Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 1:
Minh Nguyệt Chỉ Duy
11/11/2024
Đang độ giữa xuân, tiết trời chuyển sang ấm áp.
Cây đào, cây mận khắp thành Đồng An nở rộ chỉ sau một đêm, những cánh hoa mỏng manh rung rinh trên đầu cành trông như từng đợt mưa tuyết phất phơ.
Một cỗ xe ngựa xa hoa lao vút trên con phố Chu Phúc náo nhiệt, băng qua tiệm canh bầu Lý Ký phía đông, rồi qua hàng vải của Trần Nhị Nương phía tây, mãi cho đến khi tới hiệu thuốc Tô gia ở cuối phố thì mới dừng lại, tiếng vó ngựa dồn dập cuối cùng cũng biến mất.
Lúc này đã quá trưa, các cửa tiệm trên phố đều đã mở cửa từ lâu, chỉ riêng hiệu thuốc Tô gia vẫn đóng chặt cửa.
Một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lục sẫm, tuổi tác khoảng ngoài bốn mươi từ trên xe ngựa bước xuống, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ đã tróc sơn của hiệu thuốc.
Trần Nhị Nương đi ra khỏi quán rượu bên cạnh, ánh mắt tinh tường quan sát tới lui người phụ nữ và cỗ xe ngựa kia.
Lát sau, nàng ta trở lại quán rượu, bưng chén trà trên bàn lên uống cạn rồi nói: “Phủ Trấn Bình Hầu không hổ là hào môn công thần quyền quý chốn kinh thành, ngay cả một cỗ xe ngựa bình thường cũng được dát vàng khảm ngọc, thật là lộng lẫy! Không ngờ nha đầu Tô Dao đó lại có phúc đến vậy!”
Phải nói rằng, chủ đề được bàn tán xôn xao nhất những ngày qua ở thành Đồng An chính là chuyện con gái nuôi của ông chủ Tô thoắt cái đã trở thành thiên kim hầu phủ tại Thịnh Kinh.
Trong những buổi trà dư tửu hậu, không biết người ta đã nhắc tới bao nhiêu lần.
Ai cũng nói Tô Dao giờ đã từ con chim sẻ biến thành phượng hoàng đậu trên cành cao, địa vị hơn người!
Khương Lê ở phía sau quầy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cỗ xe ngựa bên đường, mi tâm nhíu lại: Không phải Tô Dao đã được người của hầu phủ đón đi rồi ư? Sao hôm nay lại xuất hiện nữa?
Trong lúc nàng mải mê suy nghĩ, bỗng có tiếng “kẽo kẹt” phát ra từ hiệu thuốc kế bên, tiếp sau đó là một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Khương Lê vừa nghe đã biết người đang nói đó là ai, nàng vội vàng bỏ cuốn sổ ghi chép trong tay xuống rồi chạy ra ngoài.
______
Ở bên kia, Hà ma ma trông thấy chàng thiếu niên bước ra khỏi hiệu thuốc thì lập tức ngẩn người.
Bà là nha hoàn hồi môn của hầu phu nhân, sống trong hầu phủ gần hai mươi năm, từng gặp vô số nhân vật tài mạo song toàn, thế nhưng bà vẫn phải thừa nhận, vị tiểu lang quân lạnh lùng trước mắt đây là người có diện mạo xuất chúng nhất mà mình từng gặp.
Hai ngày trước khi bà tới đón tiểu thư, vị tiểu lang quân này không có mặt, chắc hẳn người này chính là vị Hoắc công tử mà tiểu thư nhắc đến.
Hà ma ma suy nghĩ vài giây, sau đó nở nụ cười cất tiếng: “Hoắc công tử, ta là Hà ma ma hầu hạ bên cạnh hầu phu nhân, hôm nay tới đây theo lệnh của tiểu thư để đưa chút quà tạ lễ, cảm tạ ông chủ Tô đã chăm sóc tiểu thư nhà ta suốt những năm qua”.
“Không cần đâu”. Hoắc Giác lạnh lùng từ chối.
Chàng vừa dứt lời, cánh cửa của cỗ xe ngựa cách đó vài bước lập tức phát ra tiếng “cạch” rồi bị đẩy ra.
Tô Dao đang ngồi trên chiếc ghế êm ái bên trong, nàng ta liếc nhìn Hoắc Giác rồi nói bằng giọng điệu cao ngạo: “Hoắc Giác, quà tạ lễ mà ta chuẩn bị đủ để cho các ngươi ăn uống trong nhiều năm đó, nhà ngươi đừng có không biết điều!”
Hoắc Giác chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Dao, không nói tiếng nào mà quay người đi vào nhà.
Tô Dao thấy chàng vẫn bày ra dáng vẻ không coi mình ra gì thì tức đến nỗi hai mắt trợn trừng, từ nhỏ tới lớn, nàng ta ghét nhất là bản mặt đó của Hoắc Giác!
Như thể nàng ta chỉ là một kẻ lố bịch thấp kém vậy.
Hiện nay nàng ta đã là thiên kim hầu phủ, đâu đến lượt chàng ta khinh thường!
Một chiếc hộp gỗ nhỏ chế tác tinh xảo bị ném ra từ trong xe rơi “bộp” xuống cạnh chân Hoắc Giác.
Hoắc Giác dừng bước.
“Trong đó là ngân phiếu và châu báu, cầm lấy hết đi, có những thứ này thì năm sau lên kinh dự thi ngươi sẽ không cần lo lắng tới lộ phí nữa”.
Tô Dao nhìn chằm chặp Hoắc Giác, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mỉa mai, nàng ta nói tiếp: “Nhận lấy số tài sản này rồi thì ta, ngươi và cả ông chủ Tô sẽ không còn quan hệ gì nữa. Sau này các người đừng có chạy đến hầu phủ vòi vĩnh thêm!”
Tô Dao nói vừa lớn tiếng vừa hùng hổ, giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo, khinh thường người khác.
Hà ma ma thầm cảm thấy không ổn.
Suy cho cùng cũng không phải đứa con do phu nhân tự tay nuôi nấng, ngôn hành bốc đồng thiếu suy nghĩ, quên sạch những lời dạy dỗ của bà trước đó!
Không biết vị đại tiểu thư hầu phủ này có còn cần danh tiếng nữa không đây!
Hà ma ma đang định cất tiếng hòa giải thì bỗng thấy chàng thiếu niên đó nhặt hộp gỗ trên đất lên, ngay sau đó mắt bà hoa lên, hộp gỗ như tia chớp sượt qua tóc mai của Tô Dao, đập “bộp” lên vách xe ngựa rồi rơi xuống ghế.
“Mang theo đồ của ngươi cút khỏi thành Đồng An”. Giọng nói của Hoắc Giác vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Đừng xuất hiện trước mắt bọn ta nữa”.
Tô Dao không thể giữ nổi bình tĩnh.
Bên ngoài hiệu thuốc lúc này có rất nhiều người tụ tập hóng chuyện, trong số đó có cả Khương Lê, người mà nàng ta từ nhỏ đã căm ghét.
Nàng ta bèn chỉ tay vào Khương Lê quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra!”
Khương Lê vốn không định cãi nhau với nàng ta, nhưng nhớ lại mấy lời nàng ta nói ban nãy, nàng không nhịn được mà đáp trả: “Tô Dao, cho dù ngươi có là đại tiểu thư của phủ Trấn Bình Hầu, thì cũng vẫn là đứa trẻ được Tô lão gia khổ sở nuôi lớn, hiện nay Tô lão gia đang ốm liệt giường, sao ngươi có thể nói ra những câu khiến người ta đau lòng như vậy?”
Khương Lê vừa dứt lời, đám người hóng chuyện xung quanh cũng không nhịn được mà cất tiếng phụ họa.
“Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, uổng công ông chủ Tô đối xử tốt với nàng ta, vừa làm cha vừa làm mẹ cực khổ chăm sóc nàng ta mười bốn năm trời!”
“Hừ! Phủ Trấn Bình Hầu này ngang nhiên để Tô Dao làm nhục ân nhân, hà hiếp bách tính như vậy, ắt hẳn gia phong cũng chẳng ra thể thống gì”
Cây đào, cây mận khắp thành Đồng An nở rộ chỉ sau một đêm, những cánh hoa mỏng manh rung rinh trên đầu cành trông như từng đợt mưa tuyết phất phơ.
Một cỗ xe ngựa xa hoa lao vút trên con phố Chu Phúc náo nhiệt, băng qua tiệm canh bầu Lý Ký phía đông, rồi qua hàng vải của Trần Nhị Nương phía tây, mãi cho đến khi tới hiệu thuốc Tô gia ở cuối phố thì mới dừng lại, tiếng vó ngựa dồn dập cuối cùng cũng biến mất.
Lúc này đã quá trưa, các cửa tiệm trên phố đều đã mở cửa từ lâu, chỉ riêng hiệu thuốc Tô gia vẫn đóng chặt cửa.
Một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lục sẫm, tuổi tác khoảng ngoài bốn mươi từ trên xe ngựa bước xuống, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ đã tróc sơn của hiệu thuốc.
Trần Nhị Nương đi ra khỏi quán rượu bên cạnh, ánh mắt tinh tường quan sát tới lui người phụ nữ và cỗ xe ngựa kia.
Lát sau, nàng ta trở lại quán rượu, bưng chén trà trên bàn lên uống cạn rồi nói: “Phủ Trấn Bình Hầu không hổ là hào môn công thần quyền quý chốn kinh thành, ngay cả một cỗ xe ngựa bình thường cũng được dát vàng khảm ngọc, thật là lộng lẫy! Không ngờ nha đầu Tô Dao đó lại có phúc đến vậy!”
Phải nói rằng, chủ đề được bàn tán xôn xao nhất những ngày qua ở thành Đồng An chính là chuyện con gái nuôi của ông chủ Tô thoắt cái đã trở thành thiên kim hầu phủ tại Thịnh Kinh.
Trong những buổi trà dư tửu hậu, không biết người ta đã nhắc tới bao nhiêu lần.
Ai cũng nói Tô Dao giờ đã từ con chim sẻ biến thành phượng hoàng đậu trên cành cao, địa vị hơn người!
Khương Lê ở phía sau quầy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cỗ xe ngựa bên đường, mi tâm nhíu lại: Không phải Tô Dao đã được người của hầu phủ đón đi rồi ư? Sao hôm nay lại xuất hiện nữa?
Trong lúc nàng mải mê suy nghĩ, bỗng có tiếng “kẽo kẹt” phát ra từ hiệu thuốc kế bên, tiếp sau đó là một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Khương Lê vừa nghe đã biết người đang nói đó là ai, nàng vội vàng bỏ cuốn sổ ghi chép trong tay xuống rồi chạy ra ngoài.
______
Ở bên kia, Hà ma ma trông thấy chàng thiếu niên bước ra khỏi hiệu thuốc thì lập tức ngẩn người.
Bà là nha hoàn hồi môn của hầu phu nhân, sống trong hầu phủ gần hai mươi năm, từng gặp vô số nhân vật tài mạo song toàn, thế nhưng bà vẫn phải thừa nhận, vị tiểu lang quân lạnh lùng trước mắt đây là người có diện mạo xuất chúng nhất mà mình từng gặp.
Hai ngày trước khi bà tới đón tiểu thư, vị tiểu lang quân này không có mặt, chắc hẳn người này chính là vị Hoắc công tử mà tiểu thư nhắc đến.
Hà ma ma suy nghĩ vài giây, sau đó nở nụ cười cất tiếng: “Hoắc công tử, ta là Hà ma ma hầu hạ bên cạnh hầu phu nhân, hôm nay tới đây theo lệnh của tiểu thư để đưa chút quà tạ lễ, cảm tạ ông chủ Tô đã chăm sóc tiểu thư nhà ta suốt những năm qua”.
“Không cần đâu”. Hoắc Giác lạnh lùng từ chối.
Chàng vừa dứt lời, cánh cửa của cỗ xe ngựa cách đó vài bước lập tức phát ra tiếng “cạch” rồi bị đẩy ra.
Tô Dao đang ngồi trên chiếc ghế êm ái bên trong, nàng ta liếc nhìn Hoắc Giác rồi nói bằng giọng điệu cao ngạo: “Hoắc Giác, quà tạ lễ mà ta chuẩn bị đủ để cho các ngươi ăn uống trong nhiều năm đó, nhà ngươi đừng có không biết điều!”
Hoắc Giác chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Dao, không nói tiếng nào mà quay người đi vào nhà.
Tô Dao thấy chàng vẫn bày ra dáng vẻ không coi mình ra gì thì tức đến nỗi hai mắt trợn trừng, từ nhỏ tới lớn, nàng ta ghét nhất là bản mặt đó của Hoắc Giác!
Như thể nàng ta chỉ là một kẻ lố bịch thấp kém vậy.
Hiện nay nàng ta đã là thiên kim hầu phủ, đâu đến lượt chàng ta khinh thường!
Một chiếc hộp gỗ nhỏ chế tác tinh xảo bị ném ra từ trong xe rơi “bộp” xuống cạnh chân Hoắc Giác.
Hoắc Giác dừng bước.
“Trong đó là ngân phiếu và châu báu, cầm lấy hết đi, có những thứ này thì năm sau lên kinh dự thi ngươi sẽ không cần lo lắng tới lộ phí nữa”.
Tô Dao nhìn chằm chặp Hoắc Giác, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mỉa mai, nàng ta nói tiếp: “Nhận lấy số tài sản này rồi thì ta, ngươi và cả ông chủ Tô sẽ không còn quan hệ gì nữa. Sau này các người đừng có chạy đến hầu phủ vòi vĩnh thêm!”
Tô Dao nói vừa lớn tiếng vừa hùng hổ, giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo, khinh thường người khác.
Hà ma ma thầm cảm thấy không ổn.
Suy cho cùng cũng không phải đứa con do phu nhân tự tay nuôi nấng, ngôn hành bốc đồng thiếu suy nghĩ, quên sạch những lời dạy dỗ của bà trước đó!
Không biết vị đại tiểu thư hầu phủ này có còn cần danh tiếng nữa không đây!
Hà ma ma đang định cất tiếng hòa giải thì bỗng thấy chàng thiếu niên đó nhặt hộp gỗ trên đất lên, ngay sau đó mắt bà hoa lên, hộp gỗ như tia chớp sượt qua tóc mai của Tô Dao, đập “bộp” lên vách xe ngựa rồi rơi xuống ghế.
“Mang theo đồ của ngươi cút khỏi thành Đồng An”. Giọng nói của Hoắc Giác vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Đừng xuất hiện trước mắt bọn ta nữa”.
Tô Dao không thể giữ nổi bình tĩnh.
Bên ngoài hiệu thuốc lúc này có rất nhiều người tụ tập hóng chuyện, trong số đó có cả Khương Lê, người mà nàng ta từ nhỏ đã căm ghét.
Nàng ta bèn chỉ tay vào Khương Lê quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra!”
Khương Lê vốn không định cãi nhau với nàng ta, nhưng nhớ lại mấy lời nàng ta nói ban nãy, nàng không nhịn được mà đáp trả: “Tô Dao, cho dù ngươi có là đại tiểu thư của phủ Trấn Bình Hầu, thì cũng vẫn là đứa trẻ được Tô lão gia khổ sở nuôi lớn, hiện nay Tô lão gia đang ốm liệt giường, sao ngươi có thể nói ra những câu khiến người ta đau lòng như vậy?”
Khương Lê vừa dứt lời, đám người hóng chuyện xung quanh cũng không nhịn được mà cất tiếng phụ họa.
“Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, uổng công ông chủ Tô đối xử tốt với nàng ta, vừa làm cha vừa làm mẹ cực khổ chăm sóc nàng ta mười bốn năm trời!”
“Hừ! Phủ Trấn Bình Hầu này ngang nhiên để Tô Dao làm nhục ân nhân, hà hiếp bách tính như vậy, ắt hẳn gia phong cũng chẳng ra thể thống gì”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.