Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 73
Lãng Lí Đào Lãng
13/07/2024
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 73: Bị phát hiện rồi!
Khứu giác của Lâm An vốn đã rất nhạy bén, lúc biết cái bình đầy mùi thối kia sẽ phun lên người mình, người có bệnh sạch sẽ như cậu căn bản không chấp nhận được.
Với lại, cậu không có mùi của con người, nên sẽ không hấp dẫn tang thi.
Đáng tiếc, Lạc Viễn không biết chuyện này, cậu ta cầm cái bình bốc mùi đi tới bên cạnh xe, nhíu mày nhìn người đang ở bên trong sống chết không chịu ra, mất kiên nhẫn đá đá vào lốp xe: “Nhanh ra đây, nếu không tới lúc đó tang thi bị cậu hấp dẫn tới thì mọi người đều chết hết.”
Lâm An trốn trong xe lắc đầu điên cuồng.
Lạc Viễn chậc một tiếng, muốn mạnh mẽ mở cửa xe rồi phun lên người đối phương, cậu ta ghét nhất những kẻ không có năng lực lại còn tự cao, hay gây rắc rối cho người khác.
Khi cậu ta cùng với mấy người Thẩm Tu Trạch đi tìm vật tư, cậu ta đã phát hiện chỉ có bà lão và tên này là không làm gì cả, bà lão kia tuổi đã lớn rồi, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng không tốt, cậu ta cũng không nói gì, nhưng người này, tuổi còn trẻ, vậy mà cái gì cũng không chịu làm, lúc đánh tang thi chỉ biết tránh ở sau lưng người khác.
Mặc dù đối phương có chiến đấu với tang thi hay không cũng chả liên quan gì tới cậu ta hết, cũng không phải người chung một đội, nhưng cậu ta nhìn không vừa mắt.
Khiến người khác khó chịu hơn cả cái tên đầu trọc lúc nào cũng ra vẻ khiêu khích kia.
Nếu nhiệm vụ thất bại chỉ vì sự tùy hứng của cái tên này, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Cửa xe vừa mở ra được một chút, đã bị một bàn tay đóng lại lần nữa.
Thẩm Tu Trạch dùng một tay đè lại cửa xe: “Em ấy không cần thứ này.”
“Chẳng lẽ cậu ta còn tàng hình được à?” Lạc Viễn nói lời mỉa mai, cậu ta biết lần hành động này chủ yếu là người của đối phương xuất lực, nhưng bọn họ cũng muốn đi vào lấy nguồn năng lượng.
“Lạc Viễn.” Lục Ly chậm rãi đi tới: “Nếu cậu ấy không muốn thì thôi.”
Mặc dù không biết trên người cậu thanh niên tên Lâm An này có vấn đề gì, nhưng anh ta biết trong hai ngày qua, nhóm người Thẩm Tu Trạch vẫn luôn bàn bạc tìm cách làm sao để đưa thiên thạch vào trong không gian, dường như bọn họ không hề lo lắng Lâm An không lấy được thiên thạch, nếu đã như vậy, họ cũng không cần phải xen vào.
Anh ta tin tưởng vào phán đoán của Thẩm Tu Trạch.
Liếc nhìn Lâm An đang co ro trong xe, Lục Ly cảm thấy đối phương có rất nhiều điều bí ẩn, đến bây giờ anh còn chưa thấy được diện mạo của đối phương, mỗi lần tới gần đều sẽ bị Thẩm Tu Trạch ngăn cản, giống như anh là một con thú dữ ăn thịt người vậy.
Nếu đội trưởng đã nói như vậy, Lạc Viễn cũng đành thôi.
Vì để không rút dây động rừng, quãng đường một km còn lại bọn họ đều đi bộ qua.
Lâm An đi một mình, cách mọi người rất xa, lúc trước có người xa lạ cậu đều sẽ trốn ra phía sau lưng của Thẩm Tu Trạch, nhưng hôm nay mọi người đều bốc mùi thối, cái mùi này thật sự có hiệu quả rất tốt, ngày thường Lâm An đi gần đồng đội còn sẽ hơi cảm thấy đói, nhưng giờ cậu thật sự không muốn gần họ một chút nào.
Ngược lại, dưới cái mùi của bọn họ, mùi thơm tản ra từ bên trong thị trấn Sa Khâu càng hấp dẫn tang thi hơn nhiều.
Hiện tại, bệnh sợ xã hội của cậu đã tốt hơn một chút, nhưng mà với bệnh sạch sẽ thì thật sự không chịu nổi cái mùi này.
Từ Phóng cũng hơi không chịu nổi, hắn đã sớm quen thân với đồng đội của Lục Ly, lúc này đang cùng tán gẫu với bọn họ.
“Các cậu lấy thứ này ở đâu ra vậy, hôi quá đi mất, hôi gấp ngàn lần khi rớt xuống hố phân luôn.”
Những người khác cũng không chịu nổi, năm giác quan của dị năng giả còn nhạy cảm hơn người bình thường, huống chi cả người đều hôi, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng là mùi này, thật sự là thở không nổi nữa.
“Ọe ~, nó được chiết xuất từ trên người con chồn hôi sống ở sa mạc.”
“Số lượng rất ít, cũng chỉ mới làm ra được gần đây thôi, tối hôm qua lúc đánh tang thi tôi có thử một chút, hiệu quả cũng được, không biết có tác dụng với tang thi ở thị trấn Sa Khâu hay không, ọe ~ không nói nữa, mùi hôi bay vào trong miệng rồi.”
Chắc là có tác dụng á, Âu Dương Đông nhìn Lâm An vẫn luôn im lặng đi bên cạnh, trước sau giữ vững khoảng cách với mọi người, bóng dáng cô độc lộ ra vẻ cứng cỏi, nhìn ra cậu thật sự căm thù mùi hôi này đến tận xương tủy.
Rốt cuộc cũng đi hết đoạn đường một km, biển tên thị trấn Sa Khâu được treo ở phía trên, nơi này không có cổng thành, nhìn thoáng qua có thể thấy được khung cảnh ở bên trong.
Ban đầu họ còn cho rằng chào đón họ là dày đặc tang thi, nhưng thực tế bên trong không có ai cả.
Đường phố yên tĩnh một cách quỷ dị.
Từng đợt sóng nhiệt thiêu đốt mặt đất, những con đường vắng vẻ trắng xóa mờ ảo, những luồng khí nóng bốc lên từ mặt đất, thậm chí không có một làn gió nào.
“Người đâu? À không, tang thi đâu?” Âu Dương Đông lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng hỏi.
Bọn họ đứng ở lối vào thị trấn, cảnh giác cầm vũ khí trong tay, bất chấp cái nắng chói chang, nhìn qua giống như mấy tên ngốc.
“Đều ở trong nhà.” Lâm An đã sớm ngửi thấy được, dù sao thì tang thi cũng không có tắm rửa, mùi hôi trên người chúng cũng không kém với cái mùi thối ở trên người các vị đồng đội này.
Từ Phóng chậm rãi đi tới một căn nhà gần nhất, hầu hết nhà ở sa mạc đều là dạng nhà đất thấp bé, chỉ có một số ít là nhà hai tầng, biệt thự nhỏ hai tầng của Lục Ly ở Mắt Sa Mạc đã có thể coi là cao cấp nhất rồi.
Trong căn nhà đất này rất tối, theo điều kiện ánh nắng ở đây, ngay cả khi ánh sáng trong nhà không tốt, cũng không thể tối thành như vậy được.
Từ Phóng từ cửa đưa đầu vào trong nhìn thử, rồi bị tình cảnh ở bên trong làm cho rợn tóc gáy.
Bên trong căn nhà đất này chứa đầy tang thi.
Chúng nó cúi đầu đứng thẳng, không hề nhúc nhích, giống như đang bị phong ấn vậy, trên cửa sổ có treo một thứ gì đó màu đen, Từ Phóng nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là thi thể người.
Thi thể bị bóp nát, vặn vẹo, mắc kẹt trên cửa sổ, mất đi cả hình dạng vốn có, vì bị phơi nắng lâu ngày đã trở nên khô héo.
Hơn nữa trên đó không chỉ có một thi thể người, có mấy cái đã biến thành xương khô, không thể che lấp được ánh mặt trời, cho nên bị xác của những người khác ở phía sau đè lên.
Đầu, tay chân, lớp da bị phơi khô bao cửa sổ lại kín mít, trong nhà tối như vậy là do tất cả cửa sổ đều bị che đậy như thế.
Tuy ở thành Sơ Hi đã nhìn quen các hình dạng thi thể khác nhau, nhưng Từ Phóng vẫn không thể chịu được, hắn rụt đầu về.
“Sao vậy, bên trong có tang thi không?” Đồng đội của Lục Ly khẽ hỏi.
Vẻ mặt Từ Phóng nghiêm túc: “ Có, nhưng mà tôi nghĩ anh đừng xem.”
Hắn nói như thế lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của đối phương, không cho xem, cũng không phải chưa thấy qua tang thi bao giờ, có gì mà không thể xem chứ.
Đối phương đứng ở cửa nhìn vào, lập tức hoảng sợ bởi đám tang thi dày đặc bên trong, lúc hắn nhìn thấy những thi thể bị gió hong khô đến đen lại, lập tức hít sâu một hơi.
Tiếng động thu hút sự chú ý của một con tang thi ở phía sau, tang thi cúi đầu chậm rãi quay qua, hai mắt u ám ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Từ Phóng và một người khác đứng hai bên trái phải ở ngoài cửa, nếu con tang thi kia phát ra động tĩnh hoặc là đi ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức khiến nó im lặng.
Tang thi nhìn chằm chằm một lát, ở cửa không có gì, mũi của nó khẽ động, sau đó chán ghét quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu đứng thẳng.
Hai người thở phào nhẹ nhõm khi không nghe thấy tiếng động gì ở bên trong.
Sau đó, họ cũng không dám đi lung tung hay nói thêm gì, chỉ yên lặng tiếp tục đi về phía trước theo những người khác.
Mỗi một căn nhà đều đấy ắp tang thi, đám người Thẩm Tu Trạch thuận lợi đi vào trong trấn nhỏ.
“Những con tang thi này bị sao vậy ạ?” Ô Đóa nhỏ giọng hỏi.
“Ánh nắng ban ngày quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tang thi, bình thường chúng sẽ không ra ngoài, hoặc là tìm ở một chỗ tối tăm nào đó, hoặc là nấp ở trong cát đánh lén, bây giờ trên người của chúng ta có mùi hôi, chúng không ngửi thấy mùi của con người, tất nhiên sẽ không đi ra rồi.” Lạc Viễn vừa giải thích, vừa quan sát Lâm An.
Rõ ràng trên người cậu không có mùi hôi thối để che đậy, nhưng những con tang thi đó hình như cũng không hề ngửi thấy gì.
Có vẻ như người này thật sự có hậu chiêu.
Hai đội ngũ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu, cho dù hiện tại tang thi không có xuất hiện, thì bọn họ cũng không hề thả lỏng cảnh giác.
Mấy người Lục Ly muốn đi đến vị trí trung tâm thị trấn để tìm nguồn năng lượng, đồng thời cũng trùng với tuyến đường mà mấy người Lâm An muốn đi.
Thị trấn này cũng không lớn, đi một lúc đã đến được vị trí trung tâm, lúc bọn họ còn đang cảm thấy hôm nay thật là may mắn, thì đột nhiên Lâm An quay đầu lại, lo lắng hét lên: “Mau trốn đi!”
Mấy người Thẩm Tu Trạch lập tức chạy tới những tòa nhà gần đó, Lục Ly và đồng đội của anh chậm một nhịp, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm vẫn khiến họ làm ra phản ứng nhanh chóng và trốn qua bên kia.
Mấy người núp ở đằng sau những tòa nhà bên kia đường còn đang thắc mắc vì sao phải trốn đi, thì một cảm giác run rẩy bao trùm tất cả mọi người.
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng họ đều biết có thứ gì đó đang lại đây.
Giống như sinh vật cấp cao gây áp lực lên sinh vật cấp thấp, cảm giác áp lực đè ép trái tim khiến người ta không thở nổi.
Không một ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đồng loạt thở chậm lại.
Đường phố yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của chính mình, mặt trời chiếu thẳng xuống đất, ánh nắng chói chang, nhưng lúc này, không ai còn quan tâm đến việc tìm một chỗ râm mát để đứng nữa, năm giác quan của cơ thể đều phát huy tối đa, không ai nhúc nhích, đứng yên bất động.
Chẳng mấy chốc, trên đường vang lên một âm thanh giống như tiếng giấy nhám cọ xát với mặt đất từ xa lại gần.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều biết thứ kia đang lại đây, sẽ lập tức tới đây.
Lạc Viễn cách đường cái gần nhất, cậu ta là người đầu tiên thấy thứ kia.
Đống thịt màu đỏ cao gần bằng một căn nhà đang chậm rãi đi tới, bề mặt của đống thịt đỏ ấy rất gồ ghề, có thể nhìn thấy được một vài tay chân bị đứt gãy của con người ở trong đó, thân hình thật lớn của nó tiến về phía trước, tốc độ chậm rãi, đống thịt đỏ này có hình nón, trên đó còn rải rác nhiều tròng mắt, chúng đang không ngừng di chuyển, hai tiểu đội vừa lúc nằm trong điểm mù của tròng mắt.
Sinh vật tạm gọi là tang thi đó kéo thân thể đi qua, phía sau còn để lại một lớp chất nhầy, nhìn vô cùng kinh tởm.
Lạc Viễn đã chiến đấu với tang thi vô số lần, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy tang thi, lúc bị tang thi đuổi theo rồi ngã xuống, cảm giác sợ chết khi đối mặt với cái miệng đầy máu của tang thi, thì cậu ta chưa từng cảm thấy sợ hãi nữa.
Như thể đây là ý thức bản năng của cơ thể, mọi tế bào đều kêu gào phải lập tức trốn đi, phải lập tức rời khỏi nơi này, căn bản không đánh thắng được nó.
Mồ hôi trên trán chảy ra, Lạc Viễn cắn chặt răng, ép buộc bản thân không được dời tầm mắt đi, cậu ta là đội phó trong đội, tương lai còn kế thừa ý chí của đội trưởng, cậu ta sẽ không chạy trốn.
Là tang thi dung hợp.
Đây không phải lần đầu tiên mấy người Thẩm Tu Trạch nhìn thấy loại hình tang thi này, sức sống của tang thi dung hợp rất mạnh, nếu có thể tránh chiến đấu là tốt nhất, mục đích của bọn họ là lấy thiên thạch.
Tang thi không nhìn thấy con người đang trốn dưới các tòa nhà ở hai bên, nó chậm rãi kéo thân thể đi qua.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho con tang thi này mau chóng rời đi.
Một giây Lạc Viễn cũng không dám thả lỏng, mồ hôi trên trán dần dần tụ lại, trượt xuống gò má, đọng lại trên cằm, cuối cùng, giọt mồ hôi này rơi xuống đất để lại một vệt nước, rồi nhanh chóng bị ánh mặt trời làm bốc hơi.
Cùng lúc đó, tang thi đang ở xa đột nhiên ngừng lại, khiến tim mọi người nhảy dựng lên.
Tròng mắt trên đỉnh đầu của tang thi không ngừng chuyển động, nhưng cũng không nhìn thấy gì.
Tròng mắt của nó vẫn luôn xoay quanh, đột nhiên chúng nhanh chóng trượt từ phía trên đỉnh đầu xuống dưới thân thể rồi tản ra, vừa lúc di chuyển chéo ra phía sau của thân thể, nhìn chằm chằm về phía đám người ở hai bên.
Bọn họ bị phát hiện rồi!
***
Chương 73: Bị phát hiện rồi!
Khứu giác của Lâm An vốn đã rất nhạy bén, lúc biết cái bình đầy mùi thối kia sẽ phun lên người mình, người có bệnh sạch sẽ như cậu căn bản không chấp nhận được.
Với lại, cậu không có mùi của con người, nên sẽ không hấp dẫn tang thi.
Đáng tiếc, Lạc Viễn không biết chuyện này, cậu ta cầm cái bình bốc mùi đi tới bên cạnh xe, nhíu mày nhìn người đang ở bên trong sống chết không chịu ra, mất kiên nhẫn đá đá vào lốp xe: “Nhanh ra đây, nếu không tới lúc đó tang thi bị cậu hấp dẫn tới thì mọi người đều chết hết.”
Lâm An trốn trong xe lắc đầu điên cuồng.
Lạc Viễn chậc một tiếng, muốn mạnh mẽ mở cửa xe rồi phun lên người đối phương, cậu ta ghét nhất những kẻ không có năng lực lại còn tự cao, hay gây rắc rối cho người khác.
Khi cậu ta cùng với mấy người Thẩm Tu Trạch đi tìm vật tư, cậu ta đã phát hiện chỉ có bà lão và tên này là không làm gì cả, bà lão kia tuổi đã lớn rồi, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng không tốt, cậu ta cũng không nói gì, nhưng người này, tuổi còn trẻ, vậy mà cái gì cũng không chịu làm, lúc đánh tang thi chỉ biết tránh ở sau lưng người khác.
Mặc dù đối phương có chiến đấu với tang thi hay không cũng chả liên quan gì tới cậu ta hết, cũng không phải người chung một đội, nhưng cậu ta nhìn không vừa mắt.
Khiến người khác khó chịu hơn cả cái tên đầu trọc lúc nào cũng ra vẻ khiêu khích kia.
Nếu nhiệm vụ thất bại chỉ vì sự tùy hứng của cái tên này, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Cửa xe vừa mở ra được một chút, đã bị một bàn tay đóng lại lần nữa.
Thẩm Tu Trạch dùng một tay đè lại cửa xe: “Em ấy không cần thứ này.”
“Chẳng lẽ cậu ta còn tàng hình được à?” Lạc Viễn nói lời mỉa mai, cậu ta biết lần hành động này chủ yếu là người của đối phương xuất lực, nhưng bọn họ cũng muốn đi vào lấy nguồn năng lượng.
“Lạc Viễn.” Lục Ly chậm rãi đi tới: “Nếu cậu ấy không muốn thì thôi.”
Mặc dù không biết trên người cậu thanh niên tên Lâm An này có vấn đề gì, nhưng anh ta biết trong hai ngày qua, nhóm người Thẩm Tu Trạch vẫn luôn bàn bạc tìm cách làm sao để đưa thiên thạch vào trong không gian, dường như bọn họ không hề lo lắng Lâm An không lấy được thiên thạch, nếu đã như vậy, họ cũng không cần phải xen vào.
Anh ta tin tưởng vào phán đoán của Thẩm Tu Trạch.
Liếc nhìn Lâm An đang co ro trong xe, Lục Ly cảm thấy đối phương có rất nhiều điều bí ẩn, đến bây giờ anh còn chưa thấy được diện mạo của đối phương, mỗi lần tới gần đều sẽ bị Thẩm Tu Trạch ngăn cản, giống như anh là một con thú dữ ăn thịt người vậy.
Nếu đội trưởng đã nói như vậy, Lạc Viễn cũng đành thôi.
Vì để không rút dây động rừng, quãng đường một km còn lại bọn họ đều đi bộ qua.
Lâm An đi một mình, cách mọi người rất xa, lúc trước có người xa lạ cậu đều sẽ trốn ra phía sau lưng của Thẩm Tu Trạch, nhưng hôm nay mọi người đều bốc mùi thối, cái mùi này thật sự có hiệu quả rất tốt, ngày thường Lâm An đi gần đồng đội còn sẽ hơi cảm thấy đói, nhưng giờ cậu thật sự không muốn gần họ một chút nào.
Ngược lại, dưới cái mùi của bọn họ, mùi thơm tản ra từ bên trong thị trấn Sa Khâu càng hấp dẫn tang thi hơn nhiều.
Hiện tại, bệnh sợ xã hội của cậu đã tốt hơn một chút, nhưng mà với bệnh sạch sẽ thì thật sự không chịu nổi cái mùi này.
Từ Phóng cũng hơi không chịu nổi, hắn đã sớm quen thân với đồng đội của Lục Ly, lúc này đang cùng tán gẫu với bọn họ.
“Các cậu lấy thứ này ở đâu ra vậy, hôi quá đi mất, hôi gấp ngàn lần khi rớt xuống hố phân luôn.”
Những người khác cũng không chịu nổi, năm giác quan của dị năng giả còn nhạy cảm hơn người bình thường, huống chi cả người đều hôi, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng là mùi này, thật sự là thở không nổi nữa.
“Ọe ~, nó được chiết xuất từ trên người con chồn hôi sống ở sa mạc.”
“Số lượng rất ít, cũng chỉ mới làm ra được gần đây thôi, tối hôm qua lúc đánh tang thi tôi có thử một chút, hiệu quả cũng được, không biết có tác dụng với tang thi ở thị trấn Sa Khâu hay không, ọe ~ không nói nữa, mùi hôi bay vào trong miệng rồi.”
Chắc là có tác dụng á, Âu Dương Đông nhìn Lâm An vẫn luôn im lặng đi bên cạnh, trước sau giữ vững khoảng cách với mọi người, bóng dáng cô độc lộ ra vẻ cứng cỏi, nhìn ra cậu thật sự căm thù mùi hôi này đến tận xương tủy.
Rốt cuộc cũng đi hết đoạn đường một km, biển tên thị trấn Sa Khâu được treo ở phía trên, nơi này không có cổng thành, nhìn thoáng qua có thể thấy được khung cảnh ở bên trong.
Ban đầu họ còn cho rằng chào đón họ là dày đặc tang thi, nhưng thực tế bên trong không có ai cả.
Đường phố yên tĩnh một cách quỷ dị.
Từng đợt sóng nhiệt thiêu đốt mặt đất, những con đường vắng vẻ trắng xóa mờ ảo, những luồng khí nóng bốc lên từ mặt đất, thậm chí không có một làn gió nào.
“Người đâu? À không, tang thi đâu?” Âu Dương Đông lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng hỏi.
Bọn họ đứng ở lối vào thị trấn, cảnh giác cầm vũ khí trong tay, bất chấp cái nắng chói chang, nhìn qua giống như mấy tên ngốc.
“Đều ở trong nhà.” Lâm An đã sớm ngửi thấy được, dù sao thì tang thi cũng không có tắm rửa, mùi hôi trên người chúng cũng không kém với cái mùi thối ở trên người các vị đồng đội này.
Từ Phóng chậm rãi đi tới một căn nhà gần nhất, hầu hết nhà ở sa mạc đều là dạng nhà đất thấp bé, chỉ có một số ít là nhà hai tầng, biệt thự nhỏ hai tầng của Lục Ly ở Mắt Sa Mạc đã có thể coi là cao cấp nhất rồi.
Trong căn nhà đất này rất tối, theo điều kiện ánh nắng ở đây, ngay cả khi ánh sáng trong nhà không tốt, cũng không thể tối thành như vậy được.
Từ Phóng từ cửa đưa đầu vào trong nhìn thử, rồi bị tình cảnh ở bên trong làm cho rợn tóc gáy.
Bên trong căn nhà đất này chứa đầy tang thi.
Chúng nó cúi đầu đứng thẳng, không hề nhúc nhích, giống như đang bị phong ấn vậy, trên cửa sổ có treo một thứ gì đó màu đen, Từ Phóng nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là thi thể người.
Thi thể bị bóp nát, vặn vẹo, mắc kẹt trên cửa sổ, mất đi cả hình dạng vốn có, vì bị phơi nắng lâu ngày đã trở nên khô héo.
Hơn nữa trên đó không chỉ có một thi thể người, có mấy cái đã biến thành xương khô, không thể che lấp được ánh mặt trời, cho nên bị xác của những người khác ở phía sau đè lên.
Đầu, tay chân, lớp da bị phơi khô bao cửa sổ lại kín mít, trong nhà tối như vậy là do tất cả cửa sổ đều bị che đậy như thế.
Tuy ở thành Sơ Hi đã nhìn quen các hình dạng thi thể khác nhau, nhưng Từ Phóng vẫn không thể chịu được, hắn rụt đầu về.
“Sao vậy, bên trong có tang thi không?” Đồng đội của Lục Ly khẽ hỏi.
Vẻ mặt Từ Phóng nghiêm túc: “ Có, nhưng mà tôi nghĩ anh đừng xem.”
Hắn nói như thế lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của đối phương, không cho xem, cũng không phải chưa thấy qua tang thi bao giờ, có gì mà không thể xem chứ.
Đối phương đứng ở cửa nhìn vào, lập tức hoảng sợ bởi đám tang thi dày đặc bên trong, lúc hắn nhìn thấy những thi thể bị gió hong khô đến đen lại, lập tức hít sâu một hơi.
Tiếng động thu hút sự chú ý của một con tang thi ở phía sau, tang thi cúi đầu chậm rãi quay qua, hai mắt u ám ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Từ Phóng và một người khác đứng hai bên trái phải ở ngoài cửa, nếu con tang thi kia phát ra động tĩnh hoặc là đi ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức khiến nó im lặng.
Tang thi nhìn chằm chằm một lát, ở cửa không có gì, mũi của nó khẽ động, sau đó chán ghét quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu đứng thẳng.
Hai người thở phào nhẹ nhõm khi không nghe thấy tiếng động gì ở bên trong.
Sau đó, họ cũng không dám đi lung tung hay nói thêm gì, chỉ yên lặng tiếp tục đi về phía trước theo những người khác.
Mỗi một căn nhà đều đấy ắp tang thi, đám người Thẩm Tu Trạch thuận lợi đi vào trong trấn nhỏ.
“Những con tang thi này bị sao vậy ạ?” Ô Đóa nhỏ giọng hỏi.
“Ánh nắng ban ngày quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tang thi, bình thường chúng sẽ không ra ngoài, hoặc là tìm ở một chỗ tối tăm nào đó, hoặc là nấp ở trong cát đánh lén, bây giờ trên người của chúng ta có mùi hôi, chúng không ngửi thấy mùi của con người, tất nhiên sẽ không đi ra rồi.” Lạc Viễn vừa giải thích, vừa quan sát Lâm An.
Rõ ràng trên người cậu không có mùi hôi thối để che đậy, nhưng những con tang thi đó hình như cũng không hề ngửi thấy gì.
Có vẻ như người này thật sự có hậu chiêu.
Hai đội ngũ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu, cho dù hiện tại tang thi không có xuất hiện, thì bọn họ cũng không hề thả lỏng cảnh giác.
Mấy người Lục Ly muốn đi đến vị trí trung tâm thị trấn để tìm nguồn năng lượng, đồng thời cũng trùng với tuyến đường mà mấy người Lâm An muốn đi.
Thị trấn này cũng không lớn, đi một lúc đã đến được vị trí trung tâm, lúc bọn họ còn đang cảm thấy hôm nay thật là may mắn, thì đột nhiên Lâm An quay đầu lại, lo lắng hét lên: “Mau trốn đi!”
Mấy người Thẩm Tu Trạch lập tức chạy tới những tòa nhà gần đó, Lục Ly và đồng đội của anh chậm một nhịp, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm vẫn khiến họ làm ra phản ứng nhanh chóng và trốn qua bên kia.
Mấy người núp ở đằng sau những tòa nhà bên kia đường còn đang thắc mắc vì sao phải trốn đi, thì một cảm giác run rẩy bao trùm tất cả mọi người.
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng họ đều biết có thứ gì đó đang lại đây.
Giống như sinh vật cấp cao gây áp lực lên sinh vật cấp thấp, cảm giác áp lực đè ép trái tim khiến người ta không thở nổi.
Không một ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đồng loạt thở chậm lại.
Đường phố yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của chính mình, mặt trời chiếu thẳng xuống đất, ánh nắng chói chang, nhưng lúc này, không ai còn quan tâm đến việc tìm một chỗ râm mát để đứng nữa, năm giác quan của cơ thể đều phát huy tối đa, không ai nhúc nhích, đứng yên bất động.
Chẳng mấy chốc, trên đường vang lên một âm thanh giống như tiếng giấy nhám cọ xát với mặt đất từ xa lại gần.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều biết thứ kia đang lại đây, sẽ lập tức tới đây.
Lạc Viễn cách đường cái gần nhất, cậu ta là người đầu tiên thấy thứ kia.
Đống thịt màu đỏ cao gần bằng một căn nhà đang chậm rãi đi tới, bề mặt của đống thịt đỏ ấy rất gồ ghề, có thể nhìn thấy được một vài tay chân bị đứt gãy của con người ở trong đó, thân hình thật lớn của nó tiến về phía trước, tốc độ chậm rãi, đống thịt đỏ này có hình nón, trên đó còn rải rác nhiều tròng mắt, chúng đang không ngừng di chuyển, hai tiểu đội vừa lúc nằm trong điểm mù của tròng mắt.
Sinh vật tạm gọi là tang thi đó kéo thân thể đi qua, phía sau còn để lại một lớp chất nhầy, nhìn vô cùng kinh tởm.
Lạc Viễn đã chiến đấu với tang thi vô số lần, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy tang thi, lúc bị tang thi đuổi theo rồi ngã xuống, cảm giác sợ chết khi đối mặt với cái miệng đầy máu của tang thi, thì cậu ta chưa từng cảm thấy sợ hãi nữa.
Như thể đây là ý thức bản năng của cơ thể, mọi tế bào đều kêu gào phải lập tức trốn đi, phải lập tức rời khỏi nơi này, căn bản không đánh thắng được nó.
Mồ hôi trên trán chảy ra, Lạc Viễn cắn chặt răng, ép buộc bản thân không được dời tầm mắt đi, cậu ta là đội phó trong đội, tương lai còn kế thừa ý chí của đội trưởng, cậu ta sẽ không chạy trốn.
Là tang thi dung hợp.
Đây không phải lần đầu tiên mấy người Thẩm Tu Trạch nhìn thấy loại hình tang thi này, sức sống của tang thi dung hợp rất mạnh, nếu có thể tránh chiến đấu là tốt nhất, mục đích của bọn họ là lấy thiên thạch.
Tang thi không nhìn thấy con người đang trốn dưới các tòa nhà ở hai bên, nó chậm rãi kéo thân thể đi qua.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho con tang thi này mau chóng rời đi.
Một giây Lạc Viễn cũng không dám thả lỏng, mồ hôi trên trán dần dần tụ lại, trượt xuống gò má, đọng lại trên cằm, cuối cùng, giọt mồ hôi này rơi xuống đất để lại một vệt nước, rồi nhanh chóng bị ánh mặt trời làm bốc hơi.
Cùng lúc đó, tang thi đang ở xa đột nhiên ngừng lại, khiến tim mọi người nhảy dựng lên.
Tròng mắt trên đỉnh đầu của tang thi không ngừng chuyển động, nhưng cũng không nhìn thấy gì.
Tròng mắt của nó vẫn luôn xoay quanh, đột nhiên chúng nhanh chóng trượt từ phía trên đỉnh đầu xuống dưới thân thể rồi tản ra, vừa lúc di chuyển chéo ra phía sau của thân thể, nhìn chằm chằm về phía đám người ở hai bên.
Bọn họ bị phát hiện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.