Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 335: Anh đi nơi nào 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
23/05/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em không sao chứ?" Một đạo thanh âm trầm thấp trong veo mà lạnh lùng vang lên ở trên đầu Trình Thi Đồng.
"Không có sao...Em không sao. . ." Trình Thi Đồng che cái mũi của mình, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu hướng tới người bị cô đâm nhìn qua.
Trời chiều sau lưng anh nhuộm đỏ cả một phiến bầu trời, xuyên qua tầng mây chiếu rọi trên người anh, hình thành vầng sáng nhàn nhạt.
Tóc đen tuyền xõa bên tai, da thịt trắng nõn như ngọc giữa ánh nắng chiều tản ra ấm áp sáng bóng, một đôi mắt xinh đẹp hơi hơi hạ xuống, mũi của anh thẳng thắn, khóe môi khẽ mở, phía dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ.
Trong nháy mắt đó Trình Thi Đồng nhìn thấy anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Người này... Giống như gặp qua ở nơi nào?
" Không có việc gì liền tốt, lần sau đi đường cẩn thận một chút." Người nọ hướng tới Trình Thi Đồng mỉm cười, sau đó liền nghiêng người vội vàng mà đi.
Trình Thi Đồng đứng tại chỗ hồi lâu không nói chuyện.
"Làm sao vậy, Đồng Đồng? Cậu va chạm choáng váng a?" Tiểu Thỏ đưa tay quơ quơ trước mặt Trình Thi Đồng.
"Người kia. . ." Trình Thi Đồng có vẻ đăm chiêu nhìn bóng lưng anh dần dần mà đi, lẩm bẩm nói: "Tớ cảm thấy được giống như gặp qua anh."
"Người vừa rồi?" Tiểu Thỏ quay đầu cũng hướng tới bóng lưng người kia nhìn thoáng qua, sau đó cười tít mắt vỗ bả vai Trình Thi Đồng một cái nói: "Không phải đâu, mỗi lần cậu thấy soái ca đều đã nói, người này rất đẹp trai, đời trước tớ nhất định gặp qua anh, như thế nào, lần này lại tới nữa? Chị hai... Cố Ninh Thư nhà cậu bây giờ còn chưa biết ở nơi nào a!"
"Không phải. . ."
Người kia. . . Giống như gặp qua ở nơi nào...
Đặc biệt nốt ruồi khóe mắt kia...
"Được rồi, được rồi, đời trước nhất định các ngươi gặp qua, chúng ta hiện tại có thể đi sao?" Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Thi Đồng, chỉ chỉ cửa lớn tiểu khu.
"Uh`m. . ." Trình Thi Đồng chần chờ một chút, gật gật đầu, xoay người đi theo Tiểu Thỏ đi tới.
Từ ngày đó bắt đầu, Cố Ninh Thư liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có một cái tin nhắn cũng không có một cuộc điện thoại.
Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng mỗi ngày buồn mà lại không biết nên an ủi từ đâu.
Tiểu khu nhà Cố Ninh Thư kia sau đó các cô lại đi vài lần, cửa chính nhà cậu ấy luôn đóng chặt, rèm che cũng luôn kéo, liền ngay cả hoa cỏ nổi tiếng trong sân nhà cũng bởi vì thời gian dài không người chăm sóc toàn bộ héo rũ rồi.
Trình Thi Đồng cũng trở nên không thích nói chuyện, mỗi ngày đến khi tan giờ học liền một người rầu rĩ đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ luôn luôn theo sát sau lưng cô, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thời gian đảo mắt đến tháng mười hai, thời tiết trở nên vô cùng rét lạnh, cây cối trong vườn trường đã sớm mất sạch lá, chạc cây trụi lủi làm nổi bật trời xanh nhạt nhẽo, nhìn một chút cũng không có bộ dáng sức sống.
Lại đã thời gian tan học, Tiểu Thỏ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài phòng học, lúc này bất quá mới năm giờ rưỡi, trời cũng đã đen toàn bộ, đèn đường trên đường cái một cái tiếp theo một cái sáng lên, trong không khí có một loại khí tức ẩm ướt, cảm giác... Giống như sắp đổ mưa rồi.
Tiểu Thỏ vừa vội vội vàng vàng thu dọn cặp sách vừa chú ý phía bên ngoài cửa sổ, mắt thấy Trình Thi Đồng cúi đầu không nói được một lời từ phía trước cửa sổ đi qua, cô vội vàng xách cặp sách lên đi theo.
"Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu đợi tớ với a..."
"Em không sao chứ?" Một đạo thanh âm trầm thấp trong veo mà lạnh lùng vang lên ở trên đầu Trình Thi Đồng.
"Không có sao...Em không sao. . ." Trình Thi Đồng che cái mũi của mình, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu hướng tới người bị cô đâm nhìn qua.
Trời chiều sau lưng anh nhuộm đỏ cả một phiến bầu trời, xuyên qua tầng mây chiếu rọi trên người anh, hình thành vầng sáng nhàn nhạt.
Tóc đen tuyền xõa bên tai, da thịt trắng nõn như ngọc giữa ánh nắng chiều tản ra ấm áp sáng bóng, một đôi mắt xinh đẹp hơi hơi hạ xuống, mũi của anh thẳng thắn, khóe môi khẽ mở, phía dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ.
Trong nháy mắt đó Trình Thi Đồng nhìn thấy anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Người này... Giống như gặp qua ở nơi nào?
" Không có việc gì liền tốt, lần sau đi đường cẩn thận một chút." Người nọ hướng tới Trình Thi Đồng mỉm cười, sau đó liền nghiêng người vội vàng mà đi.
Trình Thi Đồng đứng tại chỗ hồi lâu không nói chuyện.
"Làm sao vậy, Đồng Đồng? Cậu va chạm choáng váng a?" Tiểu Thỏ đưa tay quơ quơ trước mặt Trình Thi Đồng.
"Người kia. . ." Trình Thi Đồng có vẻ đăm chiêu nhìn bóng lưng anh dần dần mà đi, lẩm bẩm nói: "Tớ cảm thấy được giống như gặp qua anh."
"Người vừa rồi?" Tiểu Thỏ quay đầu cũng hướng tới bóng lưng người kia nhìn thoáng qua, sau đó cười tít mắt vỗ bả vai Trình Thi Đồng một cái nói: "Không phải đâu, mỗi lần cậu thấy soái ca đều đã nói, người này rất đẹp trai, đời trước tớ nhất định gặp qua anh, như thế nào, lần này lại tới nữa? Chị hai... Cố Ninh Thư nhà cậu bây giờ còn chưa biết ở nơi nào a!"
"Không phải. . ."
Người kia. . . Giống như gặp qua ở nơi nào...
Đặc biệt nốt ruồi khóe mắt kia...
"Được rồi, được rồi, đời trước nhất định các ngươi gặp qua, chúng ta hiện tại có thể đi sao?" Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Thi Đồng, chỉ chỉ cửa lớn tiểu khu.
"Uh`m. . ." Trình Thi Đồng chần chờ một chút, gật gật đầu, xoay người đi theo Tiểu Thỏ đi tới.
Từ ngày đó bắt đầu, Cố Ninh Thư liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có một cái tin nhắn cũng không có một cuộc điện thoại.
Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng mỗi ngày buồn mà lại không biết nên an ủi từ đâu.
Tiểu khu nhà Cố Ninh Thư kia sau đó các cô lại đi vài lần, cửa chính nhà cậu ấy luôn đóng chặt, rèm che cũng luôn kéo, liền ngay cả hoa cỏ nổi tiếng trong sân nhà cũng bởi vì thời gian dài không người chăm sóc toàn bộ héo rũ rồi.
Trình Thi Đồng cũng trở nên không thích nói chuyện, mỗi ngày đến khi tan giờ học liền một người rầu rĩ đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ luôn luôn theo sát sau lưng cô, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thời gian đảo mắt đến tháng mười hai, thời tiết trở nên vô cùng rét lạnh, cây cối trong vườn trường đã sớm mất sạch lá, chạc cây trụi lủi làm nổi bật trời xanh nhạt nhẽo, nhìn một chút cũng không có bộ dáng sức sống.
Lại đã thời gian tan học, Tiểu Thỏ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài phòng học, lúc này bất quá mới năm giờ rưỡi, trời cũng đã đen toàn bộ, đèn đường trên đường cái một cái tiếp theo một cái sáng lên, trong không khí có một loại khí tức ẩm ướt, cảm giác... Giống như sắp đổ mưa rồi.
Tiểu Thỏ vừa vội vội vàng vàng thu dọn cặp sách vừa chú ý phía bên ngoài cửa sổ, mắt thấy Trình Thi Đồng cúi đầu không nói được một lời từ phía trước cửa sổ đi qua, cô vội vàng xách cặp sách lên đi theo.
"Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu đợi tớ với a..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.