Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Quyển 2 - Chương 88: CHƯƠNG 88

Thiến Hề

04/02/2016

Tiếp theo, quan binh đã đến gần chiếc xe ngựa thứ hai, đang chuẩn bị chìa tay xốc màn cửa lên, thoáng cái Dương Đắc Ý tiến lên cản nói: “Các vị quan gia, ngồi trên xe này, chính là Thiếu gia nhà ta cùng Thiếu nãi nãi, Thiếu gia nhà ta từ nhỏ thể trạng yếu ớt nhiều bệnh, hy vọng thời điểm các vị quan gia lục soát khẽ một chút, đừng tổn hại đến Thiếu gia nhà ta.” Nói xong, lại đem một khối bạc nén nhét vào tay quan binh kia.

Quan binh kia rõ ràng không có nữa điểm từ chối, tục ngữ nói phải, nã nhân tiễn tài dữ nhân tiêu tai [đại loại là có tiền thì tai nạn gì cũng qua]. Quan binh này rõ ràng là thu hối lộ, thật cũng biết điều, tùy tiện phân phó kẻ dưới nói: “Mấy người các ngươi khi lục soát cẩn thận một chút, đừng quấy nhiễu người ta thanh tỉnh.”

Mấy tiểu binh kia cuống quít xưng phải.

Thời điểm khi cước bộ hắn chậm rãi tới gần xe bên cạnh, toàn bộ thị vệ đang cải trang thành tùy tùng đều nắm chặt nắm tay, tay cũng đặt trên đoản kiếm đeo bên hông, dự định tùy thời tiến công.

Tiếp theo, không đợi bọn chúng tiến lên vén mành cửa, Mạc Ngôn đã tự mình xốc mành cửa lên, sau đó nghiêng người, để cho người bên ngoài đối với tình hình bên trong vừa xem đã hiểu.

Nàng lớn tiếng đối phó quan binh: “Mấy vị quan gia thỉnh lục soát đi, trên xe này theo cô gia và vợ còn có tỷ tỷ ta, nếu như khan bất chân thiết, có thể lên xe xem.”

Vốn lúc này sắc trời đã tối, bó đuốc kia vọng lại ánh sáng màu cam đem khuôn mặt của mọi người cũng phảng phất một áng da cam. Thái độ Mạc Ngôn thẳng thắn như vậy trái lại khiến cho bọn quan binh kia trong lòng không hề nghi hoặc, bọn chúng liếc liếc bên trong cho có, thấy Đường Đường đang nằm ở trên người Mộ Dung Hạo Minh, như là đang ngủ, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, cũng không có nửa điểm phản ứng. Mà còn lại Mộ Dung Hạo Minh nghiêng đầu suy nghĩ sâu xa, tóc tơ che khuất nửa bên mặt, căn bản không thấy rõ đường nét.

“Báo, không phát hiện thấy gì khả nghi.” Tiểu binh kia không phát hiện môn đạo trong đó, liền mở miệng hướng quân binh kia rõ ràng báo cáo.

“Ân, đi xem chiếc xe cuối cùng là thứ gì.” Gật gật đầu, ánh mắt quan binh rõ ràng dừng trên chiếc xe ngựa cuối cùng.

“Phía sau kia là dùng để đặt một ít hành lý đồ dùng hàng ngày còn có chút lương khô.” Dương Đắc Ý nghe vậy, chủ động đi đến chiếc xe ngựa thứ ba, cầm màn xốc lên để cho bọn họ hướng bên trong xem xét.

Những quan binh kia nhìn thấy quả thật không có gì khả nghi, tiếp theo lại xuất ra bức họa hướng những tùy tùng kia một đám nhìn đồng dạng, lúc sau xác nhận không có lầm, liền cho phép bọn họ qua.



Mãi đến khi đem thành môn Lí Châu vứt xa xa phía sau, tâm Đường Đường đang treo lơ lửng rốt cuộc mới hạ xuống, nàng thở phào một hơi, chuyện vừa xảy ra thật sự là rất kích động. So với khi nàng giết người cảm giác kia càng thêm kích thích.

Bởi vì ngày hôm qua đã một đêm không ngủ, hơn nữa hôm nay lại bôn ba trên lưng ngựa cả ngày, Đường Đường thật sự rất mệt, nhìn sắc mặt Mạc Ngôn cũng là tiều tụy phi thường, hai người không bao lâu liền bên trong xe ngựa gục đầu ngủ.

Đến sáng sớm hôm sau khi Đường Đường mở mắt, nàng nhìn thấy thảo nguyên mênh mông ngoài cửa sổ mã xa, trong lòng nhất thời nhảy nhót không thôi.

Lớn như vậy, nàng cũng từng nhìn thấy cái dạng thảo nguyên rộng lớn trên ti – vi và máy vi tính, luôn tưởng tượng có một ngày, chính mình cũng có thể chạy băng băng trên thảo nguyên bao la.

“Mạc Ngôn, ngươi mau nhìn xem, cây cỏ này thật xinh đẹp, tựa như một tấm thảm xanh biếc to lớn.” Đường Đường thực hưng phấn đánh thức Mạc Ngôn còn đang ngồi ngủ bên cạnh mình, một bên lớn tiếng kêu.

Mạc Ngôn hơi hé mắt ra, theo thanh âm Đường Đường nhìn phía ngoài cửa sổ, biểu tình thuận theo sửng sốt, trogn lòng có chút vị chua xót.

Thảo nguyên này, nàng chính là đã thấy qua vài năm trước. Khi đó, nàng theo Vũ Văn Giai Vinh đến Tĩnh quốc, trong lòng đắc ý, đội ngũ kết hôn thật dài, tơ lụa hồng sắc đầy trời, tiếng nhạc vui mừng, tất cả còn phảng phất ngay trước mắt, nhưng mà, lần thứ hai đi qua vùng thảo nguyên này, mọi thứ đã trở nên cảnh còn người mất. Công chúa không phải Công chúa lúc đầu, nàng, cũng không phải nàng ngày ấy.

Thấy sắc mặt Mạc Ngôn hơi biến hóa, Đường Đường biết nàng có thể đang nhớ tới chuyện gì không vui, vì thế lôi kéo tay nàng, hướng nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Mạc Ngôn tỷ tỷ, ngươi đừng khổ sở, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi Mạc Ngôn tỷ tỷ, thanh âm của nàng vui vẻ tự nhiên như thế, vẻ mặt ngây thơ như một tinh linh thuần khiết. Nếu không phải trước đây Mạc Ngôn gặp qua bộ dáng nàng lãnh khốc giết người như ma, thực sẽ tưởng rằng Thái hậu nhà nàng đã biến thành một tiểu tiên nữ.

Bất quá, mặc kệ thế nào, nghe Đường Đường ọi nàng tỷ tỷ, hơn nữa còn nói nàng sẽ bảo vệ nàng, trong lòng Mạc Ngôn một trận ấm áp. Vũ Văn Giai Vinh lúc trước đối với nàng tuy rằng rất tín nhiệm, nhưng tới cùng vẫn là bày ra bộ dáng chủ tử cao cao tại thượng, đâu giống như bây giờ, đối với nàng thân thiết như vậy, giống như nàng thực đem chính mình trở thành tỷ tỷ bình thường.

“Thái hậu chớ có tổn thọ nô tì, có thể đi theo bên cạnh Thái hậu, là nô tì kiếp trước có phúc đã tu luyện.” Ánh mắt hơi biến hồng, mũi có chút cay cay, Mạc Ngôn thấp giọng nói.

“Đừng nói như vậy, được rồi, dù sao ngươi cũng ở bên cạnh ta khiến lòng trở nên vui vẻ, ta sẽ không để người khác khi dễ ngươi nữa.” Đường Đường vừa nghe thấy Mạc Ngôn cùng nàng đùa giỡn lập trường giai cấp, lập tức đã đem đề tài đình chỉ, nàng biết nhất thời khiến nàng thay đổi nô tính của mình là không có khả năng, vì thế, liền lựa chọn buông tha.



Hai người tiếp theo liền lâm vào một khoảng thời gian trầm mặc rất lâu, cho đến khi xe ngựa phía trước dừng lại, Dương Đắc Ý chuẩn bị bữa sáng đầy đủ đưa qua cho Đường Đường, nói nghỉ ngơi chốc lát, ăn xong bữa sáng lại lên đường.

Đường Đường để Mạc Ngôn đem Mộ Dung Hạo Minh cứu tỉnh, dọc đường đi này, hắn gặp khốn khổ cũng không ít hơn so với bọn họ, nhất là đau đớn, hẳn là không nên quá mức cho hắn lần nào cũng có thể bị bọn ha đánh thuốc mê đi, phỏng chừng trong lòng hắn thực sự rất nghẹn ngào ủy khuất.

Thời điểm Mộ Dung Hạo Minh mở to mắt, liếc mắt một cái liền nhìn về phía cửa sổ, thảo nguyên bao la cùng với bầu trời xanh thẳm, khiến cho hắn trong nháy mắt hoảng hốt, cảm giác chính mình đi tới một thế giới xa lạ.

“Tỉnh rồi, đã đói bụng chưa? Dương công công có chuẩn bị thức ăn cho chúng ta, ngươi đến ăn chút đi.” Đường Đường thấy Mộ Dung Hạo Minh tỉnh dậy, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười nhàn nhạt, nàng đưa tay dìu hắn ngồi dậy, sau đó đem một ít thức ăn đến trước mặt hắn, tỏ ý bảo hắn ăn nhanh.

Mộ Dung Hạo Minh thật không có kháng cự gì, hắn chẳng qua là cau mày nhấc ta lên, không biết có phải bởi vì dược hiệu Nhuyễn cốt tán còn chưa tan hết, tay không hề có một chút sức lực.

“Làm sao vậy? Tay ngươi không nhấc nổi sao?” Đường Đường nhìn thấy hắn bộ dáng như vậy, có chút lo lắng hỏi.

Mộ Dung Hạo Minh gật gật đầu, sau đó mang theo ánh mắt tiếc nuối nhìn mỹ thực trước mắt, lại tiếp tục nhìn về phía Đường Đường.

“Để ta đút cho ngươi.” Đường Đường thấy thế, xoắn tay áo chuẩn bị chăm sóc Mộ Dung Hạo Minh.

Mạc Ngôn bên cạnh nhìn, khẩn trương đem đồ ăn trong tay mình đặt trên bàn gỗ nhỏ trước mặt, sau đó nói với Đường Đường: “Việc này để nô tì làm.”

“Không phải việc của ngươi, Mạc Ngôn, ngươi ăn của ngươi đi, bất kể nói thế nào, hắn là bị ta bắt cóc mang tới, chúng ta phải dực trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đối xử tử tế với con tin biết không?” Phất phất tay, Đường Đường khước từ Mạc Ngôn tiếp nhận.

Mạc Ngôn tuy rằng nghe không hiểu chủ nghĩa tinh thần Đường Đường nói là cái thứ gì, nhưng nàng hiểu rõ ý tứ của Đường Đường, biết mình không lay chuyển được nàng, không nói thêm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook