Tiểu Tham Tiền Trở Thành Thế Thân
Chương 17: Ngày thứ 17 làm thế thân
Dạ Bạch Vô Nha
08/07/2023
Nghe tiếng xe nổ máy rồi chạy đi Trần An liền nhanh chóng chạy lên phòng, nhưng khi cậu chạy đến căn phòng mình thì không khỏi mở to hai mắt nhìn trang trí cùng nội thất bên trong.
Cậu vội vàng đóng cửa lại cảm thấy hình như mình bị bệnh đến đầu óc lú lẫn rồi vậy mà có thể đi nhầm phòng nữa chứ.
Nghĩ như vậy cậu liền đi trở lại cầu thang sau đó chắc chắn hướng đi đã đúng, căn phòng năm cuối cùng bên trong góc rồi mới đưa tay mở cửa ra. Nhưng cánh cửa vừa mở ra đồ đạc cùng trang trí bên trong vẫn giống như khi nãy cậu đã nhìn thấy.
Hiện tại cậu có thể xác nhận có thể chắc chắn căn phòng này chính là phòng của cậu. Nhưng tại sao bên trong lại khác lạ như vậy, đến nỗi tủ đồ cùng giường nằm đều đã được đổi mới.
Tất cả những đồ vật bên trong đều mới tinh giống như vừa được mua vậy. Nghi hoặc trong lòng cậu liền đi đến tủ đồ mở ra.
Đập vào mắt cậu chính là rất nhiều bộ quần áo màu sắc đủ cả. Bên trên mỗi bộ đều còn nhãn mác mới tinh, còn những bộ đồ cũ của cậu thì được gọn gàng để ở trong góc tủ nếu như không để ý thì hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Sau khi xác nhận có quần áo cũ cậu liền không khỏi thở phào, này cũng kích thích quá đi. Sao chỉ mới mấy ngày nằm viện mà mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt như thế này.
Từ thái độ của Bùi Tuấn đến việc căn phòng cũng thay đổi, không chỉ vậy cậu còn cảm thấy trong ánh mắt của anh như có cảm xúc gì đó dâng trào, muốn nói rồi lại thôi với cậu.
Trần An vội vàng lắc đầu cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Cậu chỉ là thế thân, có lẽ cậu bị bệnh khiến một người tính tình cố chấp như anh cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho một người đáng thương giống như cậu mà thôi.
Tự mình an ủi bản thân xong thì trái tim vừa mới nhộn nhịp của cậu cũng trở lại bình thường, cậu chưa từng yêu thích ai nên cũng không rõ thế nào là thích thế nào là yêu.
Nhưng cậu biết tình cảnh của mình hiện tại không nên có suy nghĩ này, bởi vì cậu chẳng muốn diễn ra những cảnh ngược luyến tình thâm.
Tiền không thơm à, đã muốn kiếm tiền thì còn nghĩ mấy chuyện này làm gì, tốt hơn cậu cứ tiếp tục biến thành đầu gỗ mà tiếp tục yêu đương với tiền thôi.
Trần An cảm thấy như vậy khá tốt vì vậy cậu lấy bộ đồ cũ của mình ra rồi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ. Hiện tại chỉ mới tám giờ cậu có thể đi xin việc thử xem, dù soa những ngày qua cậu cũng muốn kiếm tiền lắm rồi.
Đi ra khỏi nhà vào trong gara cậu nhìn thấy ba chiếc xe đậy bên trong, một chiếc là xe đạp cà tàng đầy thân quen, một chiếc là xe hơi màu đen nhìn khá đẹp nhưng cậu không chơi xe hơi nên chẳng biết rốt cuộc nhãn hiệu của nó là gì, chiếc còn lại chính là xe đạp điện nhỏ nhỏ xinh xinh.
Hài lòng đi đến cạnh xe đạp điện Trần An liền dẫn nó ra ngoài. Ngồi lên xe cậu bắt đầu vặn tay chiếc xe chậm rãi chạy đi.
Những đàn em phía sau nhìn thấy cậu rời đi thì phái theo bốn người nhanh chóng đuổi theo còn vài người vẫn tiếp tục ở lại đây canh nhà.
Cậu chạy xe đạp điện nên bọn họ không thể nào đi xe hơi đuổi theo vị vậy chỉ đành lấy mấy chiếc mô tô ra sau đó phóng to theo.
Bốn người khi chạy đều giữ khoảng cách nhất định với cậu vì vậy trên đường nhìn thấy một cảnh cực kỳ hài hước. Một chiếc xe đạp điện nhỏ nhỏ xinh xinh đang vui sướng chạy trên đường theo sau là bốn chiếc xe phân khối lớn xếp hàng chạy như rùa bò mà đuổi theo.
Nếu như hiện tại Trần An xoay đầu nhìn xuống thì chắc chắn cậu sẽ cười đến ngã cả xe, bởi vì khung cảnh này thật sự rất buồn cười.
Trần An chạy đến khu dân cư ghé cửa hàng bán bánh bao mua năm cái bánh sau đó cậu ghé vào một công viên nhỏ rồi dừng xe lại. Cậu muốn tìm việc nhưng thật sự không thể đi vòng vòng mà tìm, cậu cảm thấy cách tốt nhất hiện tại chính là lên app tiềm việc làm để nhìn xem.
Lúc cậu dừng xe lại để ngồi vào ghế trong công viên hưởng thức bánh bao thì vô tình nhìn thấy bốn cái mô tô phân khối lớn đang đậu cách đó không xa. Nghĩ đến cảnh bọn họ chạy chậm đi theo mình cậu liền không khỏi phì cười.
Rốt cuộc mấy chiếc xe đó đã tạo nghiệp gì, rõ ràng là những quái xế vùn vụt lao trên đường nhưng hiện tại giống như đang diễu hành chậm rãi để người khác nhìn xem.
Trần An nhìn năm cái bánh bao nhỏ nhắn trên tay rồi thở dài đi lại gần bọn họ, cậu lấy ra một cái còn bốn cái thì để trong bịch giấy thì để lên yên xe của chiếc xe ở đầu.
Cậu không nói gì mà xoay người trở về bên cạnh xe mình
Vừa ăn cậu vừa lướt điện thoại xen xem gần đây có nơi nào đang tuyển người hay không, hiện tại cậu không định làm nhiều việc, chỉ làm một việc theo ca mà thôi.
Cậu vẫn nhận thức rõ công việc chính của mình hiện tại là cái gì, không thể khiến cho ông chủ không hài lòng.
Cậu vội vàng đóng cửa lại cảm thấy hình như mình bị bệnh đến đầu óc lú lẫn rồi vậy mà có thể đi nhầm phòng nữa chứ.
Nghĩ như vậy cậu liền đi trở lại cầu thang sau đó chắc chắn hướng đi đã đúng, căn phòng năm cuối cùng bên trong góc rồi mới đưa tay mở cửa ra. Nhưng cánh cửa vừa mở ra đồ đạc cùng trang trí bên trong vẫn giống như khi nãy cậu đã nhìn thấy.
Hiện tại cậu có thể xác nhận có thể chắc chắn căn phòng này chính là phòng của cậu. Nhưng tại sao bên trong lại khác lạ như vậy, đến nỗi tủ đồ cùng giường nằm đều đã được đổi mới.
Tất cả những đồ vật bên trong đều mới tinh giống như vừa được mua vậy. Nghi hoặc trong lòng cậu liền đi đến tủ đồ mở ra.
Đập vào mắt cậu chính là rất nhiều bộ quần áo màu sắc đủ cả. Bên trên mỗi bộ đều còn nhãn mác mới tinh, còn những bộ đồ cũ của cậu thì được gọn gàng để ở trong góc tủ nếu như không để ý thì hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Sau khi xác nhận có quần áo cũ cậu liền không khỏi thở phào, này cũng kích thích quá đi. Sao chỉ mới mấy ngày nằm viện mà mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt như thế này.
Từ thái độ của Bùi Tuấn đến việc căn phòng cũng thay đổi, không chỉ vậy cậu còn cảm thấy trong ánh mắt của anh như có cảm xúc gì đó dâng trào, muốn nói rồi lại thôi với cậu.
Trần An vội vàng lắc đầu cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Cậu chỉ là thế thân, có lẽ cậu bị bệnh khiến một người tính tình cố chấp như anh cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho một người đáng thương giống như cậu mà thôi.
Tự mình an ủi bản thân xong thì trái tim vừa mới nhộn nhịp của cậu cũng trở lại bình thường, cậu chưa từng yêu thích ai nên cũng không rõ thế nào là thích thế nào là yêu.
Nhưng cậu biết tình cảnh của mình hiện tại không nên có suy nghĩ này, bởi vì cậu chẳng muốn diễn ra những cảnh ngược luyến tình thâm.
Tiền không thơm à, đã muốn kiếm tiền thì còn nghĩ mấy chuyện này làm gì, tốt hơn cậu cứ tiếp tục biến thành đầu gỗ mà tiếp tục yêu đương với tiền thôi.
Trần An cảm thấy như vậy khá tốt vì vậy cậu lấy bộ đồ cũ của mình ra rồi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ. Hiện tại chỉ mới tám giờ cậu có thể đi xin việc thử xem, dù soa những ngày qua cậu cũng muốn kiếm tiền lắm rồi.
Đi ra khỏi nhà vào trong gara cậu nhìn thấy ba chiếc xe đậy bên trong, một chiếc là xe đạp cà tàng đầy thân quen, một chiếc là xe hơi màu đen nhìn khá đẹp nhưng cậu không chơi xe hơi nên chẳng biết rốt cuộc nhãn hiệu của nó là gì, chiếc còn lại chính là xe đạp điện nhỏ nhỏ xinh xinh.
Hài lòng đi đến cạnh xe đạp điện Trần An liền dẫn nó ra ngoài. Ngồi lên xe cậu bắt đầu vặn tay chiếc xe chậm rãi chạy đi.
Những đàn em phía sau nhìn thấy cậu rời đi thì phái theo bốn người nhanh chóng đuổi theo còn vài người vẫn tiếp tục ở lại đây canh nhà.
Cậu chạy xe đạp điện nên bọn họ không thể nào đi xe hơi đuổi theo vị vậy chỉ đành lấy mấy chiếc mô tô ra sau đó phóng to theo.
Bốn người khi chạy đều giữ khoảng cách nhất định với cậu vì vậy trên đường nhìn thấy một cảnh cực kỳ hài hước. Một chiếc xe đạp điện nhỏ nhỏ xinh xinh đang vui sướng chạy trên đường theo sau là bốn chiếc xe phân khối lớn xếp hàng chạy như rùa bò mà đuổi theo.
Nếu như hiện tại Trần An xoay đầu nhìn xuống thì chắc chắn cậu sẽ cười đến ngã cả xe, bởi vì khung cảnh này thật sự rất buồn cười.
Trần An chạy đến khu dân cư ghé cửa hàng bán bánh bao mua năm cái bánh sau đó cậu ghé vào một công viên nhỏ rồi dừng xe lại. Cậu muốn tìm việc nhưng thật sự không thể đi vòng vòng mà tìm, cậu cảm thấy cách tốt nhất hiện tại chính là lên app tiềm việc làm để nhìn xem.
Lúc cậu dừng xe lại để ngồi vào ghế trong công viên hưởng thức bánh bao thì vô tình nhìn thấy bốn cái mô tô phân khối lớn đang đậu cách đó không xa. Nghĩ đến cảnh bọn họ chạy chậm đi theo mình cậu liền không khỏi phì cười.
Rốt cuộc mấy chiếc xe đó đã tạo nghiệp gì, rõ ràng là những quái xế vùn vụt lao trên đường nhưng hiện tại giống như đang diễu hành chậm rãi để người khác nhìn xem.
Trần An nhìn năm cái bánh bao nhỏ nhắn trên tay rồi thở dài đi lại gần bọn họ, cậu lấy ra một cái còn bốn cái thì để trong bịch giấy thì để lên yên xe của chiếc xe ở đầu.
Cậu không nói gì mà xoay người trở về bên cạnh xe mình
Vừa ăn cậu vừa lướt điện thoại xen xem gần đây có nơi nào đang tuyển người hay không, hiện tại cậu không định làm nhiều việc, chỉ làm một việc theo ca mà thôi.
Cậu vẫn nhận thức rõ công việc chính của mình hiện tại là cái gì, không thể khiến cho ông chủ không hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.