Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 968: Cảm giác tuyệt vọng bất lực
Vong Ký Hô Hấp Miêu
10/06/2018
Editor: May
Trình Thi Đồng nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa xe, chính là vẫn nhịn không được mở miệng nói với Cố Trừng Tịch: "Trừng Tịch anh... Có thể trò chuyện với em không... Trong xe yên tĩnh như thế, em hoàn toàn không khống chế nổi chính mình nghĩ ngợi lung tung... em vừa nghĩ tới tối ngày hôm qua, chúng ta ở đây... Mà Cố Ninh Thư lại nằm ở trên bàn giải phẫu lạnh băng sống chết chưa biết, em liền... Liền..."
Cô nói nói, liền đỏ vành mắt, lời nói đứt quãng, lại không nói ra được.
Cố Trừng Tịch hơi không thể nghe thấy than nhẹ một tiếng.
Anh vươn tay rút một tờ khăn giấy từ trên cửa xe hơi, yên lặng đưa cho Trình Thi Đồng, sau đó ôn nhuận nói: "Nếu muốn khóc, liền khóc lên đi."
Trình Thi Đồng tiếp nhận khăn giấy, gấp gấp, sau đó nắm trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy nói: "Sẽ không, em mới sẽ không khóc, Cố Ninh Thư còn đang cấp cứu, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì, sao em phải khóc..."
Giọng nói cô dừng một chút, sau đó cúi đầu, dùng khăn giấy trong tay len lén lau nước mắt một chút, một hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, đỏ vành mắt hít hít mũi, giọng rầu rĩ nói: "Nếu Cố Ninh Thư thực có chuyện gì... Nếu anh ấy..."
Giọng nói Trình Thi Đồng ngưng nhiều giây, cuối cùng nhịn không được khóc lên nói: "Em thật sự rất là khổ sở rất khổ sở a... Người rõ ràng sáng sớm hôm qua còn mỉm cười đưa em đi sân bay, bảo em trở về ăn nhiều một chút, sao sẽ trong nháy mắt, liền nằm ở trên bàn phẫu thuật, liên tục không có đi ra... Cái loại bệnh đó của anh ấy, bình thường chỉ chảy máu mũi cũng phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, mới có thể làm cho người an tâm, nhưng vừa rồi ba anh ấy nói, anh ấy toàn thân là máu nằm trên mặt đất, nhiều máu như vậy... nhiều máu như vậy, liên tục chảy ra từ trong cơ thể của anh ấy, muốn ngừng cũng không được... em nghe thấy chú nói những lời kia, đều cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác tuyệt vọng bất lực... em thực hết sức sợ hãi, sợ hãi anh ấy cứ như vậy rời khỏi em..."
Cố Trừng Tịch nhìn cô một cái từ trong kính chiếu hậu xe hơi, trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Không cần phải sợ, đều sẽ qua thôi."
"Sẽ không..." Trình Thi Đồng ngồi ở trên ghế sau xe hơi, mới vừa rồi còn nói chính mình sẽ không khóc, giờ phút này đã ào ào khóc đến giống như mít ướt, "Anh không phải là em, anh hoàn toàn không hiểu cái loại tuyệt vọng trong tâm của em."
Trình Thi Đồng nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa xe, chính là vẫn nhịn không được mở miệng nói với Cố Trừng Tịch: "Trừng Tịch anh... Có thể trò chuyện với em không... Trong xe yên tĩnh như thế, em hoàn toàn không khống chế nổi chính mình nghĩ ngợi lung tung... em vừa nghĩ tới tối ngày hôm qua, chúng ta ở đây... Mà Cố Ninh Thư lại nằm ở trên bàn giải phẫu lạnh băng sống chết chưa biết, em liền... Liền..."
Cô nói nói, liền đỏ vành mắt, lời nói đứt quãng, lại không nói ra được.
Cố Trừng Tịch hơi không thể nghe thấy than nhẹ một tiếng.
Anh vươn tay rút một tờ khăn giấy từ trên cửa xe hơi, yên lặng đưa cho Trình Thi Đồng, sau đó ôn nhuận nói: "Nếu muốn khóc, liền khóc lên đi."
Trình Thi Đồng tiếp nhận khăn giấy, gấp gấp, sau đó nắm trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy nói: "Sẽ không, em mới sẽ không khóc, Cố Ninh Thư còn đang cấp cứu, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì, sao em phải khóc..."
Giọng nói cô dừng một chút, sau đó cúi đầu, dùng khăn giấy trong tay len lén lau nước mắt một chút, một hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, đỏ vành mắt hít hít mũi, giọng rầu rĩ nói: "Nếu Cố Ninh Thư thực có chuyện gì... Nếu anh ấy..."
Giọng nói Trình Thi Đồng ngưng nhiều giây, cuối cùng nhịn không được khóc lên nói: "Em thật sự rất là khổ sở rất khổ sở a... Người rõ ràng sáng sớm hôm qua còn mỉm cười đưa em đi sân bay, bảo em trở về ăn nhiều một chút, sao sẽ trong nháy mắt, liền nằm ở trên bàn phẫu thuật, liên tục không có đi ra... Cái loại bệnh đó của anh ấy, bình thường chỉ chảy máu mũi cũng phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, mới có thể làm cho người an tâm, nhưng vừa rồi ba anh ấy nói, anh ấy toàn thân là máu nằm trên mặt đất, nhiều máu như vậy... nhiều máu như vậy, liên tục chảy ra từ trong cơ thể của anh ấy, muốn ngừng cũng không được... em nghe thấy chú nói những lời kia, đều cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác tuyệt vọng bất lực... em thực hết sức sợ hãi, sợ hãi anh ấy cứ như vậy rời khỏi em..."
Cố Trừng Tịch nhìn cô một cái từ trong kính chiếu hậu xe hơi, trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Không cần phải sợ, đều sẽ qua thôi."
"Sẽ không..." Trình Thi Đồng ngồi ở trên ghế sau xe hơi, mới vừa rồi còn nói chính mình sẽ không khóc, giờ phút này đã ào ào khóc đến giống như mít ướt, "Anh không phải là em, anh hoàn toàn không hiểu cái loại tuyệt vọng trong tâm của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.