Chương 64: Khoảnh khắc tuyệt vọng
Bé Heo
14/04/2023
“Ai! Là ai!”
Lý Tiếu Lai kéo túi, căm giận nói xong lại gào một tiếng.
“Tần Khải!”
Ánh mắt Triệu Băng Linh sáng lên, trong lòng đầy mong chờ.
Đáng tiếc, hai người đồng thời đảo mắt, thấy lại không phải người cần thấy.
“Băng Băng, ông cụ bảo cô làm tổng giám đốc, chúng tôi cũng chẳng nói gì, bảo cô sắp xếp công việc cho em trai cô, cô nói cô… Cậu Lý, anh… Sao cậu lại ở đây?”
Sau lưng Triệu Hoành Quang là Lưu Hiểu Vi đi theo, hai vợ chồng hùng hùng hổ vào cửa.
Vừa thấy Lý Tiếu Lai lại ở phòng làm việc, Triệu Hoành Quang giật mình đến biến sắc, chân lùi lại hai bước.
Lưu Hiểu Vi đang hăng hái lập tức đổi thành vẻ mặt khó coi.
Triệu Hoành Quang ỷ vào thân phận trưởng bối cậy già lên mặt, muốn tìm chút chỗ đứng cho đứa con trai của mình ở công ty.
Mấy lần Triệu Băng Linh đều không đồng ý, hai người tính toán một phen, bèn đến công ty kiếm chuyện.
Nhưng Triệu Hoành Quang có nghĩ thế nào cũng không ngờ lại gặp phải Lý Tiếu Lai ở đây, hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là, bầu không khí phòng làm việc như có gì đó không đúng…
“Bác cả, bác gái, hai người đến thật đúng lúc! Lý Tiếu Lai muốn làm nhục cháu…”
Nhìn thấy hai người Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh đã tuyệt vọng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Mẹ nó Triệu Hoành Quang, tôi còn tưởng là ai kìa, mẹ nó ông chán sống rồi sao mà muốn đối đầu với tôi!”
Lý Tiếu Lai đập bàn một cái, người nhà họ Lý ở bên người cũng đều vây quanh, nhìn chằm chằm hai người Triệu Hoành Quang.
“Anh họ… Em chặn lại rồi, mà ông ta… Ông ta đi nhanh quá”.
“Em họ, cậu đừng vội, tôi đây sẽ ném hai tên này đi!”
Người nhà họ Lý thấy Lý Tiếu Lai trở mặt, ai nấy đều lo sợ trong lòng, đều muốn ra tay với Triệu Hoành Quang.
Triệu Hoành Quang nhát gan sợ lớn chuyện, lập tức hoảng sợ, bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Lưu Hiểu Vi lạnh lùng liếc nhìn Triệu Băng Linh, nghiến răng nói, vội giải thích: “Đừng, cậu Lý, có gì từ từ nói. Băng Linh, cái đứa nhỏ ngốc này, cậu Lý là người thế nào chứ? Cậu ấy lại làm nhục cháu sao? Sao có thể chứ? Cháu… Cháu đừng có vu khống người trong sạch vậy!”
“Đúng, đúng! Nhân phẩm của cậu Lý, chúng ta đều rất tin tưởng. Băng Linh, cậu Lý vừa ý cháu, đó cũng là vinh hạnh của cháu, ở Trung Hải có bao nhiêu cô gái, khó gặp được chuyện tốt như vậy, bác cả nói này, cháu nhất định phải lo mà nắm bắt cơ hội, phải giao lưu nhiều với cậu Lý mới đúng”.
Triệu Hoành Quang bị vợ lén nhéo một cái, lập tức phản ứng ngay.
Hai người đều mang theo vẻ mặt nịnh bợ, cười gật đầu với Lý Tiếu Lai.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Băng Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Tuy cô và cả nhà Triệu Hoành Quang có chút bất hòa, nhưng nói thế nào thì đây cũng là bác cả ruột thịt của mình mà!
Triệu Băng Linh không ngờ được, bác cả và bác gái lại trơ mắt nhìn Lý Tiếu Lai lộng hành không nói, mà lại còn vẫy đuôi như chó mừng chủ với người nhà họ Lý như vậy.
Cho dù có đánh vỡ đầu, Triệu Băng Linh cũng không thể hiểu nổi, làm người, lại có thể hạ tiện tới mức như vậy!
“Ha ha, các người nói đúng! Tôi và Băng Linh chỉ đang giao lưu tình cảm, bàn bạc công việc mà thôi”. Lý Tiếu Lai thấy Triệu Hoành Quang đứng về phía mình, vui đến mức miệng cười ngoác tận mang tai.
Triệu Hoành Quang cũng đứng bên cửa cười xởi lởi lấy lòng.
Lý Tiếu Lai cởi nút áo sơ mi, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang làm như không thấy, rõ ràng là đang giả vờ không biết.
“Băng Linh à, cứ ở bên cạnh cậu Lý, sẽ có chỗ tốt cho cháu…”, Triệu Hoành Quang bày ra thái độ của người bề trên, chẳng hề đỏ mặt áy náy gì.
Lưu Hiểu Vi cũng hùa vào: “Bác cả cháu cũng là tốt cho cháu, nhà họ Triệu chúng ta hiện tại cũng chẳng dễ gì, phải không?”
“Hai… Hai người còn chút nhân tính nào không! Tôi muốn nói cho ông nội, các người…”
Triệu Băng Linh uất ức đỏ cả mắt, trong lòng căm giận khó chịu.
Cô quản lý công ty nhiều năm nay, chủ yếu là để ông cụ vui vẻ, là vì cơ nghiệp nhà họ Triệu, nhiều lúc, không thể không tỏ ra cứng rắn.
Nhưng vẻ ngoài có cứng rắn thế nào, thì Triệu Băng Linh cũng vẫn chỉ là một cô gái mềm yếu.
Nhà họ Lý lưu manh bại hoại, người nhà mình thì lại nịnh nọt kẻ thù…
Băng Linh hiện tại giống như bị một cái búa gõ mạnh vào trong tim Triệu Băng Linh.
Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.
Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.
“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.
Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”
Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.
Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.
“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.
Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.
Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.
“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.
“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.
Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.
Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.
Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng chảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.
“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột sạch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.
Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.
Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.
Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.
Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.
Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….
Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.
Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.
Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.
“Hết chiêu rồi đúng không? Em là Tôn Hầu Tử thì cũng không thoát được bàn tay cậu đây đâu, ha ha… Dáng dấp này, thân hình này, hẩy một cái chẳng phải bay luôn sao? Ha ha…”
Lý Tiếu Lai cười đê tiện, nhào lên lần nữa.
Triệu Băng Linh trong lòng nặng nề, nhắm chặt hai mắt.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể cắn lưỡi tự sát vào lúc cấp bách mới bảo vệ được sự trong sạch của bản thân.
Nghiến răng chuẩn bị dùng sức cắn lưỡi, trong lòng Triệu Băng Linh đã tính toán xong xuôi.
Còn về Lý Tiếu Lai có khoan hồng độ lượng với thân thể cô không thì Triệu Băng Linh chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.
Lý Tiếu Lai kéo túi, căm giận nói xong lại gào một tiếng.
“Tần Khải!”
Ánh mắt Triệu Băng Linh sáng lên, trong lòng đầy mong chờ.
Đáng tiếc, hai người đồng thời đảo mắt, thấy lại không phải người cần thấy.
“Băng Băng, ông cụ bảo cô làm tổng giám đốc, chúng tôi cũng chẳng nói gì, bảo cô sắp xếp công việc cho em trai cô, cô nói cô… Cậu Lý, anh… Sao cậu lại ở đây?”
Sau lưng Triệu Hoành Quang là Lưu Hiểu Vi đi theo, hai vợ chồng hùng hùng hổ vào cửa.
Vừa thấy Lý Tiếu Lai lại ở phòng làm việc, Triệu Hoành Quang giật mình đến biến sắc, chân lùi lại hai bước.
Lưu Hiểu Vi đang hăng hái lập tức đổi thành vẻ mặt khó coi.
Triệu Hoành Quang ỷ vào thân phận trưởng bối cậy già lên mặt, muốn tìm chút chỗ đứng cho đứa con trai của mình ở công ty.
Mấy lần Triệu Băng Linh đều không đồng ý, hai người tính toán một phen, bèn đến công ty kiếm chuyện.
Nhưng Triệu Hoành Quang có nghĩ thế nào cũng không ngờ lại gặp phải Lý Tiếu Lai ở đây, hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là, bầu không khí phòng làm việc như có gì đó không đúng…
“Bác cả, bác gái, hai người đến thật đúng lúc! Lý Tiếu Lai muốn làm nhục cháu…”
Nhìn thấy hai người Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh đã tuyệt vọng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Mẹ nó Triệu Hoành Quang, tôi còn tưởng là ai kìa, mẹ nó ông chán sống rồi sao mà muốn đối đầu với tôi!”
Lý Tiếu Lai đập bàn một cái, người nhà họ Lý ở bên người cũng đều vây quanh, nhìn chằm chằm hai người Triệu Hoành Quang.
“Anh họ… Em chặn lại rồi, mà ông ta… Ông ta đi nhanh quá”.
“Em họ, cậu đừng vội, tôi đây sẽ ném hai tên này đi!”
Người nhà họ Lý thấy Lý Tiếu Lai trở mặt, ai nấy đều lo sợ trong lòng, đều muốn ra tay với Triệu Hoành Quang.
Triệu Hoành Quang nhát gan sợ lớn chuyện, lập tức hoảng sợ, bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Lưu Hiểu Vi lạnh lùng liếc nhìn Triệu Băng Linh, nghiến răng nói, vội giải thích: “Đừng, cậu Lý, có gì từ từ nói. Băng Linh, cái đứa nhỏ ngốc này, cậu Lý là người thế nào chứ? Cậu ấy lại làm nhục cháu sao? Sao có thể chứ? Cháu… Cháu đừng có vu khống người trong sạch vậy!”
“Đúng, đúng! Nhân phẩm của cậu Lý, chúng ta đều rất tin tưởng. Băng Linh, cậu Lý vừa ý cháu, đó cũng là vinh hạnh của cháu, ở Trung Hải có bao nhiêu cô gái, khó gặp được chuyện tốt như vậy, bác cả nói này, cháu nhất định phải lo mà nắm bắt cơ hội, phải giao lưu nhiều với cậu Lý mới đúng”.
Triệu Hoành Quang bị vợ lén nhéo một cái, lập tức phản ứng ngay.
Hai người đều mang theo vẻ mặt nịnh bợ, cười gật đầu với Lý Tiếu Lai.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Băng Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Tuy cô và cả nhà Triệu Hoành Quang có chút bất hòa, nhưng nói thế nào thì đây cũng là bác cả ruột thịt của mình mà!
Triệu Băng Linh không ngờ được, bác cả và bác gái lại trơ mắt nhìn Lý Tiếu Lai lộng hành không nói, mà lại còn vẫy đuôi như chó mừng chủ với người nhà họ Lý như vậy.
Cho dù có đánh vỡ đầu, Triệu Băng Linh cũng không thể hiểu nổi, làm người, lại có thể hạ tiện tới mức như vậy!
“Ha ha, các người nói đúng! Tôi và Băng Linh chỉ đang giao lưu tình cảm, bàn bạc công việc mà thôi”. Lý Tiếu Lai thấy Triệu Hoành Quang đứng về phía mình, vui đến mức miệng cười ngoác tận mang tai.
Triệu Hoành Quang cũng đứng bên cửa cười xởi lởi lấy lòng.
Lý Tiếu Lai cởi nút áo sơ mi, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang làm như không thấy, rõ ràng là đang giả vờ không biết.
“Băng Linh à, cứ ở bên cạnh cậu Lý, sẽ có chỗ tốt cho cháu…”, Triệu Hoành Quang bày ra thái độ của người bề trên, chẳng hề đỏ mặt áy náy gì.
Lưu Hiểu Vi cũng hùa vào: “Bác cả cháu cũng là tốt cho cháu, nhà họ Triệu chúng ta hiện tại cũng chẳng dễ gì, phải không?”
“Hai… Hai người còn chút nhân tính nào không! Tôi muốn nói cho ông nội, các người…”
Triệu Băng Linh uất ức đỏ cả mắt, trong lòng căm giận khó chịu.
Cô quản lý công ty nhiều năm nay, chủ yếu là để ông cụ vui vẻ, là vì cơ nghiệp nhà họ Triệu, nhiều lúc, không thể không tỏ ra cứng rắn.
Nhưng vẻ ngoài có cứng rắn thế nào, thì Triệu Băng Linh cũng vẫn chỉ là một cô gái mềm yếu.
Nhà họ Lý lưu manh bại hoại, người nhà mình thì lại nịnh nọt kẻ thù…
Băng Linh hiện tại giống như bị một cái búa gõ mạnh vào trong tim Triệu Băng Linh.
Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.
Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.
“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.
Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”
Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.
Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.
“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.
Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.
Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.
“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.
“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.
Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.
Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.
Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng chảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.
“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột sạch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.
Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.
Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.
Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.
Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.
Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….
Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.
Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.
Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.
“Hết chiêu rồi đúng không? Em là Tôn Hầu Tử thì cũng không thoát được bàn tay cậu đây đâu, ha ha… Dáng dấp này, thân hình này, hẩy một cái chẳng phải bay luôn sao? Ha ha…”
Lý Tiếu Lai cười đê tiện, nhào lên lần nữa.
Triệu Băng Linh trong lòng nặng nề, nhắm chặt hai mắt.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể cắn lưỡi tự sát vào lúc cấp bách mới bảo vệ được sự trong sạch của bản thân.
Nghiến răng chuẩn bị dùng sức cắn lưỡi, trong lòng Triệu Băng Linh đã tính toán xong xuôi.
Còn về Lý Tiếu Lai có khoan hồng độ lượng với thân thể cô không thì Triệu Băng Linh chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.