Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Quyển 1 - Chương 5: CHƯƠNG 5
Thiến Hề
26/01/2016
Tĩnh quốc, lão hoàng đế băng hà được khoảng ba năm, triều chính nhanh chóng bị Thanh Nhân công chúa đến từ Vũ quốc chi phối. Hiện tại do lão hoàng đế đã băng hà nên nàng nghiễm nhiên trở thành thái hậu Tĩnh quốc, một mình lũng đoạn triều cương. Hoàng đế mới lên ngôi tuổi còn quá trẻ nên không thể làm gì khác ngoài tuân phục.
Trên chiếc giường lộng lẫy, màn trướng giăng mờ ảo, hương rượu thơm lan tỏa.
Thâm cung đại nội, thời gian thoảng qua nhanh như bóng câu ngoài của sổ, tưởng yên tĩnh nhưng thực chất chỉ cần một cơn gió nhỏ thổi qua mặt hồ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, cũng đủ khiêu khích gây ra một rung động mạnh mẽ.
Cung điện của Tĩnh quốc nổi tiếng xa hoa, một tiếng “Ưm” vang lên, đôi mắt tuyệt đẹp khẽ mở, nàng không có rời khỏi giường ngay lập tức mà nằm im quan sát, đầu óc quay cuồng đôi mắt mờ mịt càng nhìn quang cảnh xung quanh càng thấy xa lạ. Nàng không hiểu gì hết.
“Đây là… Đâu?” Giọng nói dịu dàng nhưng nhạt nhẽo vang lên đã đánh thức mấy vị mỹ nam giật mình tỉnh giấc.
“Thái hậu, người đã tỉnh, hãy để nô tì hầu hạ người thay y phục”. Một nam tử tướng mạo xinh đẹp trần truồng nhích thân tới trước mặt nàng, đôi bàn tay mềm mịn trơn tuột như rắn nhẹ nhàng va chạm vào thân thể nàng, khiến cơ thể nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, đồng thời nó cũng gợi dậy trong lòng nàng một cảm giác kỳ diệu.
Thái hậu ư?
Nàng nhìn mấy mỹ nam tử dung mạo tuyệt sắc trước mặt mình, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể của mình, thiếu chút nữa nàng đã buột miệng phát ra tiếng thét chói tai.
Tại sao có thể như vậy chứ? Nàng… Nàng nhớ là mình đã cùng cha ở trong một kho hàng, rồi một tiếng nổ vang lên, nàng bị trúng đạn, lúc tỉnh lại thân thể không phải là thân thể của mình như lúc trước.
Bộ ngực của nàng từ khi nào lại lớn như vậy? Còn mái tóc từ khi nào lại trở nên dài quá thế này, thân thể cũng là lạ… y như một người trưởng thành. Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng càng nghĩ càng không hiểu, kinh ngạc nhất chính là… những nam nhân này họ là ai? Bọn họ vì sao lại ở một chỗ cùng với nàng chứ?
Những vấn đề liên tiếp không có lời giải. Đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng mê muội, nàng ngã nhào từ trên giường xuống dưới.
Trong một nơi khác của hoàng cung, hoàng đế trẻ đang ngồi trên chiếc bàn dài phê duyệt một vài tấu chương râu ria không quan trọng. Hắn tuy là vua một nước, nhưng lại không được nắm giữ thực quyền, tuổi còn trẻ khó kiềm chế trong lòng không tránh khỏi sự hậm hực. Nếu không cò thái hậu, với quyền uy tột đỉnh của hoàng đế, hắn có thể an tâm kê cao gối ngủ yên trong hậu cung của mình.
Bỗng nhiên cửa lớn của đại điện bị đẩy ra, tổng quản thái giám Lý Hải hối hả bước vào, chiếc phất trần trong tay lão phất phơ theo từng nhịp bước chân.
“Hoàng thượng, Phượng Loan điện Hà công công cầu kiến”. Lặng lẽ liếc mắt nhìn hoàng đế bộ dáng cao cao tại thượng, hắn thấp giọng bẩm báo.
Đôi lông mày nheo lại, gương mặt trắng nõn ngẩng lên, trên đó hiện lên một vẻ âm trầm cực kỳ không thích hợp với cái tuổi hai mươi hai của mình.
“Cho vào”. Ra mệnh lệnh ngắn gọn đơn giản, cánh tay vung lên, hắn thản nhiên ra vẻ bình tĩnh.
Hà Thủ Nghĩa chính là tổng quản thái giám của Phượng Loan cung, hàng ngày phụ trách nhiệm vụ quản lý số y phục được nhập cung dâng lên thái hậu, bề ngoài là tâm phúc của thái hậu, thwucj chat slaij chính là bộ hạ của tiên đế.
“Nô tài Hà Thủ Nghĩa tham kiến hoàng thượng”. Mặc bộ y phục màu đen, hắn đi như chạy vào trong điện, cánh cửa phía sau nhanh chóng khép lại, hắn quỳ xuống hành lễ trước mặt hoàng đế.
Trên chiếc giường lộng lẫy, màn trướng giăng mờ ảo, hương rượu thơm lan tỏa.
Thâm cung đại nội, thời gian thoảng qua nhanh như bóng câu ngoài của sổ, tưởng yên tĩnh nhưng thực chất chỉ cần một cơn gió nhỏ thổi qua mặt hồ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, cũng đủ khiêu khích gây ra một rung động mạnh mẽ.
Cung điện của Tĩnh quốc nổi tiếng xa hoa, một tiếng “Ưm” vang lên, đôi mắt tuyệt đẹp khẽ mở, nàng không có rời khỏi giường ngay lập tức mà nằm im quan sát, đầu óc quay cuồng đôi mắt mờ mịt càng nhìn quang cảnh xung quanh càng thấy xa lạ. Nàng không hiểu gì hết.
“Đây là… Đâu?” Giọng nói dịu dàng nhưng nhạt nhẽo vang lên đã đánh thức mấy vị mỹ nam giật mình tỉnh giấc.
“Thái hậu, người đã tỉnh, hãy để nô tì hầu hạ người thay y phục”. Một nam tử tướng mạo xinh đẹp trần truồng nhích thân tới trước mặt nàng, đôi bàn tay mềm mịn trơn tuột như rắn nhẹ nhàng va chạm vào thân thể nàng, khiến cơ thể nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, đồng thời nó cũng gợi dậy trong lòng nàng một cảm giác kỳ diệu.
Thái hậu ư?
Nàng nhìn mấy mỹ nam tử dung mạo tuyệt sắc trước mặt mình, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể của mình, thiếu chút nữa nàng đã buột miệng phát ra tiếng thét chói tai.
Tại sao có thể như vậy chứ? Nàng… Nàng nhớ là mình đã cùng cha ở trong một kho hàng, rồi một tiếng nổ vang lên, nàng bị trúng đạn, lúc tỉnh lại thân thể không phải là thân thể của mình như lúc trước.
Bộ ngực của nàng từ khi nào lại lớn như vậy? Còn mái tóc từ khi nào lại trở nên dài quá thế này, thân thể cũng là lạ… y như một người trưởng thành. Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng càng nghĩ càng không hiểu, kinh ngạc nhất chính là… những nam nhân này họ là ai? Bọn họ vì sao lại ở một chỗ cùng với nàng chứ?
Những vấn đề liên tiếp không có lời giải. Đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng mê muội, nàng ngã nhào từ trên giường xuống dưới.
Trong một nơi khác của hoàng cung, hoàng đế trẻ đang ngồi trên chiếc bàn dài phê duyệt một vài tấu chương râu ria không quan trọng. Hắn tuy là vua một nước, nhưng lại không được nắm giữ thực quyền, tuổi còn trẻ khó kiềm chế trong lòng không tránh khỏi sự hậm hực. Nếu không cò thái hậu, với quyền uy tột đỉnh của hoàng đế, hắn có thể an tâm kê cao gối ngủ yên trong hậu cung của mình.
Bỗng nhiên cửa lớn của đại điện bị đẩy ra, tổng quản thái giám Lý Hải hối hả bước vào, chiếc phất trần trong tay lão phất phơ theo từng nhịp bước chân.
“Hoàng thượng, Phượng Loan điện Hà công công cầu kiến”. Lặng lẽ liếc mắt nhìn hoàng đế bộ dáng cao cao tại thượng, hắn thấp giọng bẩm báo.
Đôi lông mày nheo lại, gương mặt trắng nõn ngẩng lên, trên đó hiện lên một vẻ âm trầm cực kỳ không thích hợp với cái tuổi hai mươi hai của mình.
“Cho vào”. Ra mệnh lệnh ngắn gọn đơn giản, cánh tay vung lên, hắn thản nhiên ra vẻ bình tĩnh.
Hà Thủ Nghĩa chính là tổng quản thái giám của Phượng Loan cung, hàng ngày phụ trách nhiệm vụ quản lý số y phục được nhập cung dâng lên thái hậu, bề ngoài là tâm phúc của thái hậu, thwucj chat slaij chính là bộ hạ của tiên đế.
“Nô tài Hà Thủ Nghĩa tham kiến hoàng thượng”. Mặc bộ y phục màu đen, hắn đi như chạy vào trong điện, cánh cửa phía sau nhanh chóng khép lại, hắn quỳ xuống hành lễ trước mặt hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.