi còn lại dưới cống thoát nước cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ cũng chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Vũ khí mà giáo sư Lâm đáp ứng cho bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, đồng thời còn cho bọn họ cả một người máy, người máy được ông nghiên cứu chế tạo trước khi mạt thế tới, hỏi đến công năng cụ thể của nó là gì, vậy mà giáo sư Lâm còn làm bí mật, để bọn họ tự đi thăm dò.
Ô Sương Tuyết nhìn ông bạn già, lần này có lẽ là lần cuối bọn họ gặp mặt nhau, số tuổi của hai người đều đã lớn rồi, bà cũng không biết cuối cùng mình sẽ lưu lại chỗ nào, chắc có lẽ không còn sức lực để quay trở về nữa.
“ Ông thật sự không đi theo chúng tôi sao, lúc còn trẻ không phải đã nói, cũng muốn giống như tôi đi ra ngoài nhìn xem sao?” Ô Sương Tuyết hỏi.
“ Không được, tuổi tôi quá lớn rồi, không đi xa như vậy được, hiện tại tang thi ở thành Cơ Giới đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi chuẩn bị mang theo một nhóm người máy đi tới thành Sơ Hi, chắc là nơi đó vẫn có đất cho tôi dụng võ, hai ngày nữa tôi sẽ đi.” Giáo sư Lâm đã nghĩ kỹ con đường ông phải đi rồi, thái độ vô cùng rõ ràng.
“Aiz, tôi tôn trọng mong muốn của ông, chỉ là ông không được khiến người của thành Sơ Hi trở nên lười biếng đâu đó.”
Giáo sư Lâm ngại ngừng cười cười: “Tôi biết rồi, ở lại nơi này cũng không phải là kế lâu dài, dù sao lương thực còn lại của chúng tôi cũng chỉ có thể phân chia thêm một năm nữa thôi, hơn nữa, xung quanh đây cũng không có nhiều vật tư, tôi sẽ mang theo những người nguyện ý đi tới thành Sơ Hi, sắp đến thời gian gieo trồng rồi, đất xung quanh thành Sơ Hi tốt hơn nơi này, ít nhất về sau chúng tôi cũng không bị đói chết, mọi người cũng có thể rèn luyện dị năng, tôi cũng sẽ không phạm phải sai lầm như trước nữa.”
Ô Sương Tuyết gật đầu, xem ra ông đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, vậy bà cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Từ Phóng ngồi ở ghế phụ, ló hơn phân nửa người từ cửa sổ ra ngoài, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài: “Ông Lâm ơi, hẹn gặp lại, ngài phải bảo trọng thân thể nha.”
Âu Dương Đông đứng ở bên ngoài, nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, “ Cậu có thể lau nước mũi đi được không!”
Thẩm Tu Trạch ngồi ở vị trí lái xe, cũng gật đầu với đối phương: “Bảo trọng.”
Giáo sư Lâm là một người rất tốt, dù là năng lực hay là phẩm hạnh, đều đáng giá để cho mọi người tôn trọng.
Lâm An mím môi rất chặt, hốc mắt đỏ ửng.
“ Không đi nữa là trời tối đó, đi thôi đi thôi.” Cuối cùng, vẫn là bà Ô lên tiếng, bà đẩy Lâm An và Ô Đóa đang đứng bên cạnh giáo sư Lâm, để bọn họ đi vào nhà xe.
Cửa nhà xe đóng lại, Lâm An liền đứng ngay cửa sổ nhìn ra ngoài, lưu luyến không rời nhìn ông cụ đứng vẫy tay về phía bọn họ.
Cậu cũng vẫy vẫy tay với đối phương,
Nhà xe chuyển động, rất nhanh ông cụ đứng ở cửa thành đã càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất.
Chỉ còn lại tiếng khóc la của Từ Phóng vang vọng về phía chân trời.
“ Ông Lâm!”
Thẩm Tu Trạch lái xe bên cạnh bị làm ồn, hắn cười lạnh một tiếng: “Ồn ào nữa tôi để cậu ở lại bên cạnh ông Lâm cả đời nhé.”
Từ Phóng lập tức câm miệng, oan ức mà lau nước mắt, có phải hắn muốn khóc đâu, còn không phải do hắn là người mau nước mắt sao.
Giáo sư Lâm nghe tiếng gào khóc của Từ Phóng, nhịn không được mà bật cười.
Lý Húc đứng ở cửa thành, mặt không có biểu tình gì nhìn ông: “Luyến tiếc như vậy, thế sao không đi cùng bọn họ luôn đi.”
Giáo sư Lâm lắc đầu: “Già rồi, tôi đi không nỗi nữa.”
Lý Húc hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Giáo sư Lâm xoay người lại, nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm kia: “Sự việc lúc đó, nếu lại xảy ra một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn lựa như cũ.”
Sắc mặt Lý Húc cứng đờ, thật ra lúc trước con gái của hắn đã bị cảm nhiễm rồi, lúc còn chưa đánh mất lý trí thì bị người máy giết chết, hắn biết người máy chỉ dựa theo lập trình sẵn để làm việc, cũng biết chuyện này không có liên quan gì đến giáo sư, nhưng trước khi chết con gái vẫn còn có ý thức, vẫn còn khóc lóc gọi ba, cảnh tượng kia cả đời này hắn cũng không quên được.
“ Đi cùng tôi đi.”
Lý Húc lắc đầu: “Không được, con gái của tôi ở đâu, tôi liền ở đó, ông mang theo những người khác rời đi đi, nghe mấy người kia bảo người ở thành Sơ Hi muốn thành lập một thành phố mới lần nữa, nói không chừng nơi đó sẽ là hi vọng cuối cùng của mọi người.”
“Hy vọng là thế.”
Lúc giáo sư Lâm nói chuyện với Lý Húc, nhà xe đã chạy được rất xa rồi, ngoại trừ xây dựng con đường từ thành Sơ Hi tới thành Cơ Giới ra, thì phía bên kia thành Cơ Giới còn xây dựng thêm một con đường rất dài nữa, cho nên bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Chờ đến khi tới nơi có nhiều thảm thực vật hơn, tiến vào khu vực rừng rậm, thì cũng chỉ có thể đi bộ.
Sau hai tiếng rời khỏi thành Cơ Giới, Từ Phóng vẫn còn nhắc mãi về giáo sư Lâm, bỗng nhiên lại phát hiện trời tối thui.
Trời muốn mưa hả?
Từ Phóng nhìn ra ngoài bên ngoài cửa sổ, lúc đầu còn đang rất khó hiểu dần dần nghiêm trọng hơn, sau đó hắn kinh hoảng thất thố hét lên: “Lão đại, đám chim chết tiệt kia thật sự quay lại báo thù rồi! Làm sao bây giờ?”
Một thứ giống như đám mây xám đen từ nơi xa tiến lại đây, đúng là một đám chim Nham Đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.