Chương 102: Không kịp phòng bị
Bé Heo
24/07/2023
"Anh Ngô, sao tôi nghe tình hình có vẻ không đúng lắm! Nếu không, nếu không chúng ta vào xem?"
Lý Tiếu Lai áp tai vào cửa, sắc mặt có chút cổ quái.
Sắc mặt của Ngô Quảng cũng rất khó coi.
Âm thanh bên trong nghe không giống như Tần Khải đang bị bất lợi.
"Mấy tên vô dụng này, cả đám đều là lũ bất tài à?", trong lòng Ngô Quảng rầu rĩ không vui, quát to một tiếng, trực tiếp đẩy cửa phòng.
Tuy rằng trong lòng hai người đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình trong phòng, bọn họ vẫn không khỏi ngây người ngay tại chỗ.
Ngưu Quân - người tuyên bố phải xử lý Tần Khải là thảm nhất, lúc này, gã ngã trên mặt đất không ngừng kêu gào thảm thiết, mặt đầy máu, vô cùng chật vật.
Tình trạng của những người khác mặc dù tốt hơn Ngưu Quân một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Bảy người thì ba người bị Tần Khải đánh ngã, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
Ba người khác kẻ đứng chết trân, tên bị dọa vỡ mật, còn lại thì lui về góc tường, mặt mũi trắng bệch.
Mặc dù sự thật bày ra trước mắt, nhưng Ngô Quảng vẫn không thể tưởng tượng nổi, Tần Khải làm thế nào dùng sức lực của một người đánh lại bảy người đàn ông vạm vỡ.
"Cậu Ngô, cứu mạng, cứu mạng đi cậu Ngô!"
Ngưu Quân nhìn thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, đau đến gào khóc kêu cứu, tiếng kêu rất thê thảm.
Ngưu Quân ở bên này kêu lên, Ngô Quảng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần.
Hắn ta và Lý Tiếu Lai nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
Tao cứu con mẹ mày!
Ngô Quảng không kìm nén được cơn giận, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên.
Sớm biết những người này vô dụng như thế, hắn ta thà rằng lúc trước tặng Tần Khải một ân tình.
Bây giờ thì hay rồi, Ngô Quảng đắc tội cả hai bên.
Nhất là khi hắn ta còn đang lập kế hoạch đối phó Tần Khải, không thể không bàn tính kỹ hơn.
Thầm nghĩ một lúc, Ngô Quảng cưỡng ép đè nén cơn tức của mình xuống.
Hiện tại không thể làm gì Tần Khải, hắn ta và Lý Tiếu Lai, hai người chỉ có thể xả toàn bộ cơn tức lên đầu Ngưu Quân.
"Đồ vô dụng! Đều là đồ vô dụng! Ông đây bảo các người giải quyết việc riêng, là bảo các người nói chuyện tử tế. Đám vô dụng các người, tại sao còn động thủ với cậu em Tần?", Ngô Quảng mắng một trận, trong lòng lại càng khó chịu.
Nếu không phải mặt Ngưu Quân đầy máu, hắn ta đã xông lên, cho Ngưu Quân hai cái bạt tai.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên giả bộ mắng: "Chỉ đám mọt sách các người cũng dám ra tay đánh nhau với cậu em Tần? Đồ ngu!"
Một cục đàm phun ra, Ngưu Quân sợ tới mức không dám trốn, bị nhổ ngay mặt.
Không đợi đám người Ngưu Quân hiểu rõ chuyện gì, Ngô Quảng đã quay đầu nhìn về phía Tần Khải, còn tỏ vẻ thân thiết với Tần Khải.
"Cậu em Tần, thật sự xin lỗi, đại ca cho rằng giữa các người là ân oán cá nhân, nếu biết đám mọt sách này dám động thủ thì tôi đã đánh chết cả lũ rồi! Cũng may cậu em Tần không sao", Ngô Quảng giả tình giả nghĩa tiến đến bên cạnh Tần Khải nói.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên lúng túng cười xoà.
Nhưng, ánh mắt ngẫu nhiên đảo nhìn qua Chu Tư Tư, Lý Tiếu Lai lập tức tỉnh táo tinh thần.
Vừa rồi cách cánh cửa, hắn ta không nhìn rõ.
Lúc này Chu Tư Tư gần ngay trước mắt, ánh mắt của Ngô Quảng trong nháy mắt trở nên mất hồn mất vía.
So với Triệu Băng Linh mà hắn ta tha thiết ước mơ, dung mạo của Chu Tư Tư không kém hơn chút nào, dáng người cũng càng thêm quyến rũ.
Thân là giáo viên thể dục, thân hình của Chu Tư Tư vô cùng cân đối, đường cong cơ thể cũng là một loại mỹ cảm đặc biệt.
Không chỉ Lý Tiếu Lai, ngay cả Ngô Quảng cũng lén nhìn mấy lần, ánh mắt nồng cháy.
Chu Tư Tư cảm giác được ánh mắt không tốt của hai người, cô nắm tay áo Tần Khải, muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng Tần Khải từ đầu đến cuối chỉ cười, đang giả ngu giả ngơ.
Tần Khải tạm thời không biết Ngô Quảng có ý đồ gì, cũng sẽ không lật mặt ngay tại trận.
Trước tiên cứ cùng hắn ta diễn một màn rồi nói.
Trong lòng quyết tâm, Tần Khải mỉm cười trả lời: "Đại ca khách khí rồi, đám gà đất chó ngói này vẫn không thể làm tôi bị thương".
"Đúng vậy, đúng vậy...", Ngô Quảng cười theo, sắc mặt lại khó coi đến mức đều có thể chảy ra mực.
Đám giáo viên thấy Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xưng hô anh em với Tần Khải, ai nấy đều chết lặng.
Nhất là Ngưu Quân, gã lúc này mới ý thức được, bản thân gặp hoạ lớn rồi.
Tần Khải có thể thân thiết như thế với Ngô Quảng, sao có thể là người bình thường?
Xong rồi, lần này xong rồi!
Một đám giáo viên, trong lòng đều có suy nghĩ giống nhau.
"Anh Tần, xin lỗi, xin lỗi! Tôi chỉ là đùa với anh, chỉ đùa thôi!", Ngưu Quân kêu gào thảm thiết, trực tiếp lộn nhào, quỳ gối trước mặt Tần Khải.
Gã cũng không phải mới ở Trung Hải một, hai ngày, Ngưu Quân hiểu rất rõ, đắc tội với nhân vật lớn, thứ đợi gã sẽ là kết cục như thế nào.
Những giáo viên kia tuy chậm nửa nhịp, nhưng nhìn thấy Ngưu Quân quỳ xuống, bọn họ cũng đều lần lượt quỳ xuống, không dám dây dưa chút nào.
"Anh Tần, chúng tôi sai rồi, chúng ta thật sự biết sai rồi!"
"Cậu Tần, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi!"
"Đều là tên khốn kiếp Ngưu Quân này chuốc rượu! Anh Tần, tôi là uống say mới phạm sai lầm!"
...
Trong nháy mắt, bên trong phòng cả trai lẫn gái đều quỳ xuống.
Những người này hầu hết đều lớn hơn Tần Khải rất nhiều tuổi, lại miệng nào miệng nấy đều gọi anh Tần, gọi rất thuận miệng, thậm chí còn sợ chậm hơn người khác.
Tai vạ đến đầu, không ít người đều đổ lỗi lên đầu Ngưu Quân, vọng tưởng đẩy sạch tội lỗi của mình.
"Anh Ngô, anh cảm thấy, bây giờ nên làm gì với đám người này?"
Tần Khải hơi nhíu mày, rồi cười tủm tỉm mở miệng nói với Ngô Quảng.
Cơ hội bày ra trước mắt, anh lợi dụng đám người này thăm dò Ngô Quảng.
"Chuyện này..."
Ngô Quảng bị Tần Khải hỏi, thật sự có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.
Đợi một lúc lâu, Ngô Quảng mới giả vờ lòng đầy căm phẫn, lời thề son sắt nói: "Đắc tội với cậu em Tần, tuyệt đối không thể tha một cách dễ dàng! Nhưng mà, bọn họ đều là giáo viên trong trường, chúng ta làm lớn chuyện quá, ông nội không dễ giải quyết đâu".
"Đúng vậy, hơn nữa bọn họ đều quỳ xuống xin lỗi rồi, dù sao cậu em Tần cũng không chịu tổn thất gì, nếu không, tôi thấy cứ như vậy bỏ qua đi?", Lý Tiếu Lai tiếp lời Ngô Quảng, cũng ở đó giảng hoà.
Tần Khải sớm đã đoán trước hai người không phải thật lòng kết giao thân thiết với anh, lúc này nhìn thấy thái độ của bọn họ, Tần Khải cười thầm trong lòng, trên mặt lại diễn như thật, anh gật gật đầu.
"Nói cũng phải, trừng phạt bọn họ, ngày mai trường học chỉ có thể nghỉ học, chuyện này làm lớn lên cũng không tốt, vẫn là anh Ngô thông minh!", Tần Khải nịnh nọt, cố ý ổn định Ngô Quảng.
Quả nhiên, lời vừa nói dứt, trong mắt Ngô Quảng loé lên một tia xảo quyệt.
Đối Ngô Quảng mà nói, đối phó với đám người này đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Hắn ta là cố ý không cho Tần Khải ra mặt nên mới đẩy đi.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên cười xoà, trong mắt loé lên tia sáng.
Hai người tự cho là thông minh, lại không biết rằng, Tần Khải đã tính toán đâu ra đó rồi.
Nếu tạm thời còn nể mặt nhau, Tần Khải cũng không muốn nhiều chuyện.
Tần Khải càng không để đám gà thổ chó ngói Ngưu Quân này vào mắt.
Nếu không phải bọn họ tự lao đầu vào, Tần Khải thậm chí còn lười động thủ.
"Thôi vậy, nể mặt anh Ngô, hôm nay tôi không so đo với các người nữa. Nhưng mà, tôi cảnh cáo trước, nếu các người còn dám gây khó dễ cho Tư Tư nhà tôi, hừ! Thì đừng trách tôi lật mặt với các người!"
Tần Khải suy nghĩ một chút, lúc này mới mở miệng, đầy ý cảnh cáo.
Lý Tiếu Lai biết Tần Khải là con rể của nhà họ Triệu, lại nhìn đến anh và Chu Tư Tư thân mật như thế.
Trong lòng vừa mắng Tần Khải bắt cá hai tay, đồng thời lại hận không thể chiếm lấy vị trí của anh.
Mà đám giáo viên nghe thấy Tần Khải nói, ai nấy đều như được đại xá, dập đầu mấy cái, rồi chạy tán loạn, không dám ở lâu.
Lý Tiếu Lai áp tai vào cửa, sắc mặt có chút cổ quái.
Sắc mặt của Ngô Quảng cũng rất khó coi.
Âm thanh bên trong nghe không giống như Tần Khải đang bị bất lợi.
"Mấy tên vô dụng này, cả đám đều là lũ bất tài à?", trong lòng Ngô Quảng rầu rĩ không vui, quát to một tiếng, trực tiếp đẩy cửa phòng.
Tuy rằng trong lòng hai người đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình trong phòng, bọn họ vẫn không khỏi ngây người ngay tại chỗ.
Ngưu Quân - người tuyên bố phải xử lý Tần Khải là thảm nhất, lúc này, gã ngã trên mặt đất không ngừng kêu gào thảm thiết, mặt đầy máu, vô cùng chật vật.
Tình trạng của những người khác mặc dù tốt hơn Ngưu Quân một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Bảy người thì ba người bị Tần Khải đánh ngã, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
Ba người khác kẻ đứng chết trân, tên bị dọa vỡ mật, còn lại thì lui về góc tường, mặt mũi trắng bệch.
Mặc dù sự thật bày ra trước mắt, nhưng Ngô Quảng vẫn không thể tưởng tượng nổi, Tần Khải làm thế nào dùng sức lực của một người đánh lại bảy người đàn ông vạm vỡ.
"Cậu Ngô, cứu mạng, cứu mạng đi cậu Ngô!"
Ngưu Quân nhìn thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, đau đến gào khóc kêu cứu, tiếng kêu rất thê thảm.
Ngưu Quân ở bên này kêu lên, Ngô Quảng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần.
Hắn ta và Lý Tiếu Lai nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
Tao cứu con mẹ mày!
Ngô Quảng không kìm nén được cơn giận, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên.
Sớm biết những người này vô dụng như thế, hắn ta thà rằng lúc trước tặng Tần Khải một ân tình.
Bây giờ thì hay rồi, Ngô Quảng đắc tội cả hai bên.
Nhất là khi hắn ta còn đang lập kế hoạch đối phó Tần Khải, không thể không bàn tính kỹ hơn.
Thầm nghĩ một lúc, Ngô Quảng cưỡng ép đè nén cơn tức của mình xuống.
Hiện tại không thể làm gì Tần Khải, hắn ta và Lý Tiếu Lai, hai người chỉ có thể xả toàn bộ cơn tức lên đầu Ngưu Quân.
"Đồ vô dụng! Đều là đồ vô dụng! Ông đây bảo các người giải quyết việc riêng, là bảo các người nói chuyện tử tế. Đám vô dụng các người, tại sao còn động thủ với cậu em Tần?", Ngô Quảng mắng một trận, trong lòng lại càng khó chịu.
Nếu không phải mặt Ngưu Quân đầy máu, hắn ta đã xông lên, cho Ngưu Quân hai cái bạt tai.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên giả bộ mắng: "Chỉ đám mọt sách các người cũng dám ra tay đánh nhau với cậu em Tần? Đồ ngu!"
Một cục đàm phun ra, Ngưu Quân sợ tới mức không dám trốn, bị nhổ ngay mặt.
Không đợi đám người Ngưu Quân hiểu rõ chuyện gì, Ngô Quảng đã quay đầu nhìn về phía Tần Khải, còn tỏ vẻ thân thiết với Tần Khải.
"Cậu em Tần, thật sự xin lỗi, đại ca cho rằng giữa các người là ân oán cá nhân, nếu biết đám mọt sách này dám động thủ thì tôi đã đánh chết cả lũ rồi! Cũng may cậu em Tần không sao", Ngô Quảng giả tình giả nghĩa tiến đến bên cạnh Tần Khải nói.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên lúng túng cười xoà.
Nhưng, ánh mắt ngẫu nhiên đảo nhìn qua Chu Tư Tư, Lý Tiếu Lai lập tức tỉnh táo tinh thần.
Vừa rồi cách cánh cửa, hắn ta không nhìn rõ.
Lúc này Chu Tư Tư gần ngay trước mắt, ánh mắt của Ngô Quảng trong nháy mắt trở nên mất hồn mất vía.
So với Triệu Băng Linh mà hắn ta tha thiết ước mơ, dung mạo của Chu Tư Tư không kém hơn chút nào, dáng người cũng càng thêm quyến rũ.
Thân là giáo viên thể dục, thân hình của Chu Tư Tư vô cùng cân đối, đường cong cơ thể cũng là một loại mỹ cảm đặc biệt.
Không chỉ Lý Tiếu Lai, ngay cả Ngô Quảng cũng lén nhìn mấy lần, ánh mắt nồng cháy.
Chu Tư Tư cảm giác được ánh mắt không tốt của hai người, cô nắm tay áo Tần Khải, muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng Tần Khải từ đầu đến cuối chỉ cười, đang giả ngu giả ngơ.
Tần Khải tạm thời không biết Ngô Quảng có ý đồ gì, cũng sẽ không lật mặt ngay tại trận.
Trước tiên cứ cùng hắn ta diễn một màn rồi nói.
Trong lòng quyết tâm, Tần Khải mỉm cười trả lời: "Đại ca khách khí rồi, đám gà đất chó ngói này vẫn không thể làm tôi bị thương".
"Đúng vậy, đúng vậy...", Ngô Quảng cười theo, sắc mặt lại khó coi đến mức đều có thể chảy ra mực.
Đám giáo viên thấy Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xưng hô anh em với Tần Khải, ai nấy đều chết lặng.
Nhất là Ngưu Quân, gã lúc này mới ý thức được, bản thân gặp hoạ lớn rồi.
Tần Khải có thể thân thiết như thế với Ngô Quảng, sao có thể là người bình thường?
Xong rồi, lần này xong rồi!
Một đám giáo viên, trong lòng đều có suy nghĩ giống nhau.
"Anh Tần, xin lỗi, xin lỗi! Tôi chỉ là đùa với anh, chỉ đùa thôi!", Ngưu Quân kêu gào thảm thiết, trực tiếp lộn nhào, quỳ gối trước mặt Tần Khải.
Gã cũng không phải mới ở Trung Hải một, hai ngày, Ngưu Quân hiểu rất rõ, đắc tội với nhân vật lớn, thứ đợi gã sẽ là kết cục như thế nào.
Những giáo viên kia tuy chậm nửa nhịp, nhưng nhìn thấy Ngưu Quân quỳ xuống, bọn họ cũng đều lần lượt quỳ xuống, không dám dây dưa chút nào.
"Anh Tần, chúng tôi sai rồi, chúng ta thật sự biết sai rồi!"
"Cậu Tần, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi!"
"Đều là tên khốn kiếp Ngưu Quân này chuốc rượu! Anh Tần, tôi là uống say mới phạm sai lầm!"
...
Trong nháy mắt, bên trong phòng cả trai lẫn gái đều quỳ xuống.
Những người này hầu hết đều lớn hơn Tần Khải rất nhiều tuổi, lại miệng nào miệng nấy đều gọi anh Tần, gọi rất thuận miệng, thậm chí còn sợ chậm hơn người khác.
Tai vạ đến đầu, không ít người đều đổ lỗi lên đầu Ngưu Quân, vọng tưởng đẩy sạch tội lỗi của mình.
"Anh Ngô, anh cảm thấy, bây giờ nên làm gì với đám người này?"
Tần Khải hơi nhíu mày, rồi cười tủm tỉm mở miệng nói với Ngô Quảng.
Cơ hội bày ra trước mắt, anh lợi dụng đám người này thăm dò Ngô Quảng.
"Chuyện này..."
Ngô Quảng bị Tần Khải hỏi, thật sự có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.
Đợi một lúc lâu, Ngô Quảng mới giả vờ lòng đầy căm phẫn, lời thề son sắt nói: "Đắc tội với cậu em Tần, tuyệt đối không thể tha một cách dễ dàng! Nhưng mà, bọn họ đều là giáo viên trong trường, chúng ta làm lớn chuyện quá, ông nội không dễ giải quyết đâu".
"Đúng vậy, hơn nữa bọn họ đều quỳ xuống xin lỗi rồi, dù sao cậu em Tần cũng không chịu tổn thất gì, nếu không, tôi thấy cứ như vậy bỏ qua đi?", Lý Tiếu Lai tiếp lời Ngô Quảng, cũng ở đó giảng hoà.
Tần Khải sớm đã đoán trước hai người không phải thật lòng kết giao thân thiết với anh, lúc này nhìn thấy thái độ của bọn họ, Tần Khải cười thầm trong lòng, trên mặt lại diễn như thật, anh gật gật đầu.
"Nói cũng phải, trừng phạt bọn họ, ngày mai trường học chỉ có thể nghỉ học, chuyện này làm lớn lên cũng không tốt, vẫn là anh Ngô thông minh!", Tần Khải nịnh nọt, cố ý ổn định Ngô Quảng.
Quả nhiên, lời vừa nói dứt, trong mắt Ngô Quảng loé lên một tia xảo quyệt.
Đối Ngô Quảng mà nói, đối phó với đám người này đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Hắn ta là cố ý không cho Tần Khải ra mặt nên mới đẩy đi.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên cười xoà, trong mắt loé lên tia sáng.
Hai người tự cho là thông minh, lại không biết rằng, Tần Khải đã tính toán đâu ra đó rồi.
Nếu tạm thời còn nể mặt nhau, Tần Khải cũng không muốn nhiều chuyện.
Tần Khải càng không để đám gà thổ chó ngói Ngưu Quân này vào mắt.
Nếu không phải bọn họ tự lao đầu vào, Tần Khải thậm chí còn lười động thủ.
"Thôi vậy, nể mặt anh Ngô, hôm nay tôi không so đo với các người nữa. Nhưng mà, tôi cảnh cáo trước, nếu các người còn dám gây khó dễ cho Tư Tư nhà tôi, hừ! Thì đừng trách tôi lật mặt với các người!"
Tần Khải suy nghĩ một chút, lúc này mới mở miệng, đầy ý cảnh cáo.
Lý Tiếu Lai biết Tần Khải là con rể của nhà họ Triệu, lại nhìn đến anh và Chu Tư Tư thân mật như thế.
Trong lòng vừa mắng Tần Khải bắt cá hai tay, đồng thời lại hận không thể chiếm lấy vị trí của anh.
Mà đám giáo viên nghe thấy Tần Khải nói, ai nấy đều như được đại xá, dập đầu mấy cái, rồi chạy tán loạn, không dám ở lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.