Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 745: Băng sơn siêu cấp lớn 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
15/01/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Vậy lúc cậu trở về có thể thuận tiện mang chút khoai tây chiên cho tớ hay không??" Trang Manh Manh vội vàng đem phiếu ăn cơm chính mình đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Tớ muốn vị cà chua."
"Tớ cũng cần phải!!" Chu Đậu Đậu thuận tay đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Tớ cũng cần phải có, nhưng mà hương vị gì đều được, cho tớ ba gói."
"Đều đã đã trễ thế này, lại còn ăn khoai tây chiên, các cậu sẽ không sợ béo phì sao??" Dương Tuyết Cần đầu đầy hắc tuyến địa nhìn các cô, nhỏ giọng lầu bầu nói.
"Không có việc gì, không ăn no rồi, buổi sáng ngày mai làm sao có khí lực huấn luyện quân sự a." Trang Manh Manh vung tay lên, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Được rồi, mau đi thôi."
"A......"
Tiểu Thỏ cầm trong tay hai tấm phiếu ăn cơm, quay đầu nhìn Dương Tuyết Cần một cái, nghĩ nghĩ vẫn lại là mở miệng hỏi: "Tuyết Cần, cậu muốn tớ mang chút gì giúp cậu không??"
"Cho tớ túi hạt dưa, túi lớn!" Mặc dù ngoài miệng nói buổi tối ăn cái gì sẽ béo, nhưng Dương Tuyết Cần vẫn lại là vô cùng rõ ràng đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ.
"Được rồi!"
Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm ba phiếu ăn cơm ra ngoài.
Đến chỗ cửa ký túc xá, cô liếc thấy Cận Mặc đang đứng ở dưới tàng cây.
Cô nhớ rõ, ngày hôm qua anh nước chanh cũng là đứng ở dưới gốc cây kia.
Lúc ấy thời tiết tốt, trời cực kỳ xanh, mây trắng, anh nước chanh mặc áo sơmi trắng đứng dưới tàng cây, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một tia ý cười ôn nhu nhìn cô.
Trong nháy mắt đó, liền để cho cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã hòa tan rồi.
Nhưng mà hôm nay...
Cận Mặc mặc toàn thân T-shirt màu đen, đứng dưới tàng cây, cũng chờ cô ra ngoài.Mặt trời đã xuống núi, chân trời chỉ còn lại ửng đỏ, không trung một đám mây đều không có, ánh sáng màu quất chiếu rọi trên mặt anh hình dáng rõ ràng, nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng cho anh, mà đôi mắt sâu thẳm không mang theo một tia nhiệt độ hướng tới cô nhìn qua.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy...
Ách...
Giống như toàn bộ thế giới đều đã kết băng rồi...
Rõ ràng vẫn lại là tháng chín, rõ ràng vẫn lại là thời tiết mặc ngắn tay...
Cô như thế nào liền có một loại cảm giác không hiểu ra sao muốn run lên a...
"Cái kia... Lớp trưởng, tìm tớ có chuyện gì?" Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là rất nhanh chạy đến bên cạnh Cận Mặc, cố gắng tạo khuôn mặt tươi tắn hướng tới anh hỏi.
"Cái này, bẳng điều tra tình huống bạn học, vừa rồi họp lớp thầy giáo Hứa đã quên phát ra." Cận Mặc vừa nói vừa cầm một xấp giấy trong tay giấy đưa cho cô nói: " Cậu lấy đi về cho nữ sinh lớp học điền một phen, buổi tối liền phải nộp."
"Hiện tại??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn lướt qua bảng trong tay, nội dung phía trên hoàn hảo không phải phi thường nhiều.
"Uh`m." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ như vậy.
Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua bảng trong tay, cũng ngẩng đầu lên nhìn Cận Mặc, cho rằng anh còn có cái gì nói với chính mình.
Hai người bọn họ liền nhìn ba bốn lẫn nhau như vậy, Cận Mặc hướng tới cô nhíu mày nói: " Cậu còn đứng ở chỗ này làm gì?? Trở về cho nhóm người điền bảng a."
"Ách... A??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nhìn bộ dáng trên mặt Cận Mặc không chút thay đổi, nhịn không được mở miệng hỏi: "Vậy còn cậu??"
"Tớ đứng ở chỗ này chờ cậu, nhanh lên." Cận Mặc lại hướng tới cô thúc giục một tiếng, một đôi lông mi hơi hơi nhăn lại nhìn cô.
"A...... Được....Tớ đi!!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm bảng lại hướng tới trong ký túc xá chạy vội.
" Vậy lúc cậu trở về có thể thuận tiện mang chút khoai tây chiên cho tớ hay không??" Trang Manh Manh vội vàng đem phiếu ăn cơm chính mình đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Tớ muốn vị cà chua."
"Tớ cũng cần phải!!" Chu Đậu Đậu thuận tay đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Tớ cũng cần phải có, nhưng mà hương vị gì đều được, cho tớ ba gói."
"Đều đã đã trễ thế này, lại còn ăn khoai tây chiên, các cậu sẽ không sợ béo phì sao??" Dương Tuyết Cần đầu đầy hắc tuyến địa nhìn các cô, nhỏ giọng lầu bầu nói.
"Không có việc gì, không ăn no rồi, buổi sáng ngày mai làm sao có khí lực huấn luyện quân sự a." Trang Manh Manh vung tay lên, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Được rồi, mau đi thôi."
"A......"
Tiểu Thỏ cầm trong tay hai tấm phiếu ăn cơm, quay đầu nhìn Dương Tuyết Cần một cái, nghĩ nghĩ vẫn lại là mở miệng hỏi: "Tuyết Cần, cậu muốn tớ mang chút gì giúp cậu không??"
"Cho tớ túi hạt dưa, túi lớn!" Mặc dù ngoài miệng nói buổi tối ăn cái gì sẽ béo, nhưng Dương Tuyết Cần vẫn lại là vô cùng rõ ràng đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ.
"Được rồi!"
Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm ba phiếu ăn cơm ra ngoài.
Đến chỗ cửa ký túc xá, cô liếc thấy Cận Mặc đang đứng ở dưới tàng cây.
Cô nhớ rõ, ngày hôm qua anh nước chanh cũng là đứng ở dưới gốc cây kia.
Lúc ấy thời tiết tốt, trời cực kỳ xanh, mây trắng, anh nước chanh mặc áo sơmi trắng đứng dưới tàng cây, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một tia ý cười ôn nhu nhìn cô.
Trong nháy mắt đó, liền để cho cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã hòa tan rồi.
Nhưng mà hôm nay...
Cận Mặc mặc toàn thân T-shirt màu đen, đứng dưới tàng cây, cũng chờ cô ra ngoài.Mặt trời đã xuống núi, chân trời chỉ còn lại ửng đỏ, không trung một đám mây đều không có, ánh sáng màu quất chiếu rọi trên mặt anh hình dáng rõ ràng, nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng cho anh, mà đôi mắt sâu thẳm không mang theo một tia nhiệt độ hướng tới cô nhìn qua.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy...
Ách...
Giống như toàn bộ thế giới đều đã kết băng rồi...
Rõ ràng vẫn lại là tháng chín, rõ ràng vẫn lại là thời tiết mặc ngắn tay...
Cô như thế nào liền có một loại cảm giác không hiểu ra sao muốn run lên a...
"Cái kia... Lớp trưởng, tìm tớ có chuyện gì?" Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là rất nhanh chạy đến bên cạnh Cận Mặc, cố gắng tạo khuôn mặt tươi tắn hướng tới anh hỏi.
"Cái này, bẳng điều tra tình huống bạn học, vừa rồi họp lớp thầy giáo Hứa đã quên phát ra." Cận Mặc vừa nói vừa cầm một xấp giấy trong tay giấy đưa cho cô nói: " Cậu lấy đi về cho nữ sinh lớp học điền một phen, buổi tối liền phải nộp."
"Hiện tại??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn lướt qua bảng trong tay, nội dung phía trên hoàn hảo không phải phi thường nhiều.
"Uh`m." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ như vậy.
Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua bảng trong tay, cũng ngẩng đầu lên nhìn Cận Mặc, cho rằng anh còn có cái gì nói với chính mình.
Hai người bọn họ liền nhìn ba bốn lẫn nhau như vậy, Cận Mặc hướng tới cô nhíu mày nói: " Cậu còn đứng ở chỗ này làm gì?? Trở về cho nhóm người điền bảng a."
"Ách... A??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nhìn bộ dáng trên mặt Cận Mặc không chút thay đổi, nhịn không được mở miệng hỏi: "Vậy còn cậu??"
"Tớ đứng ở chỗ này chờ cậu, nhanh lên." Cận Mặc lại hướng tới cô thúc giục một tiếng, một đôi lông mi hơi hơi nhăn lại nhìn cô.
"A...... Được....Tớ đi!!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm bảng lại hướng tới trong ký túc xá chạy vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.