Chương 56: Sự coi thường của con cháu nhà họ Vương
Bé Heo
09/04/2023
“Đây chính là Tần Khải mà bà từng kể với mọi người, tuy cậu ấy còn ít tuổi nhưng đã theo học y với thần y Lâm từ lâu. Vì thế, chẳng những cậu ấy tinh thông trung y, mà y học hiện đại cũng rất giỏi. Lát cơm nước xong, mọi người hãy làm quen thêm với cậu ấy”.
“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.
Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.
Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.
“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”
“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”
“Haizz… giờ bà già rồi, gặp ai vừa ý là tung hô lên trời thôi”.
Đám con cháu nhà họ Vương đều thì thầm to nhỏ với nhau.
Song, phòng ăn này không quá lớn nên họ có thể nghe thấy rõ lời nói của nhau.
Tuy nhiên, Tần Khải lại nghe tai này rồi cho ra từ tai kia, anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
Chỉ có Kỳ Mai Hoa là nhíu mày lại.
Khụ khụ…
Bà ấy cố tình ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm nghị liếc nhìn quanh một lượt.
Đám con cháu kia lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi.
Dẫu sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn.
Cho nên sao có thể có ánh nhìn bình thường với một tên quê mùa không có chút tên tuổi nào như Tần Khải.
“Các cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Tiểu Khải, cháu đừng để bụng nhé. Chờ xong bữa hôm nay, nhất định bà sẽ dạy dỗ lại bọn này”, Kỳ Mai Hoa đẩy đia thịt kho tàu duy nhất đến trước mặt Ngô Bình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều.
Vương Tuyết cũng gật đầu nói: “Mấy đứa chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thật ra đang ngưỡng mộ anh lắm đấy”.
Nghe thấy vậy, một chút cảm giác khó chịu trong lòng Ngô Bình đã hoàn toàn biến mất.
Nhất là Vương Tuyết, cô ấy điềm tĩnh ngồi cạnh anh mà không có chút vẻ câu nệ nào.
Cô ấy chỉ vui vẻ nhìn anh thôi.
Vương Dao đi thay đồ rồi mới vào nhà ăn. Khi cô ta đến đây thì chẳng những mọi người đã bắt đầu ăn, mà điều ngượng nhất chính là đã hết chỗ rồi.
Chỗ trống duy nhất ngoài chỗ bên dướI ghế chủ nhà ra thì chính là vị trí bên trái Tần Khải.
“Cô Vương đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Này, thịt kho tàu mà cô thích nhất đây”, đã thế Tần Khải còn thêm dầu vào lửa, nhiệt tình chỉ vào đĩa thịt trước mặt mình.
Tuy cả bàn tiệc rất hoành tráng, nhưng chỉ có duy nhất một món do Kỳ Mai Hoa làm, hiện giờ nó đang bày ngay trước mặt Tần Khải.
“Tôi… tôi nhịn!”
Vương Dao liếc nhìn một lượt rồi bĩu mỗi, sau đó ngồi vào chỗ chủ trì.
Dù món thịt kho tàu rất hấp dẫn, nhưng bắt cô ta phải ngồi cạnh Tần Khải thì sao cô ta chấp nhận nổi.
“Dao Dao, ngồi chỗ cạnh bà đây này”.
Vương Dao đang tức vì hết chỗ thì Kỳ Mai Hoa đã mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó chỉ vào chỗ bên trái Tần Khải.
“Bà!”
Vương Dao vùng vằng, sau đó tức đến giậm chân.
Kỳ Mai Hoa lạnh mặt rồi nghiêm giọng nói: “Nhanh cái chân lên!”
Vương Dao không dám cãi lời bà mình nên đành ngồi xuống cạnh Tần Khải.
Cả bàn ăn đầy mỹ vị cũng không thể lấp được nỗi tủi hờn của cô ta.
Nếu không tại Tần Khải đang ngồi cạnh thì cô ta đã gào khóc ăn vạ vì bà mình không công bằng rồi.
Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.
Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.
Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…
Ôi chao là thơm!
Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.
Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.
Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.
Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.
Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!
Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.
Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.
Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.
Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.
Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.
Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.
“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”
“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”
“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.
“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.
…
Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?
Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.
Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.
Chắc đây chính là Ngô Quảng - chồng sắp cưới của Vương Tuyết.
Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.
So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.
Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.
Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.
Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.
Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Chuyện hôn sự này không được Kỳ Mai Hoa đồng ý, nhưng nhờ có ông cụ nhà họ Vương tác động nên cuối cùng mới có vụ đính hôn.
Tần Khải chỉ liếc nhìn Ngô Quảng một cái rồi quay đi.
Người này thoạt nhìn thì nho nhã, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy là một kẻ không an phận.
Khi Ngô Quảng đi vào, Vương Tuyết cau mày, ánh mắt đang sáng ngời của cô ấy lập tức trở nên u ám.
Chắc chắn là có vấn đề rồi…
Tần Khải băn khoăn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.
Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.
Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.
“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”
“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”
“Haizz… giờ bà già rồi, gặp ai vừa ý là tung hô lên trời thôi”.
Đám con cháu nhà họ Vương đều thì thầm to nhỏ với nhau.
Song, phòng ăn này không quá lớn nên họ có thể nghe thấy rõ lời nói của nhau.
Tuy nhiên, Tần Khải lại nghe tai này rồi cho ra từ tai kia, anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
Chỉ có Kỳ Mai Hoa là nhíu mày lại.
Khụ khụ…
Bà ấy cố tình ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm nghị liếc nhìn quanh một lượt.
Đám con cháu kia lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi.
Dẫu sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn.
Cho nên sao có thể có ánh nhìn bình thường với một tên quê mùa không có chút tên tuổi nào như Tần Khải.
“Các cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Tiểu Khải, cháu đừng để bụng nhé. Chờ xong bữa hôm nay, nhất định bà sẽ dạy dỗ lại bọn này”, Kỳ Mai Hoa đẩy đia thịt kho tàu duy nhất đến trước mặt Ngô Bình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều.
Vương Tuyết cũng gật đầu nói: “Mấy đứa chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thật ra đang ngưỡng mộ anh lắm đấy”.
Nghe thấy vậy, một chút cảm giác khó chịu trong lòng Ngô Bình đã hoàn toàn biến mất.
Nhất là Vương Tuyết, cô ấy điềm tĩnh ngồi cạnh anh mà không có chút vẻ câu nệ nào.
Cô ấy chỉ vui vẻ nhìn anh thôi.
Vương Dao đi thay đồ rồi mới vào nhà ăn. Khi cô ta đến đây thì chẳng những mọi người đã bắt đầu ăn, mà điều ngượng nhất chính là đã hết chỗ rồi.
Chỗ trống duy nhất ngoài chỗ bên dướI ghế chủ nhà ra thì chính là vị trí bên trái Tần Khải.
“Cô Vương đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Này, thịt kho tàu mà cô thích nhất đây”, đã thế Tần Khải còn thêm dầu vào lửa, nhiệt tình chỉ vào đĩa thịt trước mặt mình.
Tuy cả bàn tiệc rất hoành tráng, nhưng chỉ có duy nhất một món do Kỳ Mai Hoa làm, hiện giờ nó đang bày ngay trước mặt Tần Khải.
“Tôi… tôi nhịn!”
Vương Dao liếc nhìn một lượt rồi bĩu mỗi, sau đó ngồi vào chỗ chủ trì.
Dù món thịt kho tàu rất hấp dẫn, nhưng bắt cô ta phải ngồi cạnh Tần Khải thì sao cô ta chấp nhận nổi.
“Dao Dao, ngồi chỗ cạnh bà đây này”.
Vương Dao đang tức vì hết chỗ thì Kỳ Mai Hoa đã mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó chỉ vào chỗ bên trái Tần Khải.
“Bà!”
Vương Dao vùng vằng, sau đó tức đến giậm chân.
Kỳ Mai Hoa lạnh mặt rồi nghiêm giọng nói: “Nhanh cái chân lên!”
Vương Dao không dám cãi lời bà mình nên đành ngồi xuống cạnh Tần Khải.
Cả bàn ăn đầy mỹ vị cũng không thể lấp được nỗi tủi hờn của cô ta.
Nếu không tại Tần Khải đang ngồi cạnh thì cô ta đã gào khóc ăn vạ vì bà mình không công bằng rồi.
Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.
Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.
Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…
Ôi chao là thơm!
Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.
Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.
Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.
Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.
Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!
Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.
Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.
Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.
Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.
Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.
Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.
“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”
“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”
“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.
“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.
…
Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?
Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.
Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.
Chắc đây chính là Ngô Quảng - chồng sắp cưới của Vương Tuyết.
Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.
So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.
Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.
Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.
Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.
Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Chuyện hôn sự này không được Kỳ Mai Hoa đồng ý, nhưng nhờ có ông cụ nhà họ Vương tác động nên cuối cùng mới có vụ đính hôn.
Tần Khải chỉ liếc nhìn Ngô Quảng một cái rồi quay đi.
Người này thoạt nhìn thì nho nhã, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy là một kẻ không an phận.
Khi Ngô Quảng đi vào, Vương Tuyết cau mày, ánh mắt đang sáng ngời của cô ấy lập tức trở nên u ám.
Chắc chắn là có vấn đề rồi…
Tần Khải băn khoăn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.