Chương 42: Thần y Tần đang bực lắm
Bé Heo
09/04/2023
Đinh Quốc Cường ngoái lại nhìn thì thấy Đinh Kim Phúc đi từ trong thang máy ra, tuy đã có tuổi, nhưng ông ấy vẫn bước nhanh tới với vẻ quan tâm.
“Bác cả, bác yên tâm, bố cháu không sao đâu ạ. Thần y đã vào trong rồi, chắc không lâu nữa bố cháu sẽ tỉnh lại thôi”, Đinh Quốc Cường tiến lên đáp.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Đinh Kim Phúc, Đinh Quốc Cường đã bắt đầu mơ tưởng xa vời.
Chỉ cần bệnh tình của bố anh ta chuyển biến tốt, chủ gia đình là bác cả nhất định sẽ trọng dụng anh ta.
Đến lúc đó, địa vị của anh ta ở nhà họ Định sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn có khả năng làm chủ nhà cũng nên.
Đinh Kim Phúc lo đến mức phát bực nên không hề chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt của cháu mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói vậy, ông ấy mới bình tĩnh hơn một chút.
“Thế thì tốt rồi, tuy tiểu thần y còn ít tuổi, nhưng y thuật không phải bàn cãi gì hết”, Đinh Kim Phúc xoa tay rồi hào hứng nói.
Lần này, bệnh của em trai ông ấy chuyển biến xấu, nhưng ông ấy không thể rời khỏi công tử được, song ông ấy đã gọi ngay cho Trương Khải, chỉ đích danh muốn nhờ Tần Khải đến cứu em trai mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói thần y đã vào trong, Đinh Kim Phúc cứ tưởng là Tần Khải nên mới hoàn toàn yên tâm.
Người nhà họ Đinh cũng không biết thần y mà Đinh Kim Phúc nói là ai nên chỉ đứng một bên cười xoà.
Mọi người đều chờ ở bên ngoài mà không biết là Hồ Tiểu Chiêu khi vào phòng thì oai phong, còn giờ thì mặt đen như đít nồi.
Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh chính là em trai Đinh Kim Lộc của Đinh Kim Phúc, lúc này trên người ông ấy đang cắm cả đống dây dợ.
Người này mày rậm mắt to, nhưng giờ sắc mặt đã tím tái, rõ ràng bệnh đã chuyển nặng, khó mà qua khỏi.
Hồ Tiểu Chiêu luống cuống bận rộn ở một bên, kim châm cứu đã sẵn trong tay, nhưng anh ta quay quanh giường bệnh cả mấy vòng mà vẫn chần chừ chưa dám hạ kim.
Khi anh ta vừa châm vài mũi kim xuống, tuy Đinh Kim Lộc chưa tỉnh lại ngay, nhưng sắc mặt rõ ràng đã hồng hào hơn.
Tưởng mình đã đi đúng hướng, Hồ Tiểu Chiêu cắm kim xuống liên tục, nào ngờ tình trạng của Đinh Kim Lộc bỗng chuyển biến xấu, thậm chí còn gay go hơn ban đầu.
Thấy bệnh nhân có dấu hiệu không ổn, Hồ Tiểu Chiêu cuống đến mức vã mồ hôi, không biết phải làm thế nào.
“Không đúng, sao lâu thế rồi mà không có tin tức gì? Lẽ nào…”, cậu của Đinh Quốc Cường lẩm bẩm.
Mọi người nhìn sang, bấy giờ ông ta mới ý thức được mình lỡ lời nên vội ngậm miệng.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì cũng nhăn mặt rồi giơ cổ tay lên.
Ông ấy nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã đến đây được hơn 20 phút rồi.
Vì đã được Tần Khải chữa trị nên ông ấy biết anh chữa bệnh rất nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.
Đinh Kim Phúc thoáng nghi ngờ rồi đứng bật dậy, sau đó đi tới cửa phòng bệnh rồi nhìn vào bên trong.
Có tấm kính thuỷ tinh cản mất tầm nhìn nên ông ấy không nhìn rõ tình hình ở bên trong.
Ông ấy nghiến răng rồi giơ tay gõ cửa.
“Thần y Tần, cậu có ở trong đấy không? Em trai tôi thế nào rồi?”
Đinh Kim Phúc vừa lên tiếng, mặt Đinh Quốc Cường đã tái đi.
Sao lại là thần y Tần, thần y họ Hồ cơ mà.
Không chờ Đinh Quốc Cường phản ứng lại, Hồ Tiểu Chiêu mướt mải mồ hôi nghe thấy giọng của Đinh Kim Phúc xong thì cũng biến sắc mặt.
Anh ta biết rõ Đinh Kim Phúc đang gọi ai.
Giá mà bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến tốt một chút thì sao anh ta phải khổ như giờ.
Tuy nhiên, anh ta biết đối mặt thế nào với tình hình hiện nay của bệnh nhân đây…
Trong lúc chột dạ, Hồ Tiểu Chiêu không dám lên tiếng trả lời.
Không nhận được đáp án nên Đinh Kim Phúc càng cuống hơn.
Ông ấy không nói nhiều mà nhấc đi thẳng vào phòng luôn.
Người nhà họ Đinh không ngờ sẽ có chuyện thế này, thấy Đinh Kim Phúc đi vào phòng, họ cuống lên rồi đi vào theo.
“Sao lại là cậu? Tôi gọi thần y Tần đến cơ mà, cậu làm gì ở đây thế hả?”, Đinh Kim Phúc bất ngờ xông vào, thấy bác sĩ bên trong không phải Tần Khải thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Đinh Kim Phúc mà nổi giận thì người nhà họ Đinh chỉ biết dạt hết sang một bên.
Mọi người liên tục lùi lại, còn Đinh Quốc Cường đương nhiên sẽ bị lôi lên ngọn đầu đài.
“Cháu… bác ơi, thần y Tần kia trông như thằng nhà quê, cháu thấy không đáng tin nên đã tự làm theo ý mình và mời thần y Hồ đến. Bác yên tâm, thần y Hồ cũng giỏi lắm ạ”, Đinh Quốc Cường vẫn cố giải thích.
“Cái gì, mày… mày đúng là cái thằng vô tích sự!”, Đinh Kim Phúc nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ.
Lửa bốc lên đầu, mắt ông ấy hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
Người nhà họ Đinh thấy thế thì vội vàng lên đỡ.
Nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, Từ Vọng Đức đi vào xem bệnh nhận thì lập tức phát hoảng.
Ông ấy tiến lên rồi đẩy Hồ Tiểu Chiêu sang một bên.
Sau đó, ông ấy bắt mạch cho Đinh Kim Lộc rồi ấn ngay vào chuông cấp cứu ở đầu giường.
“Nhanh, phòng 302, lấy oxy, máy thở, nhanh lên, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi”, Từ Vọng Đức cuống quýt nói.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lập tức trào nước mắt.
Ông ấy nhìn em trai mình trên giường bệnh rồi túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu.
“Mày là đồ lang băm, em trai tao đang bình thường mà bị mày chữa thành ra thế này, a!”, Đinh Kim Phúc nổi đoá rồi hét lên.
Người nhà họ Đinh gồm cả Đinh Quốc Cường ban nãy còn tâng bốc Hồ Tiểu Chiêu lên mây, giờ thì đứng một bên im thin thít.
“Tôi… tại người của bệnh viện số một đã cho bệnh nhân uống thuốc tây trước, họ đã giấu tôi chuyện này nên không phải tại tôi, giờ chỉ là hiện tượng phản ứng thuốc thôi. Ông chủ Đinh, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo…”
Hồ Tiểu Chiêu thấy không ổn, nhưng vẫn cố đùn đẩy trách nhiệm.
Đinh Kim Phúc đâu có phải dạng vừa, nếu ông ấy mà xử lý Hồ Tiểu Chiêu thì anh ta chỉ có xong đời.
“Phản cái con khỉ!”
Đinh Kim Phúc không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói xong đã cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, suýt nữa làm Hồ Tiểu Chiêu tắt thở.
Từ Vọng Đứng đứng cạnh giường bệnh cũng tức điên lên: “Ông chủ Đinh, bệnh của em trai ông rất đặc biệt, người của chúng tôi ngoài chăm sóc hàng ngày ra thì đều làm theo toàn bộ yêu cầu của ông, nên không hề có chuyện cho bệnh nhân uống thuốc. Ông đừng nghe tên lang băm này nói bừa. Với tình hình hiện giờ chắc chỉ có thần y Tần ra tay thì mới cứu vãn được thôi, nhưng…”
Từ Vọng Đứng lườm Hồ Tiểu Chiêu cháy mặt.
Ông ấy chỉ nói lấp lửng rồi dừng.
“Nhưng làm sao?”
Đinh Kim Phúc tạm thời tha cho Hồ Tiểu Chiêu rồi sốt sắng hỏi.
Từ Vọng Đức thở dài rồi nói: “Nhưng… haizz, người nhà của ông thi nhau gọi thần y Tần là lang băm, rồi còn đuổi cậu ấy đi. Giờ thần y Tần đang bực lắm, tôi e là…”
“Cái gì!”
Đinh Kim Phúc suýt tức đến mức thở không nổi.
“Bác cả, bác yên tâm, bố cháu không sao đâu ạ. Thần y đã vào trong rồi, chắc không lâu nữa bố cháu sẽ tỉnh lại thôi”, Đinh Quốc Cường tiến lên đáp.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Đinh Kim Phúc, Đinh Quốc Cường đã bắt đầu mơ tưởng xa vời.
Chỉ cần bệnh tình của bố anh ta chuyển biến tốt, chủ gia đình là bác cả nhất định sẽ trọng dụng anh ta.
Đến lúc đó, địa vị của anh ta ở nhà họ Định sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn có khả năng làm chủ nhà cũng nên.
Đinh Kim Phúc lo đến mức phát bực nên không hề chú ý đến vẻ khác lạ trong mắt của cháu mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói vậy, ông ấy mới bình tĩnh hơn một chút.
“Thế thì tốt rồi, tuy tiểu thần y còn ít tuổi, nhưng y thuật không phải bàn cãi gì hết”, Đinh Kim Phúc xoa tay rồi hào hứng nói.
Lần này, bệnh của em trai ông ấy chuyển biến xấu, nhưng ông ấy không thể rời khỏi công tử được, song ông ấy đã gọi ngay cho Trương Khải, chỉ đích danh muốn nhờ Tần Khải đến cứu em trai mình.
Nghe Đinh Quốc Cường nói thần y đã vào trong, Đinh Kim Phúc cứ tưởng là Tần Khải nên mới hoàn toàn yên tâm.
Người nhà họ Đinh cũng không biết thần y mà Đinh Kim Phúc nói là ai nên chỉ đứng một bên cười xoà.
Mọi người đều chờ ở bên ngoài mà không biết là Hồ Tiểu Chiêu khi vào phòng thì oai phong, còn giờ thì mặt đen như đít nồi.
Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh chính là em trai Đinh Kim Lộc của Đinh Kim Phúc, lúc này trên người ông ấy đang cắm cả đống dây dợ.
Người này mày rậm mắt to, nhưng giờ sắc mặt đã tím tái, rõ ràng bệnh đã chuyển nặng, khó mà qua khỏi.
Hồ Tiểu Chiêu luống cuống bận rộn ở một bên, kim châm cứu đã sẵn trong tay, nhưng anh ta quay quanh giường bệnh cả mấy vòng mà vẫn chần chừ chưa dám hạ kim.
Khi anh ta vừa châm vài mũi kim xuống, tuy Đinh Kim Lộc chưa tỉnh lại ngay, nhưng sắc mặt rõ ràng đã hồng hào hơn.
Tưởng mình đã đi đúng hướng, Hồ Tiểu Chiêu cắm kim xuống liên tục, nào ngờ tình trạng của Đinh Kim Lộc bỗng chuyển biến xấu, thậm chí còn gay go hơn ban đầu.
Thấy bệnh nhân có dấu hiệu không ổn, Hồ Tiểu Chiêu cuống đến mức vã mồ hôi, không biết phải làm thế nào.
“Không đúng, sao lâu thế rồi mà không có tin tức gì? Lẽ nào…”, cậu của Đinh Quốc Cường lẩm bẩm.
Mọi người nhìn sang, bấy giờ ông ta mới ý thức được mình lỡ lời nên vội ngậm miệng.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì cũng nhăn mặt rồi giơ cổ tay lên.
Ông ấy nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã đến đây được hơn 20 phút rồi.
Vì đã được Tần Khải chữa trị nên ông ấy biết anh chữa bệnh rất nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.
Đinh Kim Phúc thoáng nghi ngờ rồi đứng bật dậy, sau đó đi tới cửa phòng bệnh rồi nhìn vào bên trong.
Có tấm kính thuỷ tinh cản mất tầm nhìn nên ông ấy không nhìn rõ tình hình ở bên trong.
Ông ấy nghiến răng rồi giơ tay gõ cửa.
“Thần y Tần, cậu có ở trong đấy không? Em trai tôi thế nào rồi?”
Đinh Kim Phúc vừa lên tiếng, mặt Đinh Quốc Cường đã tái đi.
Sao lại là thần y Tần, thần y họ Hồ cơ mà.
Không chờ Đinh Quốc Cường phản ứng lại, Hồ Tiểu Chiêu mướt mải mồ hôi nghe thấy giọng của Đinh Kim Phúc xong thì cũng biến sắc mặt.
Anh ta biết rõ Đinh Kim Phúc đang gọi ai.
Giá mà bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến tốt một chút thì sao anh ta phải khổ như giờ.
Tuy nhiên, anh ta biết đối mặt thế nào với tình hình hiện nay của bệnh nhân đây…
Trong lúc chột dạ, Hồ Tiểu Chiêu không dám lên tiếng trả lời.
Không nhận được đáp án nên Đinh Kim Phúc càng cuống hơn.
Ông ấy không nói nhiều mà nhấc đi thẳng vào phòng luôn.
Người nhà họ Đinh không ngờ sẽ có chuyện thế này, thấy Đinh Kim Phúc đi vào phòng, họ cuống lên rồi đi vào theo.
“Sao lại là cậu? Tôi gọi thần y Tần đến cơ mà, cậu làm gì ở đây thế hả?”, Đinh Kim Phúc bất ngờ xông vào, thấy bác sĩ bên trong không phải Tần Khải thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Đinh Kim Phúc mà nổi giận thì người nhà họ Đinh chỉ biết dạt hết sang một bên.
Mọi người liên tục lùi lại, còn Đinh Quốc Cường đương nhiên sẽ bị lôi lên ngọn đầu đài.
“Cháu… bác ơi, thần y Tần kia trông như thằng nhà quê, cháu thấy không đáng tin nên đã tự làm theo ý mình và mời thần y Hồ đến. Bác yên tâm, thần y Hồ cũng giỏi lắm ạ”, Đinh Quốc Cường vẫn cố giải thích.
“Cái gì, mày… mày đúng là cái thằng vô tích sự!”, Đinh Kim Phúc nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ.
Lửa bốc lên đầu, mắt ông ấy hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
Người nhà họ Đinh thấy thế thì vội vàng lên đỡ.
Nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, Từ Vọng Đức đi vào xem bệnh nhận thì lập tức phát hoảng.
Ông ấy tiến lên rồi đẩy Hồ Tiểu Chiêu sang một bên.
Sau đó, ông ấy bắt mạch cho Đinh Kim Lộc rồi ấn ngay vào chuông cấp cứu ở đầu giường.
“Nhanh, phòng 302, lấy oxy, máy thở, nhanh lên, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi”, Từ Vọng Đức cuống quýt nói.
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lập tức trào nước mắt.
Ông ấy nhìn em trai mình trên giường bệnh rồi túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu.
“Mày là đồ lang băm, em trai tao đang bình thường mà bị mày chữa thành ra thế này, a!”, Đinh Kim Phúc nổi đoá rồi hét lên.
Người nhà họ Đinh gồm cả Đinh Quốc Cường ban nãy còn tâng bốc Hồ Tiểu Chiêu lên mây, giờ thì đứng một bên im thin thít.
“Tôi… tại người của bệnh viện số một đã cho bệnh nhân uống thuốc tây trước, họ đã giấu tôi chuyện này nên không phải tại tôi, giờ chỉ là hiện tượng phản ứng thuốc thôi. Ông chủ Đinh, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi đảm bảo…”
Hồ Tiểu Chiêu thấy không ổn, nhưng vẫn cố đùn đẩy trách nhiệm.
Đinh Kim Phúc đâu có phải dạng vừa, nếu ông ấy mà xử lý Hồ Tiểu Chiêu thì anh ta chỉ có xong đời.
“Phản cái con khỉ!”
Đinh Kim Phúc không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói xong đã cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, suýt nữa làm Hồ Tiểu Chiêu tắt thở.
Từ Vọng Đứng đứng cạnh giường bệnh cũng tức điên lên: “Ông chủ Đinh, bệnh của em trai ông rất đặc biệt, người của chúng tôi ngoài chăm sóc hàng ngày ra thì đều làm theo toàn bộ yêu cầu của ông, nên không hề có chuyện cho bệnh nhân uống thuốc. Ông đừng nghe tên lang băm này nói bừa. Với tình hình hiện giờ chắc chỉ có thần y Tần ra tay thì mới cứu vãn được thôi, nhưng…”
Từ Vọng Đứng lườm Hồ Tiểu Chiêu cháy mặt.
Ông ấy chỉ nói lấp lửng rồi dừng.
“Nhưng làm sao?”
Đinh Kim Phúc tạm thời tha cho Hồ Tiểu Chiêu rồi sốt sắng hỏi.
Từ Vọng Đức thở dài rồi nói: “Nhưng… haizz, người nhà của ông thi nhau gọi thần y Tần là lang băm, rồi còn đuổi cậu ấy đi. Giờ thần y Tần đang bực lắm, tôi e là…”
“Cái gì!”
Đinh Kim Phúc suýt tức đến mức thở không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.