Chương 15
Trường Phong Hoán Hạ
30/04/2022
Tiểu Thanh Cam
Tác giả: Trường Phong Hoán Hạ
Trans: Quýt Xanh
- ------------------
Tôi quay trở lại phòng ngủ của Phổ tiên sinh ở lầu hai. Mặc dù vẫn ngại ngùng đối mặt với anh nhưng mà không thể không lo cho người bệnh.
Tôi kéo lại quần áo cho anh, dém chăn kỹ, tìm một cái đệm mềm ngồi xuống cạnh bên giường, yên lặng nhìn anh.
Anh rất đẹp, đây là cái tôi nghĩ vào lần đầu tiên thấy anh.
Khi anh mở mắt nhìn người khác, bởi vì mắt quá đen nên luôn mang đếm một cảm giác rất nghiêm túc, nhưng lúc anh nhắm mắt lại là một sự dịu dàng yên tĩnh.
Trước đây hầu như tôi chưa từng tiếp xúc với ai giống như anh. Người dân trấn Lộc Tự đa đố đều nhiệt tình thích nói chuyện, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt, tâm trạng gì thì có biểu cảm nấy.
Nhưng Phổ tiên sinh luôn rất bình tĩnh, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, bình tĩnh như một hồ nước lặng. Ở trước mặt những người bạn ở tiệm sửa xe anh ấy cũng như vậy không, hay chỉ có khi ở trước mặt tôi mới thế?
Tôi nhìn anh, không khỏi nhớ tới nụ hôn vừa nãy, tôi nhớ rõ anh gọi tên tôi trước rồi sau đó mới hôn tôi.
Tuy rằng khi đó anh không được tỉnh táo, nhưng tôi nghe rõ anh gọi tên tôi.
Tôi bất giác thấy hơi thẹn thùng, mặc dù rất xấu hổ nhưng trong lòng tôi chợt nảy ra một suy nghĩ nhỏ bé, liệu Phổ tiên sinh anh ấy có phải là thích tôi hay không nhỉ?
Ây da, xấu hổ chết mất, sao tôi có thể nghĩ mấy cái này vào lúc này chứ.
Nhưng mà ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi cứ nhảy nhót, thậm chí có xu thế càng cháy càng mạnh. Tôi ghé vào bên giường Phổ tiên sinh, hơi muốn gảy gảy tóc anh, hoặc là dựa gàn anh hơn.
Tôi muốn tới gần anh, tôi không có suy nghĩ lung tung. Tôi chỉ là muốn ngửi anh thử, muốn biết anh có mùi vị thế nào.
...
Tối qua rèm cửa không kéo sát hết mà để hở một khoảng, ánh nắng sớm mai bò tới bên chân tôi bị đè tê. Việc đầu tiên khi tôi thức giấc là sờ trán Phổ tiên sinh, hạ nhiệt rồi. Anh đã hạ sốt nhưng vẫn còn đang ngủ.
Tôi từ dưới sàn bò dậy, lê một chân tê vệ sinh cá nhân một cách đơn giản rồi đi xuống lầu. Tôi lấy một ít thịt băm và rau trong mớ đồ hôm ưua tôi mua để nấu một nồi cháo thịt bằm.
Trong lúc nấu cháo tôi lại lên lầu đo nhiệt độ cho Phổ tiên sinh, xác định anh quả thật đã giảm sốt, sau đó lấy đồ ăn cho Cà Chua. Tôi nghĩ nếu như đến giờ mà Phổ tiên sinh vẫn chưa dậy thì tôi sẽ viết giấy để lại cho anh, sau đó đi đưa cơm cho ông nội.
Nào ngờ tôi vừa về phòng ngủ đã thấy anh tỉnh dậy.
Anh để trần thân trên, tay cầm cái áo thun tối qua tôi thay cho anh, hình như là muốn đi tắm. Nhìn thấy tôi rõ ràng anh rất kinh ngạc, hỏi: "Tân Cam?".
Tôi nghiêng đầu tránh tầm mắt, qua quýt gật đầu: "Là em, anh dậy rồi hở Phổ tiên sinh".
Chờ một lát anh mới trả lời tôi: "Sao cậu lại ở đây?".
Tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng đầu chạm phải mắt anh, anh mặc lại áo thun trong tay, nhíu mày.
Tôi nói: "Chiều hôm qua em gặp anh Lương, anh ta nói anh bị bệnh. Em thấy tinh thần anh ta không khỏe lắm nên thay anh ta tới thăm anh".
"Cửa viện khóa trong sao cậu vào được?".
Tôi gãi gãi đầu, ngại ngần nói: "Em trèo tường vào".
Phổ tiên sinh cụp mắt nhìn tôi, nhìn lâu đến độ tôi tưởng anh sẽ không nói gì nữa, anh lại nói: "Cảm ơn cậu, lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa".
"Không có gì đâu, Phổ tiên sinh anh chiếu cố em như thế, thỉnh thoảng đổi lại em chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm. Vả lại từ nhỏ tới lớn em trèo tường không biết bao nhiêu lần, rất có kinh nghiệm".
Tôi liếc mắt nhìn anh, nói tiếp: "Anh có đói bụng không? Em nấu cháo rồi, anh muốn ăn không?".
Phổ tiên sinh gật gật đầu: "Được, tôi tắm rồi xuống".
Tôi dặn dò: "Anh đừng để nhiễm lạnh nha".
Anh đáp một tiếng.
Tôi xuống lầu chuẩn bị thuốc và nước ấm cho Phổ tiên sinh, lại múc cháo ra, không lâu sau Phổ tiên sinh đi xuống.
Anh đã thay quần áo, tóc hơi ướt, người vẫn còn uể oải một chút nhưng khí sắc đã tốt hơn.
Tôi vội gọi anh: " Phổ tiên sinh, Phổ tiên sinh".
Phổ tiên sinh ngồi xuống cạnh bàn ăn, lại nói với tôi: "Tân Cam, cảm ơn".
Tôi không để ý xua tay: "Phổ tiên sinh mau ăn sáng đi, đừng quên uống thuốc".
Phổ tiên sinh đáp lại, tôi nhìn anh thong thả ăn cháo uống thuốc, luôn thấy hình như thiêu thiếu gì đó.
A, thiếu nụ hôn kia.
Tôi cào tóc, vừa hơi ngượng lại hơi chờ mong, kìm nén thành bộ dáng nghiêm chỉnh kín đáo ra hiệu cho Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh không có gì khác muốn nói sao?".
Phổ tiên sinh nhìn tôi một cách nghi hoặc: "Sao?".
Ơ kìa? Tôi trừng mắt: "Phổ tiên sinh anh... là anh... tối hôm qua anh..."
"Tối qua tôi làm sao?"
Tôi không thể tin nổi, tình hình này của Phổ tiên sinh là anh... anh ấy quên chuyện tối qua rồi ư?
Tôi đã nghĩ vài tình huống, thậm chí còn nghĩ tới tôi phải đồng ý một cách dè dặt nếu anh ấy thừa nhận thích tôi. Nhưng bây giờ đừng nói là thích hay không thích, anh thậm chí không biết tối hôm qua mình đã làm gì cơ đấy.
Phải rồi, một người bệnh thì làm sao có thể hi vọng ý thức anh tỉnh táo chứ.
"Sao vậy Tân Cam? Tối hôm qua tôi làm việc gì khiến cậu không vui sao? Tôi xin lỗi".
Tôi nhìn sự quan tâm trên mặt anh, lòng hiểu được lựa chọn tốt nhất chính là bỏ qua chuyện này, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được hỏi: "Phổ tiên sinh anh có thích em không?".
Phổ tiên sinh sững sờ, đặt muỗng trong tay xuống nghiêm túc nhìn tôi: "Sao cậu lại hỏi như vậy?".
Tôi chợt thấy lạnh lẽo, lại hỏi một lần nữa: "Phổ tiên sinh anh thích em không?".
Phổ tiên sinh nhìn tôi đăm đăm, tôi căng thẳng đối mắt với anh. Thật lâu sau anh thở dài, nói: "Tối qua tôi có phải đã làm gì cậu không?".
Tôi xót lòng muốn chết, lần đầu tiên cảm thấy mình thế mà lại nhạy cảm nghĩ nhiều, nghe ra ẩn ý trong lời của anh, tôi nói: "Tối hôm qua anh gọi tên em, anh còn hôn em nữa, là cái kiểu hôn rất sâu".
Phổ tiên sinh: "..."
Vẻ mặt của Phổ tiên sinh một lời khó nói hết, tôi buồn muốn chết được, lần đầu biết được hóa ra "xấu hổ" làm người ta đau lòng đến vậy. Tôi đứng phắt dậy, thu dọn đống đồ tôi mang tới.
Phổ tiên sinh đuổi theo kéo tay tôi: " Tân Cam".
Tôi không nhìn anh, nói như bay: "Ông nội vẫn ở trong vườn, em phải đưa cơm cho ông. Nếu như Phổ tiên sinh đã khỏe rồi thì em đi trước đây".
Nói rồi tôi giằng khỏi tay Phổ tiên sinh, mấy bước chạy ra sân chạy đến cửa viện. Phổ tiên sinh đuổi theo kéo tay tôi lại: "Đợi đã Tân Cam".
Tôi dừng bước quay đầu chuẩn bị nhìn xem anh muốn nói gì. Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn như trước, là một mặt hồ bình lặng.
Anh nói: "Tân Cam, tôi xin lỗi vì tối hôm qua đã xúc phạm cậu".
Tôi không thèm nghe cái này đâu, Phổ tiên sinh là quỷ đáng ghét, còn làm rất chuẩn thứ mà tôi không muốn nhất, tôi giận dữ hất tay anh ra, nói: "Em mới không cần nghe lời xin lỗi của anh".
Phổ tiên sinh sững ra, anh vừa mới bệnh một trận, sắc mặt không khỏe lắm, màu môi hơi nhợt nhạt, cứ như vậy nhìn tôi lại có cảm giác đáng thương.
Trong lòng tôi tự phỉ nhổ mình, Lộc Tân Cam mày chớ bị sắc đẹp của ảnh mê hoặc!
Tôi ném lại một câu: "Phổ tiên sinh anh thiệt đáng ghét!" rồi kéo cửa chạy đi.
...
Mấy ngày sau đó tôi đều không đi tìm Phổ tiên sinh, anh gửi tin nhắn cho tôi tôi cũng phớt lờ. Tôi biết chuyện kia hơn nửa vẫn là do mình, là tôi tự mình nghĩ quàng nghĩ xiên suy diễn lung tung, kết quả là bị Phổ tiên sinh dìm chết từ trong trứng. Tôi mất mặt không biết để đâu cho hết, không dám đối mặt bèn cả ngày trốn trong vườn quýt.
Dù sao trong khoảng thời gian này vườn quýt cũng bận rộn. Trời nắng lên tôi đi theo ông nội kiểm tra vườn quýt, hái những trái quýt không đủ ánh sáng hoặc là bị sâu bệnh. Dù sao mấy trái quýt này để lại cũng không làm gì, chúng nó đều là đồ lỗi không có giá trị gì.
Có điều tôi cũng không trốn được mấy ngày đã bị Tân Lam bắt được.
Tân Lam trực tiếp tới vườn quýt tìm tôi, trông thấy tôi kiền nhéo tai: "Mấy hôm nay cậu chạy đi đâu mà sao tìm hoài không thấy cậu?".
Tôi: "Mình ở vườn quýt mà, với lại không phải cậu tìm thấy mình rồi sao?".
Ông nội thấy Tân Lam tới liền xua hai đứa tôi tới chòi nghỉ. Tôi tìm một băng ghế dài ngồi uống nước đá với Tân Lam dưới bóng cây, hỏi cô: "Cậu tìm mình có việc gì?".
"Không có chuyện thì không thể tìm cậu hử?".
"Cũng không phải".
"Không có lương tâm," Tân Lam nhéo mặt tôi: "Không dễ gì nghỉ hè chạy trở về, kết quả cậu còn cả ngày không thấy bóng dáng".
Tôi bĩu môi: "Không phải cậu phải dẫn nhóm bạn lên trấn chơi hả?".
"Cậu còn lý sự " Tân Lam nói: "Nếu mình không tới tìm cậu cod phải sinh nhật mình cậu cũng không định đi đúng không?".
Tôi chớp mắt, ngẫm nghĩ ngày hôm nay, nói với Tân Lam: "Sao có thể chứ, còn một tuần nữa sinh nhật cậu, mình nhớ kỹ lắm".
"Vậy còn được chứ," Tân Lam cười nói: "Chờ ăn sinh nhật xong những người bạn kia của mình phải đi rồi, mình cũng định cùng bọn họ trở về. Sắp khai giảng cho nên đều tính toán đâu ra đấy. Bọn mình chỉ có một tuần thôi đó."
"Gấp như vậy sao?".
"Đúng vậy, bây giờ đã biết tầm quan trọng của chị Lam Lam chưa."
Tôi hỏi: "Vậy cậu tính chuẩn bị ăn sinh nhật như nào?".
"Mẹ mình vốn muốn làm một bữa cơm, sau đó đám trẻ tuổi bọn mình đi ca hát này nọ. Nhưng mà mình thấy chán lắm, cuối cùng quyết định làm tiệc nướng ngoài trời ở trên bãi biển, cậu thấy sao?".
Tôi nghĩ một chút rồi gật gù: "Mình thấy rất hay".
Tân Lam nhìn tôi, đột nhiên nói: "Mấy hôm nay có phải cậu gặp chuyện gì không?".
Tôi ngẩn người: "Không có".
"Cậu đừng hòng lừa mình, trong bụng cạu có tâm sự là hiện hết trên mặt không giấu được, mình liếc mắt là có thể nhìn ra ngay".
Tôi khô khan nói: "Vậy hả?".
"Đương nhiên rồi," Tân Lam xoa mặt tôi, nhếch nhếch khóe miệng tôi: "Chính là cái miệng này nè, mỗi lần có gì không vui đều dẩu môi thiệt cao, theo lời bà ngoại mình nói chính là có thể treo được bình dầu í".
Tôi lầu bầu: "Rõ ràng đến vậy hở?".
"Đương nhiên," Tân Lam nói: "Có chuyện gì cậu đừng giữ lại, đều có thể nói với mình. Nếu không thì mình quay lại trường cũng sẽ không yên tâm".
Tôi lưỡng lự một lúc lâu, sương từ nước đá trong tay hóa thành nước nhỏ tí tách. Lòng tôi cũng tựa như có một cơn mưa nhỏ rả rích dầm dề.
Rốt cuộc tôi không nén được, đem những chuyện lộn xộn với Phổ tiên sinh kể hết cho Tân Lam.
Tân Lam nhìn tôi với vẻ một lời khó nói: "Cậu trực tiếp hỏi người ta có thích cậu hay không?".
Tôi nghi ngờ nói: "Nếu không thì sao?".
Tân Lam: "..."
Tân Lam cạn lời vỗ vai tôi: "Nếu mình mà là Phổ Tự Thanh nhất định sẽ đánh cậu văng ra ngoài".
Tôi: "..."
- Hết-
_(:3 」∠)_ -••*"'*:..:*•゜゜•*☆
Tác giả: Trường Phong Hoán Hạ
Trans: Quýt Xanh
- ------------------
Tôi quay trở lại phòng ngủ của Phổ tiên sinh ở lầu hai. Mặc dù vẫn ngại ngùng đối mặt với anh nhưng mà không thể không lo cho người bệnh.
Tôi kéo lại quần áo cho anh, dém chăn kỹ, tìm một cái đệm mềm ngồi xuống cạnh bên giường, yên lặng nhìn anh.
Anh rất đẹp, đây là cái tôi nghĩ vào lần đầu tiên thấy anh.
Khi anh mở mắt nhìn người khác, bởi vì mắt quá đen nên luôn mang đếm một cảm giác rất nghiêm túc, nhưng lúc anh nhắm mắt lại là một sự dịu dàng yên tĩnh.
Trước đây hầu như tôi chưa từng tiếp xúc với ai giống như anh. Người dân trấn Lộc Tự đa đố đều nhiệt tình thích nói chuyện, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt, tâm trạng gì thì có biểu cảm nấy.
Nhưng Phổ tiên sinh luôn rất bình tĩnh, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, bình tĩnh như một hồ nước lặng. Ở trước mặt những người bạn ở tiệm sửa xe anh ấy cũng như vậy không, hay chỉ có khi ở trước mặt tôi mới thế?
Tôi nhìn anh, không khỏi nhớ tới nụ hôn vừa nãy, tôi nhớ rõ anh gọi tên tôi trước rồi sau đó mới hôn tôi.
Tuy rằng khi đó anh không được tỉnh táo, nhưng tôi nghe rõ anh gọi tên tôi.
Tôi bất giác thấy hơi thẹn thùng, mặc dù rất xấu hổ nhưng trong lòng tôi chợt nảy ra một suy nghĩ nhỏ bé, liệu Phổ tiên sinh anh ấy có phải là thích tôi hay không nhỉ?
Ây da, xấu hổ chết mất, sao tôi có thể nghĩ mấy cái này vào lúc này chứ.
Nhưng mà ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi cứ nhảy nhót, thậm chí có xu thế càng cháy càng mạnh. Tôi ghé vào bên giường Phổ tiên sinh, hơi muốn gảy gảy tóc anh, hoặc là dựa gàn anh hơn.
Tôi muốn tới gần anh, tôi không có suy nghĩ lung tung. Tôi chỉ là muốn ngửi anh thử, muốn biết anh có mùi vị thế nào.
...
Tối qua rèm cửa không kéo sát hết mà để hở một khoảng, ánh nắng sớm mai bò tới bên chân tôi bị đè tê. Việc đầu tiên khi tôi thức giấc là sờ trán Phổ tiên sinh, hạ nhiệt rồi. Anh đã hạ sốt nhưng vẫn còn đang ngủ.
Tôi từ dưới sàn bò dậy, lê một chân tê vệ sinh cá nhân một cách đơn giản rồi đi xuống lầu. Tôi lấy một ít thịt băm và rau trong mớ đồ hôm ưua tôi mua để nấu một nồi cháo thịt bằm.
Trong lúc nấu cháo tôi lại lên lầu đo nhiệt độ cho Phổ tiên sinh, xác định anh quả thật đã giảm sốt, sau đó lấy đồ ăn cho Cà Chua. Tôi nghĩ nếu như đến giờ mà Phổ tiên sinh vẫn chưa dậy thì tôi sẽ viết giấy để lại cho anh, sau đó đi đưa cơm cho ông nội.
Nào ngờ tôi vừa về phòng ngủ đã thấy anh tỉnh dậy.
Anh để trần thân trên, tay cầm cái áo thun tối qua tôi thay cho anh, hình như là muốn đi tắm. Nhìn thấy tôi rõ ràng anh rất kinh ngạc, hỏi: "Tân Cam?".
Tôi nghiêng đầu tránh tầm mắt, qua quýt gật đầu: "Là em, anh dậy rồi hở Phổ tiên sinh".
Chờ một lát anh mới trả lời tôi: "Sao cậu lại ở đây?".
Tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng đầu chạm phải mắt anh, anh mặc lại áo thun trong tay, nhíu mày.
Tôi nói: "Chiều hôm qua em gặp anh Lương, anh ta nói anh bị bệnh. Em thấy tinh thần anh ta không khỏe lắm nên thay anh ta tới thăm anh".
"Cửa viện khóa trong sao cậu vào được?".
Tôi gãi gãi đầu, ngại ngần nói: "Em trèo tường vào".
Phổ tiên sinh cụp mắt nhìn tôi, nhìn lâu đến độ tôi tưởng anh sẽ không nói gì nữa, anh lại nói: "Cảm ơn cậu, lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa".
"Không có gì đâu, Phổ tiên sinh anh chiếu cố em như thế, thỉnh thoảng đổi lại em chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm. Vả lại từ nhỏ tới lớn em trèo tường không biết bao nhiêu lần, rất có kinh nghiệm".
Tôi liếc mắt nhìn anh, nói tiếp: "Anh có đói bụng không? Em nấu cháo rồi, anh muốn ăn không?".
Phổ tiên sinh gật gật đầu: "Được, tôi tắm rồi xuống".
Tôi dặn dò: "Anh đừng để nhiễm lạnh nha".
Anh đáp một tiếng.
Tôi xuống lầu chuẩn bị thuốc và nước ấm cho Phổ tiên sinh, lại múc cháo ra, không lâu sau Phổ tiên sinh đi xuống.
Anh đã thay quần áo, tóc hơi ướt, người vẫn còn uể oải một chút nhưng khí sắc đã tốt hơn.
Tôi vội gọi anh: " Phổ tiên sinh, Phổ tiên sinh".
Phổ tiên sinh ngồi xuống cạnh bàn ăn, lại nói với tôi: "Tân Cam, cảm ơn".
Tôi không để ý xua tay: "Phổ tiên sinh mau ăn sáng đi, đừng quên uống thuốc".
Phổ tiên sinh đáp lại, tôi nhìn anh thong thả ăn cháo uống thuốc, luôn thấy hình như thiêu thiếu gì đó.
A, thiếu nụ hôn kia.
Tôi cào tóc, vừa hơi ngượng lại hơi chờ mong, kìm nén thành bộ dáng nghiêm chỉnh kín đáo ra hiệu cho Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh không có gì khác muốn nói sao?".
Phổ tiên sinh nhìn tôi một cách nghi hoặc: "Sao?".
Ơ kìa? Tôi trừng mắt: "Phổ tiên sinh anh... là anh... tối hôm qua anh..."
"Tối qua tôi làm sao?"
Tôi không thể tin nổi, tình hình này của Phổ tiên sinh là anh... anh ấy quên chuyện tối qua rồi ư?
Tôi đã nghĩ vài tình huống, thậm chí còn nghĩ tới tôi phải đồng ý một cách dè dặt nếu anh ấy thừa nhận thích tôi. Nhưng bây giờ đừng nói là thích hay không thích, anh thậm chí không biết tối hôm qua mình đã làm gì cơ đấy.
Phải rồi, một người bệnh thì làm sao có thể hi vọng ý thức anh tỉnh táo chứ.
"Sao vậy Tân Cam? Tối hôm qua tôi làm việc gì khiến cậu không vui sao? Tôi xin lỗi".
Tôi nhìn sự quan tâm trên mặt anh, lòng hiểu được lựa chọn tốt nhất chính là bỏ qua chuyện này, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được hỏi: "Phổ tiên sinh anh có thích em không?".
Phổ tiên sinh sững sờ, đặt muỗng trong tay xuống nghiêm túc nhìn tôi: "Sao cậu lại hỏi như vậy?".
Tôi chợt thấy lạnh lẽo, lại hỏi một lần nữa: "Phổ tiên sinh anh thích em không?".
Phổ tiên sinh nhìn tôi đăm đăm, tôi căng thẳng đối mắt với anh. Thật lâu sau anh thở dài, nói: "Tối qua tôi có phải đã làm gì cậu không?".
Tôi xót lòng muốn chết, lần đầu tiên cảm thấy mình thế mà lại nhạy cảm nghĩ nhiều, nghe ra ẩn ý trong lời của anh, tôi nói: "Tối hôm qua anh gọi tên em, anh còn hôn em nữa, là cái kiểu hôn rất sâu".
Phổ tiên sinh: "..."
Vẻ mặt của Phổ tiên sinh một lời khó nói hết, tôi buồn muốn chết được, lần đầu biết được hóa ra "xấu hổ" làm người ta đau lòng đến vậy. Tôi đứng phắt dậy, thu dọn đống đồ tôi mang tới.
Phổ tiên sinh đuổi theo kéo tay tôi: " Tân Cam".
Tôi không nhìn anh, nói như bay: "Ông nội vẫn ở trong vườn, em phải đưa cơm cho ông. Nếu như Phổ tiên sinh đã khỏe rồi thì em đi trước đây".
Nói rồi tôi giằng khỏi tay Phổ tiên sinh, mấy bước chạy ra sân chạy đến cửa viện. Phổ tiên sinh đuổi theo kéo tay tôi lại: "Đợi đã Tân Cam".
Tôi dừng bước quay đầu chuẩn bị nhìn xem anh muốn nói gì. Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn như trước, là một mặt hồ bình lặng.
Anh nói: "Tân Cam, tôi xin lỗi vì tối hôm qua đã xúc phạm cậu".
Tôi không thèm nghe cái này đâu, Phổ tiên sinh là quỷ đáng ghét, còn làm rất chuẩn thứ mà tôi không muốn nhất, tôi giận dữ hất tay anh ra, nói: "Em mới không cần nghe lời xin lỗi của anh".
Phổ tiên sinh sững ra, anh vừa mới bệnh một trận, sắc mặt không khỏe lắm, màu môi hơi nhợt nhạt, cứ như vậy nhìn tôi lại có cảm giác đáng thương.
Trong lòng tôi tự phỉ nhổ mình, Lộc Tân Cam mày chớ bị sắc đẹp của ảnh mê hoặc!
Tôi ném lại một câu: "Phổ tiên sinh anh thiệt đáng ghét!" rồi kéo cửa chạy đi.
...
Mấy ngày sau đó tôi đều không đi tìm Phổ tiên sinh, anh gửi tin nhắn cho tôi tôi cũng phớt lờ. Tôi biết chuyện kia hơn nửa vẫn là do mình, là tôi tự mình nghĩ quàng nghĩ xiên suy diễn lung tung, kết quả là bị Phổ tiên sinh dìm chết từ trong trứng. Tôi mất mặt không biết để đâu cho hết, không dám đối mặt bèn cả ngày trốn trong vườn quýt.
Dù sao trong khoảng thời gian này vườn quýt cũng bận rộn. Trời nắng lên tôi đi theo ông nội kiểm tra vườn quýt, hái những trái quýt không đủ ánh sáng hoặc là bị sâu bệnh. Dù sao mấy trái quýt này để lại cũng không làm gì, chúng nó đều là đồ lỗi không có giá trị gì.
Có điều tôi cũng không trốn được mấy ngày đã bị Tân Lam bắt được.
Tân Lam trực tiếp tới vườn quýt tìm tôi, trông thấy tôi kiền nhéo tai: "Mấy hôm nay cậu chạy đi đâu mà sao tìm hoài không thấy cậu?".
Tôi: "Mình ở vườn quýt mà, với lại không phải cậu tìm thấy mình rồi sao?".
Ông nội thấy Tân Lam tới liền xua hai đứa tôi tới chòi nghỉ. Tôi tìm một băng ghế dài ngồi uống nước đá với Tân Lam dưới bóng cây, hỏi cô: "Cậu tìm mình có việc gì?".
"Không có chuyện thì không thể tìm cậu hử?".
"Cũng không phải".
"Không có lương tâm," Tân Lam nhéo mặt tôi: "Không dễ gì nghỉ hè chạy trở về, kết quả cậu còn cả ngày không thấy bóng dáng".
Tôi bĩu môi: "Không phải cậu phải dẫn nhóm bạn lên trấn chơi hả?".
"Cậu còn lý sự " Tân Lam nói: "Nếu mình không tới tìm cậu cod phải sinh nhật mình cậu cũng không định đi đúng không?".
Tôi chớp mắt, ngẫm nghĩ ngày hôm nay, nói với Tân Lam: "Sao có thể chứ, còn một tuần nữa sinh nhật cậu, mình nhớ kỹ lắm".
"Vậy còn được chứ," Tân Lam cười nói: "Chờ ăn sinh nhật xong những người bạn kia của mình phải đi rồi, mình cũng định cùng bọn họ trở về. Sắp khai giảng cho nên đều tính toán đâu ra đấy. Bọn mình chỉ có một tuần thôi đó."
"Gấp như vậy sao?".
"Đúng vậy, bây giờ đã biết tầm quan trọng của chị Lam Lam chưa."
Tôi hỏi: "Vậy cậu tính chuẩn bị ăn sinh nhật như nào?".
"Mẹ mình vốn muốn làm một bữa cơm, sau đó đám trẻ tuổi bọn mình đi ca hát này nọ. Nhưng mà mình thấy chán lắm, cuối cùng quyết định làm tiệc nướng ngoài trời ở trên bãi biển, cậu thấy sao?".
Tôi nghĩ một chút rồi gật gù: "Mình thấy rất hay".
Tân Lam nhìn tôi, đột nhiên nói: "Mấy hôm nay có phải cậu gặp chuyện gì không?".
Tôi ngẩn người: "Không có".
"Cậu đừng hòng lừa mình, trong bụng cạu có tâm sự là hiện hết trên mặt không giấu được, mình liếc mắt là có thể nhìn ra ngay".
Tôi khô khan nói: "Vậy hả?".
"Đương nhiên rồi," Tân Lam xoa mặt tôi, nhếch nhếch khóe miệng tôi: "Chính là cái miệng này nè, mỗi lần có gì không vui đều dẩu môi thiệt cao, theo lời bà ngoại mình nói chính là có thể treo được bình dầu í".
Tôi lầu bầu: "Rõ ràng đến vậy hở?".
"Đương nhiên," Tân Lam nói: "Có chuyện gì cậu đừng giữ lại, đều có thể nói với mình. Nếu không thì mình quay lại trường cũng sẽ không yên tâm".
Tôi lưỡng lự một lúc lâu, sương từ nước đá trong tay hóa thành nước nhỏ tí tách. Lòng tôi cũng tựa như có một cơn mưa nhỏ rả rích dầm dề.
Rốt cuộc tôi không nén được, đem những chuyện lộn xộn với Phổ tiên sinh kể hết cho Tân Lam.
Tân Lam nhìn tôi với vẻ một lời khó nói: "Cậu trực tiếp hỏi người ta có thích cậu hay không?".
Tôi nghi ngờ nói: "Nếu không thì sao?".
Tân Lam: "..."
Tân Lam cạn lời vỗ vai tôi: "Nếu mình mà là Phổ Tự Thanh nhất định sẽ đánh cậu văng ra ngoài".
Tôi: "..."
- Hết-
_(:3 」∠)_ -••*"'*:..:*•゜゜•*☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.