Tiểu Tham Tiền Trở Thành Thế Thân
Chương 39: Ngày thứ 39 làm thế thân
Dạ Bạch Vô Nha
08/07/2023
Đỗ Phàm cảm thấy bầu không khí cực kỳ căng thẳng liền không khỏi lên tiếng phá vỡ: "Hay là chúng ta dùng cơm đi. Cũng lâu rồi không cùng nhau ăn cơm."
"Được chúng ta ăn cơm." Phan Tĩnh Nam nhanh chóng phụ họa rồi đi đến bên cạnh Bùi Tuấn mà ngồi xuống.
Bùi Tuấn đen mặt đứng dậy vòng sang bên khác của Trần An rồi ngồi xuống. Anh hoàn toàn không có ý định ngồi cùng anh ta.
Phan Tĩnh Nam hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Bùi Tuấn giống như vừa bị ức hiếp, nhưng dù giả vờ đáng thương thế nào cũng không thể đổi lấy được một cái liếc mắt của anh mà ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Trần An bên cạnh.
Thấy vậy anh ta liền không khỏi oán hận trừng mắt nhìn cậu.
Đỗ Phàm tuy là bạn của Phan Tĩnh Nam nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại còn có gì không hiểu. Tuy không thích Bùi Tuấn độc đoán nên sau khi người trung gian là Phan Tĩnh Nam biến mất thì hắn ta cũng không liên lạc với anh.
Nhưng không biết tại sao vài ngày trước Phan Tĩnh Nam gọi điện cho hắn ta nói muốn cùng hắn ta ăn cơm, sau đó còn nói hắn ta nhớ rũ thêm Bùi Tuấn.
Lúc đầu chỉ nghĩ lâu ngày không gặp cùng ăn bữa cơm nào ngờ cái người luôn tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên kho xưa hiện tại bởi vì Bùi Tuấn có người khác mà lại trở thành kẻ phá rối gia đình người khác như vậy.
Sao trước đây khi Bùi Tuấn thể hiện tình cảm anh ta lại quả quyết rời đi cùng người khác sau đó mất tích không chút liên lạc nào. Hiện tại trở về lại tỏ vẻ mình đáng thương.
Đừng nói là Bùi Tuấn đến cả hắn ta cũng ghê tởm bộ dáng này.
Đỗ Phàm không ngờ có một ngày mình lại bị lợi dụng như thế này. Sản nghiệp của gia đình hắn ta đang trên đà phát triển không thể vì người này mà bị Bùi Tuấn ghi hận trong lòng.
"Đúng rồi Bùi Tuấn hai người tính lúc nào tổ chức kết hôn." Hắn ta không quan tâm ánh mắt của Phan Tĩnh Nam mà nhìn Bùi Tuấn hỏi.
Bùi Tuấn suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Hiện tại muốn kết hôn thì chúng tôi phải ra nước ngoài nên hai người đã bàn bạc rằng cuối năm nay sẽ bay đi."
Trần An tuy không rõ hai người muốn kết hôn khi nào nhưng trước mắt Phan Tĩnh Nam cậu vẫn giả vờ ngượng ngùng: "Đúng vậy đến lúc đó chúng tôi đi du lịch ở bên ấy luôn xem như hưởng tuần trăng mật."
Bùi Tuấn nghe cậu hùa theo mình hai mắt liền hiện lên một chút vui vẻ, bàn tay giấu dưới bàn đang cầm điện thoại của anh cũng nhanh chóng bấm lên màn hình rồi bỏ lại vào túi quần.
"Vậy thì chúc mừng hai người trước nhé."
Phan Tĩnh Nam cắn môi muốn chen vào nhưng anh ta lại không biết phải nói gì. Trong lòng không khỏi vừa chua sót vừa nặng nề, hai mắt đầy ghen tị mà nhìn chằm chằm Trần An.
Trần An cảm nhận được ánh mắt của anh ta liền liếc mắt sang sau đó cong môi nở một nụ cười đầy trào phúng.
Phan Tĩnh Nam tức giận muốn đứng dậy chỉ vào mặt cậu mà mắng thì đúng lúc này phục vụ của nhà hàng bưng thức ăn lên.
Bọn họ không tiếp tục nói chuyện nữa mà chuyên tâm ăn cơm.
Phan Tĩnh Nam thấy đồ ăn trên bàn liền không khỏi đánh mắt, anh ta gắp thức ăn từ lên sau đó chồm người lên bỏ vào trong chén Bùi Tuấn rồi cười nói:
"Tiểu Bùi món này rất ngon em mau nếm thử."
Trần An liếc nhìn anh ta sau đó cực kỳ trào phúng mà cười rồi đưa đũa gắp thứ anh ta vừa gặp lên ném vào thùng rác dưới chân:
"Xin lỗi anh Phan. Chồng của tôi không ăn đồ ngọt."
Bùi Tuấn hai mắt cưng chiều nhìn cậu mặc kệ cậu đang trợn to mắt nói dối thì anh vẫn cực kỳ phối hợp mà gật đầu.
Phan Tĩnh Nam nhìn cậu quăng thức ăn của mình gặp liền tức giận định lên tiếng chất vấn thì thấy Bùi Tuấn gật đầu tỏ vẻ anh thật sự không ăn đồ quá ngọt tgì không khỏi nuốt lời muốn nói vào trong. Anh ta cắn răng tiếp tục gắp thứ khác cho anh.
Nhưng lần này không phải Trần An quăng đi mà chính Bùi Tuấn quăng đi. Anh lạnh lùng liếc Phan Tĩnh Nam mà nói: "Tôi có bệnh sạch sẽ."
Phan Tĩnh Nam bị hai người kẻ xướng người họa làm cho tức chết. Anh ta đập mạnh đũa lên bàn rồi đứng dậy chạy ra khỏi phòng riêng.
Đỗ Phàm nhìn hai người rồi lại nhìn cánh cửa lung lây không khỏi bật cười: "Hai người cũng quá thất đức đi."
"Ai bảo ăn trong nồi nhìn trong bát làm gì. Mơ tưởng người của tôi hừ. Nằm mơ đi." Trần An cảm thấy hắn ta không có ác ý với bọn họ liền mỉm cười nói.
Bùi Tuấn nhìn hắn ta hỏi: "Không phải anh cùng phe với Phan Tĩnh Nam sao. Cười như vậy thật sự được hả?"
Đỗ Phàm nhún vai: "Ai bảo thế, tôi còn chẳng biết tại sao anh ta lại về nước kìa.
Ba người nhìn nhau rồi mỉm cười, không sao dù có âm mưu gì bọn họ cũng chẳng sợ
Ba người sau khi ăn xong liền mạnh ai về nhà nấy hoàn toàn không để tâm đến người ngu ngốc như thế kia nữa.
Sau khi gặp Phan Tĩnh Nam, Trần An liền cảm thấy Bùi Tuấn ánh mắt thực sự quá kém, người này vừa trà, vừa ẻo lả lại ngu ngốc như vậy mà vẫn có thể lừa gạt tình cảm của anh.
Đúng là một người đàn ông lớn tuổi nhưng quá tin người. Sau này cậu phải trông chừng cho cẩn thận mới được.
"Được chúng ta ăn cơm." Phan Tĩnh Nam nhanh chóng phụ họa rồi đi đến bên cạnh Bùi Tuấn mà ngồi xuống.
Bùi Tuấn đen mặt đứng dậy vòng sang bên khác của Trần An rồi ngồi xuống. Anh hoàn toàn không có ý định ngồi cùng anh ta.
Phan Tĩnh Nam hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Bùi Tuấn giống như vừa bị ức hiếp, nhưng dù giả vờ đáng thương thế nào cũng không thể đổi lấy được một cái liếc mắt của anh mà ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Trần An bên cạnh.
Thấy vậy anh ta liền không khỏi oán hận trừng mắt nhìn cậu.
Đỗ Phàm tuy là bạn của Phan Tĩnh Nam nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại còn có gì không hiểu. Tuy không thích Bùi Tuấn độc đoán nên sau khi người trung gian là Phan Tĩnh Nam biến mất thì hắn ta cũng không liên lạc với anh.
Nhưng không biết tại sao vài ngày trước Phan Tĩnh Nam gọi điện cho hắn ta nói muốn cùng hắn ta ăn cơm, sau đó còn nói hắn ta nhớ rũ thêm Bùi Tuấn.
Lúc đầu chỉ nghĩ lâu ngày không gặp cùng ăn bữa cơm nào ngờ cái người luôn tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên kho xưa hiện tại bởi vì Bùi Tuấn có người khác mà lại trở thành kẻ phá rối gia đình người khác như vậy.
Sao trước đây khi Bùi Tuấn thể hiện tình cảm anh ta lại quả quyết rời đi cùng người khác sau đó mất tích không chút liên lạc nào. Hiện tại trở về lại tỏ vẻ mình đáng thương.
Đừng nói là Bùi Tuấn đến cả hắn ta cũng ghê tởm bộ dáng này.
Đỗ Phàm không ngờ có một ngày mình lại bị lợi dụng như thế này. Sản nghiệp của gia đình hắn ta đang trên đà phát triển không thể vì người này mà bị Bùi Tuấn ghi hận trong lòng.
"Đúng rồi Bùi Tuấn hai người tính lúc nào tổ chức kết hôn." Hắn ta không quan tâm ánh mắt của Phan Tĩnh Nam mà nhìn Bùi Tuấn hỏi.
Bùi Tuấn suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Hiện tại muốn kết hôn thì chúng tôi phải ra nước ngoài nên hai người đã bàn bạc rằng cuối năm nay sẽ bay đi."
Trần An tuy không rõ hai người muốn kết hôn khi nào nhưng trước mắt Phan Tĩnh Nam cậu vẫn giả vờ ngượng ngùng: "Đúng vậy đến lúc đó chúng tôi đi du lịch ở bên ấy luôn xem như hưởng tuần trăng mật."
Bùi Tuấn nghe cậu hùa theo mình hai mắt liền hiện lên một chút vui vẻ, bàn tay giấu dưới bàn đang cầm điện thoại của anh cũng nhanh chóng bấm lên màn hình rồi bỏ lại vào túi quần.
"Vậy thì chúc mừng hai người trước nhé."
Phan Tĩnh Nam cắn môi muốn chen vào nhưng anh ta lại không biết phải nói gì. Trong lòng không khỏi vừa chua sót vừa nặng nề, hai mắt đầy ghen tị mà nhìn chằm chằm Trần An.
Trần An cảm nhận được ánh mắt của anh ta liền liếc mắt sang sau đó cong môi nở một nụ cười đầy trào phúng.
Phan Tĩnh Nam tức giận muốn đứng dậy chỉ vào mặt cậu mà mắng thì đúng lúc này phục vụ của nhà hàng bưng thức ăn lên.
Bọn họ không tiếp tục nói chuyện nữa mà chuyên tâm ăn cơm.
Phan Tĩnh Nam thấy đồ ăn trên bàn liền không khỏi đánh mắt, anh ta gắp thức ăn từ lên sau đó chồm người lên bỏ vào trong chén Bùi Tuấn rồi cười nói:
"Tiểu Bùi món này rất ngon em mau nếm thử."
Trần An liếc nhìn anh ta sau đó cực kỳ trào phúng mà cười rồi đưa đũa gắp thứ anh ta vừa gặp lên ném vào thùng rác dưới chân:
"Xin lỗi anh Phan. Chồng của tôi không ăn đồ ngọt."
Bùi Tuấn hai mắt cưng chiều nhìn cậu mặc kệ cậu đang trợn to mắt nói dối thì anh vẫn cực kỳ phối hợp mà gật đầu.
Phan Tĩnh Nam nhìn cậu quăng thức ăn của mình gặp liền tức giận định lên tiếng chất vấn thì thấy Bùi Tuấn gật đầu tỏ vẻ anh thật sự không ăn đồ quá ngọt tgì không khỏi nuốt lời muốn nói vào trong. Anh ta cắn răng tiếp tục gắp thứ khác cho anh.
Nhưng lần này không phải Trần An quăng đi mà chính Bùi Tuấn quăng đi. Anh lạnh lùng liếc Phan Tĩnh Nam mà nói: "Tôi có bệnh sạch sẽ."
Phan Tĩnh Nam bị hai người kẻ xướng người họa làm cho tức chết. Anh ta đập mạnh đũa lên bàn rồi đứng dậy chạy ra khỏi phòng riêng.
Đỗ Phàm nhìn hai người rồi lại nhìn cánh cửa lung lây không khỏi bật cười: "Hai người cũng quá thất đức đi."
"Ai bảo ăn trong nồi nhìn trong bát làm gì. Mơ tưởng người của tôi hừ. Nằm mơ đi." Trần An cảm thấy hắn ta không có ác ý với bọn họ liền mỉm cười nói.
Bùi Tuấn nhìn hắn ta hỏi: "Không phải anh cùng phe với Phan Tĩnh Nam sao. Cười như vậy thật sự được hả?"
Đỗ Phàm nhún vai: "Ai bảo thế, tôi còn chẳng biết tại sao anh ta lại về nước kìa.
Ba người nhìn nhau rồi mỉm cười, không sao dù có âm mưu gì bọn họ cũng chẳng sợ
Ba người sau khi ăn xong liền mạnh ai về nhà nấy hoàn toàn không để tâm đến người ngu ngốc như thế kia nữa.
Sau khi gặp Phan Tĩnh Nam, Trần An liền cảm thấy Bùi Tuấn ánh mắt thực sự quá kém, người này vừa trà, vừa ẻo lả lại ngu ngốc như vậy mà vẫn có thể lừa gạt tình cảm của anh.
Đúng là một người đàn ông lớn tuổi nhưng quá tin người. Sau này cậu phải trông chừng cho cẩn thận mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.