Chương 37: Không trùng hợp thế chứ
Bé Heo
09/04/2023
“Anh Bưu đúng không, có hứng thú nói chuyện với tôi không?”, Tần Khải ước lượng con dao găm trong tay, môi vẫn nở nụ cười.
Tầm mắt anh Bưu dừng trên người Tần Khải.
Ngay sau đó gã sợ đến mức rụt cổ lại, vội cười nói: “Có, có, đại ca nói thế nào, tôi làm theo thế ấy”.
Mười mấy người đàn em đều không chịu nổi khi bị Tần Khải đánh, anh Bưu đã sợ vỡ mật.
Hơn nữa lúc này trong tay Tần Khải có dao, gã càng không dám làm gì với Tần Khải, sợ tâm trạng Tần Khải không tốt sẽ cho gã một nhát.
Thấy anh Bưu phối hợp như thế, Tần Khải khoanh tay lại nói: “Nói đi, là ai đã sai anh đến? Tôi nhắc một câu, anh chỉ có một cơ hội, nếu anh trả lời không khiến tôi hài lòng thì hơ hơ…”
“Chuyện này... Tôi nói, tôi nói!”, anh Bưu giương mắt nhìn Tần Khải nhưng cuối cùng cũng không nén được nỗi sợ: “Là Uông Hộ Ngưng! Mấy anh em bọn tôi thường nhận tiền của người ta rồi làm mấy chuyện xấu xa. Hôm nay, sau khi cậu Uông bị anh đánh đã chạy đến cầu cứu anh Tôn, bọn tôi cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi”.
“Đại ca, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi”.
Anh Bưu nước mắt nước mũi nhìn Tần Khải.
Biết trước Tần Khải là một tên khó đối phó thì có cho thêm tiền, gã cũng không dám chọc vào Tần Khải.
“Anh Tôn, anh Tôn nào?”, Tần Khải thì thào, tùy ý hỏi.
Anh cứ nghĩ chỉ là Uông Hộ Ngưng gọi người đến tìm người, không ngờ sau lưng lại có người đang chống lưng cho Uông Hộ Ngưng?
Đối phương không chọc vào anh thì thôi, nếu đã nhảy lên đầu Tần Khải la lối om sòm rồi thì không có đạo lý bỏ qua.
Dù anh ta là anh Tôn, cậu Lý gì đó, dám đối đầu với mình thì cứ dạy dỗ thôi.
“Là Tôn Tấn Khôn của nhà họ Tôn”.
Nhắc đến cái tên Tôn Tấn Khôn, sắc mặt anh Bưu trở nên tái nhợt.
Nghe thế, Tần Khải nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.
Tôn Tấn Khôn, chẳng phải là tên đàn em đó của mình sao? Đúng thật là người một nhà nhưng lại xảy ra tranh chấp.
“Bây giờ anh Tôn mà anh nói đó đang ở đâu?”
“Ở chỗ vui chơi giải trí Thái Tử, lúc tôi đi, anh Tôn đang uống rượu với cậu Uông, giờ không biết có còn ở đó không”, anh Bưu nói một hồi, đã thầm cảm thấy vui vẻ.
Tôn Tấn Khôn không phải là người tầm thường, dù Tần Khải có lợi hại, dám đi tìm Tôn Tấn Khôn gây rắc rối, chắc chắn chỉ có con đường chết.
Anh Bưu chỉ mong Tần Khải và Tôn Tấn Khôn đối đầu với nhau.
“Lái xe, đưa tôi đến khu giải trí Thái Tử”, Tần Khải như đã nhìn thấy được suy nghĩ của anh Bưu, mặt chẳng có vẻ gì là sợ cả.
Đang phiền vì không có cơ hội dạy dỗ đàn em mới nhận đây, không thể bỏ qua cơ hội này.
“Vâng vâng”.
Anh Bưu gật đầu, khởi động xe.
Nhà họ Tôn là một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, thế lực hùng hậu, tài sản khổng lồ.
Khu giải trí Thái Tử là sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Tôn.
Có khá nhiều quán bar ở Đông Hải, khu giải trí Thái Tử được coi là hàng đầu trong đó, là nơi đốt tiền yêu thích nhất của các cậu chủ giới thượng lưu.
Lúc này trong căn phòng VIP cực kỳ xa hoa ở khu giải trí Thái Tử.
Một thanh niên đầu húi cua, trái phải một tay ôm một cô gái tiếp rượu ăn mặc hở hang, ngợp trong vàng son.
Người này chính là cậu chủ của nhà họ Tôn – Tôn Tấn Khôn, cũng là công tử bột có tiếng ở Trung Hải.
Ngồi dưới Tôn Tấn Khôn chính là Uông Hộ Ngưng vừa bị Tần Khải dạy dỗ một trận.
Lúc này một chân của anh ta bó bột, bộ dáng rất nhếch nhác, cười với Tôn Tấn Khôn: “Anh Tôn, lần này nhờ có anh, nếu không tôi không nuốt được cơn giận này”.
“Đều là người mình cả, khách sáo làm gì? Cái nơi như Trung Hải này ấy à, không phải tôi đây khoác lác chứ, thật sự không có người nào mà Tôn Tấn Khôn tôi không đối phó được. Anh giúp tôi một việc, chút chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể giúp được”.
Tôn Tấn Khôn bưng ly rượu lên, tựa lưng vào sofa, bộ dáng không coi ai ra gì.
Khi hai chiếc cốc chạm vào nhau, Uông Hộ Ngưng cố ý hạ thấp cốc của mình xuống, cười lấy lòng: “Không dám không dám, anh Tôn khách sáo quá rồi. Có thể giúp được anh Tôn là phúc đức của tôi. Không biết có bao nhiêu người ở Trung Hải muốn có chút liên hệ với anh Tôn đây thôi nhưng lại không có đường đi”.
“Ha ha… Tôi thích nghe mấy lời này của anh đấy, với mấy lời này thì tôi cũng không thể để anh bị thiệt”, uống cạn ly rượu Tôn Tấn Khôn được nịnh bợ đến mức sảng khoái.
Uông Hộ Ngưng thận trọng cười, ánh mắt lại lóe lên tia hung ác.
Cơn đau ở chân vẫn chưa hết, Uông Hộ Ngưng chỉ ước gì có thể cắt Tần Khải ra thành từng mảnh.
“À phải rồi, anh đã chọc vào người nào mà lại dám đánh anh thành ra như vậy? Lá gan không nhỏ đấy”, hai người lại chạm cốc với nhau, lúc này Tôn Tấn Khôn mới hỏi chuyện chính.
Không hỏi còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Uông Hộ Ngưng uất ức rơi nước mắt.
“Người nào? Anh Tôn đánh giá cao gã quá rồi. Gã chỉ là một tên nhà quê nông thôn thôi, như thế cũng chẳng có gì, gã còn dám trêu chọc bạn gái tôi. Tôi tìm gã để nói lý lẽ nhưng tên khốn đó ỷ vào việc mình có chút võ đã đánh tôi thành thế này”.
“Anh Tôn, anh nhất định phải ra mặt giúp tôi chuyện này”, Uông Hộ Ngưng càng nghĩ càng tức, còn không quên thêm mắm dặm muối.
“Thảo nào, tôi cũng xem như đang thay trời hành đạo nhỉ? Cho dù A Bưu đánh tên kia thành tàn phế, cũng trách gã có tội nên bị như thế”, Tôn Tấn Khôn bật cười, không nghĩ kỹ, thậm chí còn không màng đến.
Tùy tiện dạy dỗ một người chỉ là chuyện rất đơn giản với anh ta thôi.
Dù không có lý do thì thế nào? Nắm đấm mới là đạo lý.
Hai người lại chạm cốc với nhau, Tôn Tấn Khôn vẫn mê đắm vào xa hoa, nhưng Uông Hộ Ngưng lại không ngồi yên được.
Nếu không phải vì uống rượu với anh Tôn thì anh ta muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng bị dạy dỗ của Tần Khải.
“Đừng vội mà, tôi đã bảo người ra ngoài từ trước rồi, với cách làm việc của họ, hê hê… không lâu đâu đã có thể đem cánh tay của tên đó về đây rồi”, Tôn Tấn Khôn đặt ly rượu xuống, mặt tràn đầy tự tin.
Chỉ là một tên nhà quê thôi, với thế lực của nhà họ Tôn, chẳng phải rất dễ dàng đó sao?
Nghe thế Uông Hộ Ngưng mừng rỡ.
Nếu không có đôi tai chắn lại thì chắc anh ta đã cười đến ngoác mồm, còn có thể ra đến tận sau gáy.
“Hừ, tên Tần Khải khốn kiếp, dám chống lại tao, hôm nay ông đây phải cho mày thấy sống không được mà chết cũng không xong”.
Uông Hộ Ngưng nghiến răng nghiến lợi, cười mỉa như thể đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tần Khải.
Anh ta muốn chặt cánh tay Tần Khải, bắt anh quỳ xuống trước mặt mình cầu xin, muốn chơi người phụ nữ đê tiện Chu Tư Tư đó trước mặt Tần Khải.
Chu Tư Tư, đây là do cô tự tìm lấy, có muốn trách cũng đừng trách tôi!
Phụt…
Thế nhưng Tôn Tấn Khôn đang uống rượu vừa nghe đến hai chữ Tần Khải đã phun hết rượu trong miệng ra đầy mặt Uông Hộ Ngưng.
“Tần… Tần Khải, Tần Khải nào?”
Tôn Tấn Khôn đứng thẳng người dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trợn to mắt.
Lòng không khỏi đánh trống, lẽ nào lại trùng hợp thế sao?
Bây giờ anh ta chỉ mong Tần Khải mà tên ngốc Uông Hộ Ngưng này chọc phải không phải là Tần Khải mà anh ta nghĩ.
Tầm mắt anh Bưu dừng trên người Tần Khải.
Ngay sau đó gã sợ đến mức rụt cổ lại, vội cười nói: “Có, có, đại ca nói thế nào, tôi làm theo thế ấy”.
Mười mấy người đàn em đều không chịu nổi khi bị Tần Khải đánh, anh Bưu đã sợ vỡ mật.
Hơn nữa lúc này trong tay Tần Khải có dao, gã càng không dám làm gì với Tần Khải, sợ tâm trạng Tần Khải không tốt sẽ cho gã một nhát.
Thấy anh Bưu phối hợp như thế, Tần Khải khoanh tay lại nói: “Nói đi, là ai đã sai anh đến? Tôi nhắc một câu, anh chỉ có một cơ hội, nếu anh trả lời không khiến tôi hài lòng thì hơ hơ…”
“Chuyện này... Tôi nói, tôi nói!”, anh Bưu giương mắt nhìn Tần Khải nhưng cuối cùng cũng không nén được nỗi sợ: “Là Uông Hộ Ngưng! Mấy anh em bọn tôi thường nhận tiền của người ta rồi làm mấy chuyện xấu xa. Hôm nay, sau khi cậu Uông bị anh đánh đã chạy đến cầu cứu anh Tôn, bọn tôi cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi”.
“Đại ca, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi”.
Anh Bưu nước mắt nước mũi nhìn Tần Khải.
Biết trước Tần Khải là một tên khó đối phó thì có cho thêm tiền, gã cũng không dám chọc vào Tần Khải.
“Anh Tôn, anh Tôn nào?”, Tần Khải thì thào, tùy ý hỏi.
Anh cứ nghĩ chỉ là Uông Hộ Ngưng gọi người đến tìm người, không ngờ sau lưng lại có người đang chống lưng cho Uông Hộ Ngưng?
Đối phương không chọc vào anh thì thôi, nếu đã nhảy lên đầu Tần Khải la lối om sòm rồi thì không có đạo lý bỏ qua.
Dù anh ta là anh Tôn, cậu Lý gì đó, dám đối đầu với mình thì cứ dạy dỗ thôi.
“Là Tôn Tấn Khôn của nhà họ Tôn”.
Nhắc đến cái tên Tôn Tấn Khôn, sắc mặt anh Bưu trở nên tái nhợt.
Nghe thế, Tần Khải nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.
Tôn Tấn Khôn, chẳng phải là tên đàn em đó của mình sao? Đúng thật là người một nhà nhưng lại xảy ra tranh chấp.
“Bây giờ anh Tôn mà anh nói đó đang ở đâu?”
“Ở chỗ vui chơi giải trí Thái Tử, lúc tôi đi, anh Tôn đang uống rượu với cậu Uông, giờ không biết có còn ở đó không”, anh Bưu nói một hồi, đã thầm cảm thấy vui vẻ.
Tôn Tấn Khôn không phải là người tầm thường, dù Tần Khải có lợi hại, dám đi tìm Tôn Tấn Khôn gây rắc rối, chắc chắn chỉ có con đường chết.
Anh Bưu chỉ mong Tần Khải và Tôn Tấn Khôn đối đầu với nhau.
“Lái xe, đưa tôi đến khu giải trí Thái Tử”, Tần Khải như đã nhìn thấy được suy nghĩ của anh Bưu, mặt chẳng có vẻ gì là sợ cả.
Đang phiền vì không có cơ hội dạy dỗ đàn em mới nhận đây, không thể bỏ qua cơ hội này.
“Vâng vâng”.
Anh Bưu gật đầu, khởi động xe.
Nhà họ Tôn là một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, thế lực hùng hậu, tài sản khổng lồ.
Khu giải trí Thái Tử là sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Tôn.
Có khá nhiều quán bar ở Đông Hải, khu giải trí Thái Tử được coi là hàng đầu trong đó, là nơi đốt tiền yêu thích nhất của các cậu chủ giới thượng lưu.
Lúc này trong căn phòng VIP cực kỳ xa hoa ở khu giải trí Thái Tử.
Một thanh niên đầu húi cua, trái phải một tay ôm một cô gái tiếp rượu ăn mặc hở hang, ngợp trong vàng son.
Người này chính là cậu chủ của nhà họ Tôn – Tôn Tấn Khôn, cũng là công tử bột có tiếng ở Trung Hải.
Ngồi dưới Tôn Tấn Khôn chính là Uông Hộ Ngưng vừa bị Tần Khải dạy dỗ một trận.
Lúc này một chân của anh ta bó bột, bộ dáng rất nhếch nhác, cười với Tôn Tấn Khôn: “Anh Tôn, lần này nhờ có anh, nếu không tôi không nuốt được cơn giận này”.
“Đều là người mình cả, khách sáo làm gì? Cái nơi như Trung Hải này ấy à, không phải tôi đây khoác lác chứ, thật sự không có người nào mà Tôn Tấn Khôn tôi không đối phó được. Anh giúp tôi một việc, chút chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể giúp được”.
Tôn Tấn Khôn bưng ly rượu lên, tựa lưng vào sofa, bộ dáng không coi ai ra gì.
Khi hai chiếc cốc chạm vào nhau, Uông Hộ Ngưng cố ý hạ thấp cốc của mình xuống, cười lấy lòng: “Không dám không dám, anh Tôn khách sáo quá rồi. Có thể giúp được anh Tôn là phúc đức của tôi. Không biết có bao nhiêu người ở Trung Hải muốn có chút liên hệ với anh Tôn đây thôi nhưng lại không có đường đi”.
“Ha ha… Tôi thích nghe mấy lời này của anh đấy, với mấy lời này thì tôi cũng không thể để anh bị thiệt”, uống cạn ly rượu Tôn Tấn Khôn được nịnh bợ đến mức sảng khoái.
Uông Hộ Ngưng thận trọng cười, ánh mắt lại lóe lên tia hung ác.
Cơn đau ở chân vẫn chưa hết, Uông Hộ Ngưng chỉ ước gì có thể cắt Tần Khải ra thành từng mảnh.
“À phải rồi, anh đã chọc vào người nào mà lại dám đánh anh thành ra như vậy? Lá gan không nhỏ đấy”, hai người lại chạm cốc với nhau, lúc này Tôn Tấn Khôn mới hỏi chuyện chính.
Không hỏi còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Uông Hộ Ngưng uất ức rơi nước mắt.
“Người nào? Anh Tôn đánh giá cao gã quá rồi. Gã chỉ là một tên nhà quê nông thôn thôi, như thế cũng chẳng có gì, gã còn dám trêu chọc bạn gái tôi. Tôi tìm gã để nói lý lẽ nhưng tên khốn đó ỷ vào việc mình có chút võ đã đánh tôi thành thế này”.
“Anh Tôn, anh nhất định phải ra mặt giúp tôi chuyện này”, Uông Hộ Ngưng càng nghĩ càng tức, còn không quên thêm mắm dặm muối.
“Thảo nào, tôi cũng xem như đang thay trời hành đạo nhỉ? Cho dù A Bưu đánh tên kia thành tàn phế, cũng trách gã có tội nên bị như thế”, Tôn Tấn Khôn bật cười, không nghĩ kỹ, thậm chí còn không màng đến.
Tùy tiện dạy dỗ một người chỉ là chuyện rất đơn giản với anh ta thôi.
Dù không có lý do thì thế nào? Nắm đấm mới là đạo lý.
Hai người lại chạm cốc với nhau, Tôn Tấn Khôn vẫn mê đắm vào xa hoa, nhưng Uông Hộ Ngưng lại không ngồi yên được.
Nếu không phải vì uống rượu với anh Tôn thì anh ta muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng bị dạy dỗ của Tần Khải.
“Đừng vội mà, tôi đã bảo người ra ngoài từ trước rồi, với cách làm việc của họ, hê hê… không lâu đâu đã có thể đem cánh tay của tên đó về đây rồi”, Tôn Tấn Khôn đặt ly rượu xuống, mặt tràn đầy tự tin.
Chỉ là một tên nhà quê thôi, với thế lực của nhà họ Tôn, chẳng phải rất dễ dàng đó sao?
Nghe thế Uông Hộ Ngưng mừng rỡ.
Nếu không có đôi tai chắn lại thì chắc anh ta đã cười đến ngoác mồm, còn có thể ra đến tận sau gáy.
“Hừ, tên Tần Khải khốn kiếp, dám chống lại tao, hôm nay ông đây phải cho mày thấy sống không được mà chết cũng không xong”.
Uông Hộ Ngưng nghiến răng nghiến lợi, cười mỉa như thể đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tần Khải.
Anh ta muốn chặt cánh tay Tần Khải, bắt anh quỳ xuống trước mặt mình cầu xin, muốn chơi người phụ nữ đê tiện Chu Tư Tư đó trước mặt Tần Khải.
Chu Tư Tư, đây là do cô tự tìm lấy, có muốn trách cũng đừng trách tôi!
Phụt…
Thế nhưng Tôn Tấn Khôn đang uống rượu vừa nghe đến hai chữ Tần Khải đã phun hết rượu trong miệng ra đầy mặt Uông Hộ Ngưng.
“Tần… Tần Khải, Tần Khải nào?”
Tôn Tấn Khôn đứng thẳng người dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trợn to mắt.
Lòng không khỏi đánh trống, lẽ nào lại trùng hợp thế sao?
Bây giờ anh ta chỉ mong Tần Khải mà tên ngốc Uông Hộ Ngưng này chọc phải không phải là Tần Khải mà anh ta nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.