Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 1118: Anh thực sự đi rồi
Vong Ký Hô Hấp Miêu
22/03/2019
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, tựa hồ dài đằng đẵng như một thế kỷ, lại tựa hồ chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi.
Trong lúc đó tựa hồ có bác sĩ chủ quản cầm một phần giấy chứng nhân y học tử vong tới đây, để ba mẹ Cố Ninh Thư ký tên, sau đó nhà xác bệnh viện liền tới hai người, đẩy một chiếc xe đẩy lạnh như băng tiến vào phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi hai người kia nhìn thấy Trình Thi Đồng còn nắm tay Cố Ninh Thư, khẽ ngơ ngác một chút, sau đó đi lên phía trước, thật xin lỗi nói cho cô biết, dựa theo quá trình xử lý bệnh nhân tử vong của bệnh viện, bọn họ nhất định phải đưa thi thể đi nhà xác.
Trình Thi Đồng tựa hồ là nghe hiểu, lại tựa hồ không nghe hiểu, chỉ là ngoan ngoãn buông tay Cố Ninh Thư ra.
Hai người kia mang Cố Ninh Thư, để anh lên xe đẩy, sau đó trong nháy mắt dùng vải màu trắng phủ ở trên thân thể anh.
Trình Thi Đồng giống như bừng tỉnh từ trong mộng, cả người nhào vào xe đẩy, khóc nói: "Các người đừng đụng vào anh ấy, anh ấy chỉ là ngủ, có lẽ chỉ chốc lát nữa liền tỉnh."
"Vị tiểu thư này..." Một người trong đó bị làm khó nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng mở miệng nói: "Anh ta đã đi... cô... Nén bi thương đi..."
"Đúng vậy, xin phối hợp công việc chúng tôi một chút được không??" Một người khác cũng thật khó khăn nhìn cô.
Làm việc ở bệnh viện, đã sớm nhìn quen sinh ly tử biệt, cho dù là tâm tình cực kỳ bi ai hơn nữa, theo thời gian trôi qua, cuối cùng sẽ có lúc bình phục lại.
Trình Thi Đồng gắt gao ôm Cố Ninh Thư, khóc bù lu bù loa, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Ba Cố Ninh Thư vừa lau nước mắt, vừa đi tiến lên, vỗ nhẹ bả vai Trình Thi Đồng, giọng khàn khàn nói: "Đồng Đồng... Ninh Thư nó... Đã không còn..."
"Anh ấy ở đây, anh ấy ở chỗ này!!" Từ trong mắt Trình Thi Đồng rơi xuống nước mắt, rơi xuống ở trên tấm vải trắng kia, nhuộm ra nhiều đóa hoa sẫm màu.
Ba Cố Ninh Thư thở dài một tiếng, nước mắt cũng không ức chế được chảy ra bên ngoài: "Đồng Đồng, Cố Ninh Thư nó thực sự đi rồi..."
Trình Thi Đồng đã sớm khóc đến mức không kềm chế được.
Trong lúc đó tựa hồ có bác sĩ chủ quản cầm một phần giấy chứng nhân y học tử vong tới đây, để ba mẹ Cố Ninh Thư ký tên, sau đó nhà xác bệnh viện liền tới hai người, đẩy một chiếc xe đẩy lạnh như băng tiến vào phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi hai người kia nhìn thấy Trình Thi Đồng còn nắm tay Cố Ninh Thư, khẽ ngơ ngác một chút, sau đó đi lên phía trước, thật xin lỗi nói cho cô biết, dựa theo quá trình xử lý bệnh nhân tử vong của bệnh viện, bọn họ nhất định phải đưa thi thể đi nhà xác.
Trình Thi Đồng tựa hồ là nghe hiểu, lại tựa hồ không nghe hiểu, chỉ là ngoan ngoãn buông tay Cố Ninh Thư ra.
Hai người kia mang Cố Ninh Thư, để anh lên xe đẩy, sau đó trong nháy mắt dùng vải màu trắng phủ ở trên thân thể anh.
Trình Thi Đồng giống như bừng tỉnh từ trong mộng, cả người nhào vào xe đẩy, khóc nói: "Các người đừng đụng vào anh ấy, anh ấy chỉ là ngủ, có lẽ chỉ chốc lát nữa liền tỉnh."
"Vị tiểu thư này..." Một người trong đó bị làm khó nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng mở miệng nói: "Anh ta đã đi... cô... Nén bi thương đi..."
"Đúng vậy, xin phối hợp công việc chúng tôi một chút được không??" Một người khác cũng thật khó khăn nhìn cô.
Làm việc ở bệnh viện, đã sớm nhìn quen sinh ly tử biệt, cho dù là tâm tình cực kỳ bi ai hơn nữa, theo thời gian trôi qua, cuối cùng sẽ có lúc bình phục lại.
Trình Thi Đồng gắt gao ôm Cố Ninh Thư, khóc bù lu bù loa, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Ba Cố Ninh Thư vừa lau nước mắt, vừa đi tiến lên, vỗ nhẹ bả vai Trình Thi Đồng, giọng khàn khàn nói: "Đồng Đồng... Ninh Thư nó... Đã không còn..."
"Anh ấy ở đây, anh ấy ở chỗ này!!" Từ trong mắt Trình Thi Đồng rơi xuống nước mắt, rơi xuống ở trên tấm vải trắng kia, nhuộm ra nhiều đóa hoa sẫm màu.
Ba Cố Ninh Thư thở dài một tiếng, nước mắt cũng không ức chế được chảy ra bên ngoài: "Đồng Đồng, Cố Ninh Thư nó thực sự đi rồi..."
Trình Thi Đồng đã sớm khóc đến mức không kềm chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.