Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 871: Chờ
Vong Ký Hô Hấp Miêu
28/03/2018
Editor: May
Tiểu Thỏ gật đầu, xem lọn róc rũ bọt nước của anh ta, nhếch nhếch miệng nói với anh ta: "Đầu tóc của cậu còn chưa lau khô đâu."
"Ừ." Cận Mặc đáp nhàn nhạt một tiếng, một đôi mắt thâm thúy như ẩn như hiện ở sau lọn tóc ẩm ướt, "Đi thôi."
Nói xong câu đó, anh liền xoay người đi về phía đường lúc đến của Tiểu Thỏ.
"A?? Đi chỗ nào??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, vô thức đi theo sau lưng anh.
"Đi ăn cơm, ăn xong thảo luận một chút chuyện báo danh trận đấu diễn thuyết." Cận Mặc vừa đi về phía trước, vừa giọng nói bình tĩnh nói với Tiểu Thỏ.
"Ăn cơm?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn anh một cái, sau đó có chút ít ngượng ngùng nói: "Cái đó... tớ đã ăn rồi... Nếu không tớ về ký túc xá trước, chờ cậu ăn xong, chúng ta lại thảo luận chuyện này cũng được."
"Cậu ăn rồi??" Cận Mặc cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
"Đúng vậy, mới vừa theo người ký túc xá chúng tôi cùng nhau ăn xong, tớ không phải là mới đi qua từ căn tin ư..." Tiểu Thỏ duỗi tay gãi gãi đầu của mình, cười cười nói với Cận Mặc.
"A... Vậy cậu chờ tớ một chút đi, tớ ăn cơm rất nhanh." Cận Mặc vừa nói, vừa đi về phía căn tin.
Ách...
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhún vai, được rồi, cùng lắm thì cậu ăn, tôi nhìn thôi.
Sau khi Cận Mặc tiến vào căn tin, ở cửa sổ thức ăn nhanh trực tiếp gọi một phần cơm nhanh, sau đó cầm chiếc đũa, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Tiểu Thỏ theo sau lưng anh, trực tiếp ngồi xuống ở chỗ đối diện anh.
"Chờ." Sau khi Cận Mặc nói một câu như thế với Tiểu Thỏ, liền cầm lấy đũa, bắt đầu không chút hoang mang ăn cơm.
Hai tay Tiểu Thỏ nâng cằm lên nhìn anh.
Ưm...
Lúc anh ăn cơm, động tác nhìn rất thong thả ung dung, nhưng tốc độ so với nữ sinh các cô, xác thực nhanh hơn không ít, hơn nữa từ lúc anh ăn cơm vẫn rất thẳng eo, nhìn từ động tác tay nâng chén cơm, gia giáo nhà bọn họ phải là rất tốt.
Tiểu Thỏ gật đầu, xem lọn róc rũ bọt nước của anh ta, nhếch nhếch miệng nói với anh ta: "Đầu tóc của cậu còn chưa lau khô đâu."
"Ừ." Cận Mặc đáp nhàn nhạt một tiếng, một đôi mắt thâm thúy như ẩn như hiện ở sau lọn tóc ẩm ướt, "Đi thôi."
Nói xong câu đó, anh liền xoay người đi về phía đường lúc đến của Tiểu Thỏ.
"A?? Đi chỗ nào??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, vô thức đi theo sau lưng anh.
"Đi ăn cơm, ăn xong thảo luận một chút chuyện báo danh trận đấu diễn thuyết." Cận Mặc vừa đi về phía trước, vừa giọng nói bình tĩnh nói với Tiểu Thỏ.
"Ăn cơm?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn anh một cái, sau đó có chút ít ngượng ngùng nói: "Cái đó... tớ đã ăn rồi... Nếu không tớ về ký túc xá trước, chờ cậu ăn xong, chúng ta lại thảo luận chuyện này cũng được."
"Cậu ăn rồi??" Cận Mặc cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
"Đúng vậy, mới vừa theo người ký túc xá chúng tôi cùng nhau ăn xong, tớ không phải là mới đi qua từ căn tin ư..." Tiểu Thỏ duỗi tay gãi gãi đầu của mình, cười cười nói với Cận Mặc.
"A... Vậy cậu chờ tớ một chút đi, tớ ăn cơm rất nhanh." Cận Mặc vừa nói, vừa đi về phía căn tin.
Ách...
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhún vai, được rồi, cùng lắm thì cậu ăn, tôi nhìn thôi.
Sau khi Cận Mặc tiến vào căn tin, ở cửa sổ thức ăn nhanh trực tiếp gọi một phần cơm nhanh, sau đó cầm chiếc đũa, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Tiểu Thỏ theo sau lưng anh, trực tiếp ngồi xuống ở chỗ đối diện anh.
"Chờ." Sau khi Cận Mặc nói một câu như thế với Tiểu Thỏ, liền cầm lấy đũa, bắt đầu không chút hoang mang ăn cơm.
Hai tay Tiểu Thỏ nâng cằm lên nhìn anh.
Ưm...
Lúc anh ăn cơm, động tác nhìn rất thong thả ung dung, nhưng tốc độ so với nữ sinh các cô, xác thực nhanh hơn không ít, hơn nữa từ lúc anh ăn cơm vẫn rất thẳng eo, nhìn từ động tác tay nâng chén cơm, gia giáo nhà bọn họ phải là rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.