Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 886: Cảm tạ
Vong Ký Hô Hấp Miêu
04/04/2018
Editor: May
Lập tức, ông liền móc bóp ra, đếm một ngàn năm trăm đồng tiền đưa cho Cận Mặc, lại đếm năm trăm đồng đưa cho Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói: "Đến đến, tiền thưởng của hai người các em, ta trước đưa thay cho trường học, thật sự là biểu hiện được quá tốt!!"
Ngay từ đầu Tiểu Thỏ còn có chút thẹn thùng nhận vào, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Cận Mặc mặt không chút thay đổi không đưa đẩy một cái liền trực tiếp nhận lấy, vì vậy cũng chỉ đành nhận lấy tiền của thầy giáo Hứa.
Sau khi đi ra từ phòng làm việc của thầy giáo Hứa, Tiểu Thỏ còn có chút hưng phấn nhỏ, cô nhìn Cận Mặc, chân thành nói: "Lớp trưởng!! Lần này tớ có thể cầm tiền thưởng, thực phải cảm tạ cậu thật tốt!! Nếu không phải lúc đó tớ đọc thử ở trước mặt cậu một lần, sau khi lên đài làm không tốt, tớ liền giống như bạn học đầu tiên, căng thẳng nói lắp."
"Ừ, muốn cảm tạ tớ??" Ánh mắt thâm thúy của Cận Mặc rơi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, giọng nói nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy!! Rất cảm tạ cậu!!" Tiểu Thỏ gật đầu liên tục.
"Cảm tạ tớ liền mời tớ ăn cơm đi." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, thập phần lạnh nhạt nói ra mấy chữ này.
Tiểu Thỏ liền giật mình, sau đó không ngừng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, được thôi!! Cậu muốn ăn cái gì, tớ mời cậu!!"
"Yêu cầu không cao, cơm trưa căn tin hôm nay, giúp tớ xoát thẻ là được." Cận Mặc vừa nói vừa đi về phía căn tin.
"A?? Chỉ như vậy??" Tiểu Thỏ sững sờ, vội vàng đi theo sau lưng Cận Mặc nghi ngờ nói: "Cậu xác định chỉ cần như vậy là được?? Tớ có thể mời cậu đi phía ngoài trường học ăn một bữa thật ngon nha, cậu xác định cậu chỉ muốn ăn cơm ở nhà??"
Cận Mặc xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó hỏi: "Cậu là cảm thấy một bữa cơm trưa căn tin không đủ biểu đạt loại tình cảm cảm tạ của cậu??"
"Ừ, đúng vậy, đó là đương nhiên, một bữa cơm trưa căn tin chỉ tử mới mười mấy đồng tiền, cậu thực không cần khách khí với tớ như ạậy nha."
"A... Vậy cậu cảm thấy chúng ta ra ngoài ăn bao nhiêu tiền mới có thể biểu đạt được loại tình cảm cảm tạ của cậu??" Cận Mặc trầm mặc một lát, sau đó hỏi Tiểu Thỏ.
"Ách... Tối thiểu nhất, cũng phải hơn hai trăm đi!!" Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy tư một chút, thuận miệng hồi đáp.
Lập tức, ông liền móc bóp ra, đếm một ngàn năm trăm đồng tiền đưa cho Cận Mặc, lại đếm năm trăm đồng đưa cho Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói: "Đến đến, tiền thưởng của hai người các em, ta trước đưa thay cho trường học, thật sự là biểu hiện được quá tốt!!"
Ngay từ đầu Tiểu Thỏ còn có chút thẹn thùng nhận vào, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Cận Mặc mặt không chút thay đổi không đưa đẩy một cái liền trực tiếp nhận lấy, vì vậy cũng chỉ đành nhận lấy tiền của thầy giáo Hứa.
Sau khi đi ra từ phòng làm việc của thầy giáo Hứa, Tiểu Thỏ còn có chút hưng phấn nhỏ, cô nhìn Cận Mặc, chân thành nói: "Lớp trưởng!! Lần này tớ có thể cầm tiền thưởng, thực phải cảm tạ cậu thật tốt!! Nếu không phải lúc đó tớ đọc thử ở trước mặt cậu một lần, sau khi lên đài làm không tốt, tớ liền giống như bạn học đầu tiên, căng thẳng nói lắp."
"Ừ, muốn cảm tạ tớ??" Ánh mắt thâm thúy của Cận Mặc rơi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, giọng nói nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy!! Rất cảm tạ cậu!!" Tiểu Thỏ gật đầu liên tục.
"Cảm tạ tớ liền mời tớ ăn cơm đi." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, thập phần lạnh nhạt nói ra mấy chữ này.
Tiểu Thỏ liền giật mình, sau đó không ngừng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, được thôi!! Cậu muốn ăn cái gì, tớ mời cậu!!"
"Yêu cầu không cao, cơm trưa căn tin hôm nay, giúp tớ xoát thẻ là được." Cận Mặc vừa nói vừa đi về phía căn tin.
"A?? Chỉ như vậy??" Tiểu Thỏ sững sờ, vội vàng đi theo sau lưng Cận Mặc nghi ngờ nói: "Cậu xác định chỉ cần như vậy là được?? Tớ có thể mời cậu đi phía ngoài trường học ăn một bữa thật ngon nha, cậu xác định cậu chỉ muốn ăn cơm ở nhà??"
Cận Mặc xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó hỏi: "Cậu là cảm thấy một bữa cơm trưa căn tin không đủ biểu đạt loại tình cảm cảm tạ của cậu??"
"Ừ, đúng vậy, đó là đương nhiên, một bữa cơm trưa căn tin chỉ tử mới mười mấy đồng tiền, cậu thực không cần khách khí với tớ như ạậy nha."
"A... Vậy cậu cảm thấy chúng ta ra ngoài ăn bao nhiêu tiền mới có thể biểu đạt được loại tình cảm cảm tạ của cậu??" Cận Mặc trầm mặc một lát, sau đó hỏi Tiểu Thỏ.
"Ách... Tối thiểu nhất, cũng phải hơn hai trăm đi!!" Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy tư một chút, thuận miệng hồi đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.