Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 432: Anh bực bội em 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
23/07/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Súng lệnh ra lệnh một tiếng.
Tiểu Thỏ kiềm chế tràn đầy thất vọng trong lòng, hướng tới phía trước chạy ra ngoài.
Hai giờ chiều ánh mặt trời chiếu trên bầu trời xanh thẳm, trên đường chạy sân thể dục màu đỏ từng đạo bóng dáng đang ra sức chạy băng băng về phía trước.
Hai bên đường chạy tiếng cố lên không dứt bên tai cùng với cờ xí tươi đẹp tung bay trên sân thể dục, hình thành một đạo phong cảnh độc đáo mà bóng đẹp.
Tiểu Thỏ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy phổi chính mình sắp nổ mạnh, cái loại cảm giác này giống như chính mình là một con cá bị sóng biển xô lên bờ, bất luận vùng vẫy như thế nào đều chẳng có ích gì.
Mẹ...
Cô ghét nhất bị chạy bộ rồi ! !
Tiểu Thỏ vừa ở trong lòng mặc niệm những lời này vừa cắn răng liều mạng chạy lên phía trước.
"Cố lên! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! !"
Lúc cô chạy qua chỗ lớp các cô từng đợt tiếng có tiết tấu vang lên bên tai cô.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ban đầu gian nan chạy qua tám trăm mét, chân của cô thật giống như vô cảm, chỉ là theo mệnh lệnh máy móc trong não chạy băng băng về phía trước, căn bản không cảm giác được khó chịu.
Tiểu Thỏ cố nén kích thích muốn khóc, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ:
Sườn xào chua ngọt, gà xào cay, thịt bò thăn muối tiêu, đầu sư tử, cá mực rán, gà quay lớn, già li xào cua, chân gà cay...
Đọc tên một món ăn chân của cô liền giống như có lực lượng rót vào, chút bất tri bất giác cô vậy mà từ cuối cùng chạy tới thứ tư.
"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên a! !"
Các học sinh đứng ở bên cạnh đường chạy mắt thấy Tiểu Thỏ vượt qua một cái lại một cái đối thủ, nhịn không được lập tức sôi trào lên.
"Cố lên! Hướng về phía trước! Vượt qua cô! Bạch Tiểu Thỏ! !"
Một tiếng so với một tiếng cố lên chấn động màng tai Tiểu Thỏ.
Trình, Chi, Ngôn!!
Lúc trong lòng cô yên lặng đọc xong một chuỗi dài tên đồ ăn kia, rốt cục đọc đến người trong lòng, Tiểu Thỏ nháy mắt lại nghĩ tới bộ dáng anh vẻ mặt ôn nhu hướng tới cô giáo Anh ngữ cười.
Tức chết Bảo Bảo rồi ! !
Cô quyết định nếu tối hôm nay Trình Chi Ngôn vẫn còn không để ý cô, cô liền quấy rầy đến khi anh để ý chính mình mới thôi!!
Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi chạy bay tới phía trước, cả người giống như phóng thích lực lượng, nháy mắt lại vượt qua hai người.
Một vòng cuối cùng còn một bóng dáng cuối cùng chạy ở trước mặt cô rồi.
"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên!" Bạn cùng lớp Tiểu Thỏ lập tức liền bắt đầu chuyển động, bọn họ dọc theo bên cạnh đường chạy, một cái đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lớn tiếng hò hét trợ uy cho cô.
Mắt thấy điểm cuối ngay trước mắt, Tiểu Thỏ cắn chặt răng ra sức hướng tới điểm cuối vọt tới.
"Số 428, Trần Vân Vân, 4 phút 59 giây."
"Số 437, Bạch Tiểu Thỏ, 5 phút 03 giây."
"Số 451..."
Thầy giáo đứng ở điểm cuối vừa nhìn vừa báo ra thành tích.
"Nha! ! Chúng ta là thứ hai!!" Các học sinh một đường chạy đến điểm cuối theo Bạch Tiểu Thỏ nghe thấy thầy giáo báo ra thành tích nhất thời một trận hoan hô.
Tiểu Thỏ nghe tiếng hoan hô bên tai tốc độ vẫn hướng về phía trước rốt cục dần dần chậm chậm lại.
Ai. . . Đáng tiếc... Còn kém 4 giây cô chính là hạng nhất tổ rồi. . .
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, dưới chân mềm nhũn, cả người liền nhịn không được hướng tới trên mặt đất quỳ xuống.
Trong nháy mắt đầu gối tiếp xúc mặt đất đó, một trận đau đớn truyền tới.
Súng lệnh ra lệnh một tiếng.
Tiểu Thỏ kiềm chế tràn đầy thất vọng trong lòng, hướng tới phía trước chạy ra ngoài.
Hai giờ chiều ánh mặt trời chiếu trên bầu trời xanh thẳm, trên đường chạy sân thể dục màu đỏ từng đạo bóng dáng đang ra sức chạy băng băng về phía trước.
Hai bên đường chạy tiếng cố lên không dứt bên tai cùng với cờ xí tươi đẹp tung bay trên sân thể dục, hình thành một đạo phong cảnh độc đáo mà bóng đẹp.
Tiểu Thỏ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy phổi chính mình sắp nổ mạnh, cái loại cảm giác này giống như chính mình là một con cá bị sóng biển xô lên bờ, bất luận vùng vẫy như thế nào đều chẳng có ích gì.
Mẹ...
Cô ghét nhất bị chạy bộ rồi ! !
Tiểu Thỏ vừa ở trong lòng mặc niệm những lời này vừa cắn răng liều mạng chạy lên phía trước.
"Cố lên! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! !"
Lúc cô chạy qua chỗ lớp các cô từng đợt tiếng có tiết tấu vang lên bên tai cô.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ban đầu gian nan chạy qua tám trăm mét, chân của cô thật giống như vô cảm, chỉ là theo mệnh lệnh máy móc trong não chạy băng băng về phía trước, căn bản không cảm giác được khó chịu.
Tiểu Thỏ cố nén kích thích muốn khóc, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ:
Sườn xào chua ngọt, gà xào cay, thịt bò thăn muối tiêu, đầu sư tử, cá mực rán, gà quay lớn, già li xào cua, chân gà cay...
Đọc tên một món ăn chân của cô liền giống như có lực lượng rót vào, chút bất tri bất giác cô vậy mà từ cuối cùng chạy tới thứ tư.
"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên a! !"
Các học sinh đứng ở bên cạnh đường chạy mắt thấy Tiểu Thỏ vượt qua một cái lại một cái đối thủ, nhịn không được lập tức sôi trào lên.
"Cố lên! Hướng về phía trước! Vượt qua cô! Bạch Tiểu Thỏ! !"
Một tiếng so với một tiếng cố lên chấn động màng tai Tiểu Thỏ.
Trình, Chi, Ngôn!!
Lúc trong lòng cô yên lặng đọc xong một chuỗi dài tên đồ ăn kia, rốt cục đọc đến người trong lòng, Tiểu Thỏ nháy mắt lại nghĩ tới bộ dáng anh vẻ mặt ôn nhu hướng tới cô giáo Anh ngữ cười.
Tức chết Bảo Bảo rồi ! !
Cô quyết định nếu tối hôm nay Trình Chi Ngôn vẫn còn không để ý cô, cô liền quấy rầy đến khi anh để ý chính mình mới thôi!!
Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi chạy bay tới phía trước, cả người giống như phóng thích lực lượng, nháy mắt lại vượt qua hai người.
Một vòng cuối cùng còn một bóng dáng cuối cùng chạy ở trước mặt cô rồi.
"Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên! Bạch Tiểu Thỏ! Cố lên!" Bạn cùng lớp Tiểu Thỏ lập tức liền bắt đầu chuyển động, bọn họ dọc theo bên cạnh đường chạy, một cái đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lớn tiếng hò hét trợ uy cho cô.
Mắt thấy điểm cuối ngay trước mắt, Tiểu Thỏ cắn chặt răng ra sức hướng tới điểm cuối vọt tới.
"Số 428, Trần Vân Vân, 4 phút 59 giây."
"Số 437, Bạch Tiểu Thỏ, 5 phút 03 giây."
"Số 451..."
Thầy giáo đứng ở điểm cuối vừa nhìn vừa báo ra thành tích.
"Nha! ! Chúng ta là thứ hai!!" Các học sinh một đường chạy đến điểm cuối theo Bạch Tiểu Thỏ nghe thấy thầy giáo báo ra thành tích nhất thời một trận hoan hô.
Tiểu Thỏ nghe tiếng hoan hô bên tai tốc độ vẫn hướng về phía trước rốt cục dần dần chậm chậm lại.
Ai. . . Đáng tiếc... Còn kém 4 giây cô chính là hạng nhất tổ rồi. . .
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, dưới chân mềm nhũn, cả người liền nhịn không được hướng tới trên mặt đất quỳ xuống.
Trong nháy mắt đầu gối tiếp xúc mặt đất đó, một trận đau đớn truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.