Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 92: Bị thấy hết trơn (2)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
08/12/2016
" Tại sao, trong nhà cũng chỉ có em với mẹ, tùy ý trần truồng cũng
không có vấn đề gì a..." Tiểu Thỏ có chút không rõ nhìn anh nước chanh,
xoay người một cái từ trên giường nhảy xuống, chạy đến phía trước tủ
quần áo mình lại bắt đầu tìm quần lót.
" Anh còn ở chỗ này...." Trình Chi Ngôn nhìn động tác cô tìm trong tủ quần áo, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô không biết nói gì nói: " Em chú ý một chút, đã lớn như vậy, đừng để anh mặc quần áo cho em, lúc em ba tuổi anh mặc quần áo cho em, hiện tại đã sáu tuổi dù sao vẫn không thể lại để anh mặc cho em."
" Vì sao em sáu tuổi anh liền không thể mặc quần áo cho em?"
Tiểu Thỏ vừa mặc quần nhỏ vừa khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Chờ em mười sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi, vẫn muốn anh mặc cho em!"
"..."
Trình Chi Ngôn không phản bác được.
" Em mặc, anh nước chanh quay về bức tường để làm gì?" Tiểu Thỏ sau khi mặc xong quấn đến trước mặt Trình Chi Ngôn vẻ mặt kỳ quái nhìn anh hỏi: " Oa, mặt của anh nước chanh thật hồng a, sẽ không phải là sinh bệnh chứ?"
" Không có...." Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ để trần đôi chân nhỏ đứng ở trên mặt đất, nhịn không được hơi nhíu mày nói: " Đi dép lê vào."
"A...."
Tiểu Thỏ thành thành thật thật đi xỏ dép lê rồi.
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lời nói thấm thía hướng cô nói:" Tiểu Thỏ, hiện tại em coi như là trưởng thành, em phải biết rằng cơ thể con gái là không thể tùy tiện cho người khác nhìn."
" Nhưng mà anh nước chanh không phải người khác a...." Tiểu Thỏ bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
" Nhưng anh là nam, cơ thể con gái không thể tùy tiện cho con trai nhìn." Trình Chi Ngôn đè nén tính tình hướng Tiểu Thỏ nói: " Chẳng lẽ lúc em ở nhà trẻ, cũng trần truồng ngủ trưa sao?"
" Không phải a." Tiểu Thỏ lắc đầu nghiêm trang nói: " Giáo viên nói, thân thể trần truồng chính là giở trò lưu manh."
" Vậy em vừa rồi còn...."
" Em không phải quên lấy khăn tắm và váy ngủ sao...." Tiểu Thỏ chu cái miệng đỏ hồng, không vui nói: " Lại nói, ba ba cũng là nam a, lúc em còn nhỏ cũng trần truồng để cho ba ba mặc quần áo cho em."
" Chuyện này không giống nhau."
" Chỗ nào không giống?"
" Ba ba là người thân...."
" Anh cũng là người thân a"
"...."
Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện đối thoại cái này hình như không có biện pháp tiếp tục tiến hành, cuối cùng, anh thở dài một hơi vẻ mặt nghiêm túc nói: " Dù sao, sau này không được để thân thể trần truồng chạy loạn ở nhà có nghe hay không."
"....A...." Tiểu Thỏ không tình nguyện gật gật đầu.
Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được bắt đầu cười, lắc lắc đầu nói: " Thôi, dù sao cũng là đứa bé, không có gì hay để nhìn...."
"A..?" Tiểu Thỏ nghe thấy những lời này của anh, không hiểu ra sao ngẩng đầu khó hiểu nói: " Là ý gì?"
" Không có gì." Trình Chi Ngôn ngừng ý cười, suy nghĩ một chút hướng cô hỏi: " Còn đang giận anh sao?"
Tiểu Thỏ lắc đầu.
" Uh`m, thứ bảy này sinh nhật Hạ Phong, mời em ăn cơm em đi không?" Trình Chi Ngôn thuận tiện ngồi ở trên giường Tiểu Thỏ, ánh mắt ánh mắt nhìn cô hỏi.
" Có bánh ngọt ăn không?"
" Có."
" Có đồ chơi chơi sao?"
" Trên lí thuyết có."
" Đi! Đi đi đi!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu không ngừng.
" Anh còn ở chỗ này...." Trình Chi Ngôn nhìn động tác cô tìm trong tủ quần áo, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô không biết nói gì nói: " Em chú ý một chút, đã lớn như vậy, đừng để anh mặc quần áo cho em, lúc em ba tuổi anh mặc quần áo cho em, hiện tại đã sáu tuổi dù sao vẫn không thể lại để anh mặc cho em."
" Vì sao em sáu tuổi anh liền không thể mặc quần áo cho em?"
Tiểu Thỏ vừa mặc quần nhỏ vừa khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Chờ em mười sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi, vẫn muốn anh mặc cho em!"
"..."
Trình Chi Ngôn không phản bác được.
" Em mặc, anh nước chanh quay về bức tường để làm gì?" Tiểu Thỏ sau khi mặc xong quấn đến trước mặt Trình Chi Ngôn vẻ mặt kỳ quái nhìn anh hỏi: " Oa, mặt của anh nước chanh thật hồng a, sẽ không phải là sinh bệnh chứ?"
" Không có...." Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ để trần đôi chân nhỏ đứng ở trên mặt đất, nhịn không được hơi nhíu mày nói: " Đi dép lê vào."
"A...."
Tiểu Thỏ thành thành thật thật đi xỏ dép lê rồi.
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi đi theo sau lưng Tiểu Thỏ, lời nói thấm thía hướng cô nói:" Tiểu Thỏ, hiện tại em coi như là trưởng thành, em phải biết rằng cơ thể con gái là không thể tùy tiện cho người khác nhìn."
" Nhưng mà anh nước chanh không phải người khác a...." Tiểu Thỏ bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
" Nhưng anh là nam, cơ thể con gái không thể tùy tiện cho con trai nhìn." Trình Chi Ngôn đè nén tính tình hướng Tiểu Thỏ nói: " Chẳng lẽ lúc em ở nhà trẻ, cũng trần truồng ngủ trưa sao?"
" Không phải a." Tiểu Thỏ lắc đầu nghiêm trang nói: " Giáo viên nói, thân thể trần truồng chính là giở trò lưu manh."
" Vậy em vừa rồi còn...."
" Em không phải quên lấy khăn tắm và váy ngủ sao...." Tiểu Thỏ chu cái miệng đỏ hồng, không vui nói: " Lại nói, ba ba cũng là nam a, lúc em còn nhỏ cũng trần truồng để cho ba ba mặc quần áo cho em."
" Chuyện này không giống nhau."
" Chỗ nào không giống?"
" Ba ba là người thân...."
" Anh cũng là người thân a"
"...."
Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện đối thoại cái này hình như không có biện pháp tiếp tục tiến hành, cuối cùng, anh thở dài một hơi vẻ mặt nghiêm túc nói: " Dù sao, sau này không được để thân thể trần truồng chạy loạn ở nhà có nghe hay không."
"....A...." Tiểu Thỏ không tình nguyện gật gật đầu.
Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được bắt đầu cười, lắc lắc đầu nói: " Thôi, dù sao cũng là đứa bé, không có gì hay để nhìn...."
"A..?" Tiểu Thỏ nghe thấy những lời này của anh, không hiểu ra sao ngẩng đầu khó hiểu nói: " Là ý gì?"
" Không có gì." Trình Chi Ngôn ngừng ý cười, suy nghĩ một chút hướng cô hỏi: " Còn đang giận anh sao?"
Tiểu Thỏ lắc đầu.
" Uh`m, thứ bảy này sinh nhật Hạ Phong, mời em ăn cơm em đi không?" Trình Chi Ngôn thuận tiện ngồi ở trên giường Tiểu Thỏ, ánh mắt ánh mắt nhìn cô hỏi.
" Có bánh ngọt ăn không?"
" Có."
" Có đồ chơi chơi sao?"
" Trên lí thuyết có."
" Đi! Đi đi đi!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.