Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 23: Chuyện xấu kỳ quái (3)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
25/11/2016
Hạ Phong nhún vai vẻ mặt không sao cả hướng Trình Chi Ngôn nói: " Trên tivi đều diễn như vậy."
Trình Chi Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, sau khi nhìn Hạ Phong một lúc lâu, cuối cùng há miệng phun ra hai chữ: " Ngây thơ."
Nói xong, anh trực tiếp vào thẳng phòng học.
" Ai? Tôi đâu có ngây thơ, vậy cậu nói đi, bạn gái có thể làm gì?"
Hạ Phong bị Trình Chi Ngôn nói hai chữ "Ngây thơ" liền sửng sốt một chút sau đó lập tức không cam lòng đuổi theo anh, kéo tay áo của anh hỏi.
Chỉ tiếc là Trình Chi Ngôn lại không để ý tới anh ta rồi.
Lúc tan học, Trình Chi Ngôn thu thập túi sách một chút, từ chỗ ngồi đứng lên đi ra hướng bên ngoài phòng học.
Hạ Phong điên cuồng đeo túi sách trên lưng mình, thần bí theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, tiếp tục cằn nhằn nói: " Ai, Trình Chi Ngôn, cậu đi nhanh như vậy để làm gì? Tôi nói với cậu a, có người nhờ tôi đưa một vật cho cậu."
" Cái gì đó." Trình Chi Ngôn vừa không chút để ý hỏi, vừa đi ra bên ngoài trường học.
" Ha ha, cậu đoán xem, đoán được tôi liền đưa cho cậu." Hạ Phong vẻ mặt bỉ ổi đi theo sau lưng anh.
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn nhìn cũng chưa từng nhìn, anh liếc mắt một cái trực tiếp đi thẳng đến trước xe đạp của mình, khom lưng mở khóa xe, chuẩn bị cưỡi đi.
Hạ Phong nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, không cam lòng nói: " Trình Chi Ngôn, cậu một chút cũng không tò mò sao! Cậu thử đoán một chút đi!"
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp của mình, không biết nói gì liền nói: "Xuống xe, tôi phải về nhà rồi."
" Không xuống, nếu cậu không đoán, tôi liền đi theo cậu về nhà, đến khi cậu đoán được mới thôi!" Hạ Phong vẻ mặt cố chấp đưa tay túm chặt phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn nói.
"....."
Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn anh ta một cái, cũng chẳng muốn tiếp tục cùng anh ta tranh luận, cưỡi lên xe mang theo anh ta hướng tới đường cái đối diện đi tới.
" Tuy nhiên nói đi nói lại, tôi còn chưa đi nhà cậu chơi a." Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp, tiếp tục cằn nhằn nói: " Nếu cậu không đoán, đúng lúc mang theo tôi đi nhà cậu chơi một chút, ai, đúng rồi nghe nói nhà cậu ở chỗ Dương Quang Quốc Tế a, thật ra cách nhà chúng ta cũng không phải rất xa."
Xe đạp ở trên đường cái rất nhanh chạy về phía trước, Hạ Phong nhìn thấy tiểu khu Dương Quang Quốc Tế ngay trước mắt, cả người lại bắt đầu hưng phấn.
Nhưng Trình Chi Ngôn không mang theo anh ta tiến vào trong tiểu khu, mà dừng lại ở cửa.
" Oa, tại sao không đi vào?" Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn dừng xe đi xuống, liền trực tiếp từ phía sau xe đi xuống, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi.
" Đón người." Trình Chi Ngôn khóa kỹ xe, đeo túi sách đi tới cửa nhà trẻ.
" Nhà trẻ?" Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà trước mắt, giật giật khóe miệng nói: " Trình Chi Ngôn cậu có em gái à? Hiện nay không phải đều là con một sao, nhà các cậu còn sinh thêm à?"
" Ngậm miệng."
Dọc theo đường đi nghe Hạ Phong cằn nhằn đủ loại Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Giọng nói cằn nhằn không ngừng rốt cục ngừng lại.
Vẻ mặt Hạ Phong bực tức nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ở trên miệng làm một động tác kéo miệng, lúc này Trình Chi Ngôn mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trình Chi Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, sau khi nhìn Hạ Phong một lúc lâu, cuối cùng há miệng phun ra hai chữ: " Ngây thơ."
Nói xong, anh trực tiếp vào thẳng phòng học.
" Ai? Tôi đâu có ngây thơ, vậy cậu nói đi, bạn gái có thể làm gì?"
Hạ Phong bị Trình Chi Ngôn nói hai chữ "Ngây thơ" liền sửng sốt một chút sau đó lập tức không cam lòng đuổi theo anh, kéo tay áo của anh hỏi.
Chỉ tiếc là Trình Chi Ngôn lại không để ý tới anh ta rồi.
Lúc tan học, Trình Chi Ngôn thu thập túi sách một chút, từ chỗ ngồi đứng lên đi ra hướng bên ngoài phòng học.
Hạ Phong điên cuồng đeo túi sách trên lưng mình, thần bí theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, tiếp tục cằn nhằn nói: " Ai, Trình Chi Ngôn, cậu đi nhanh như vậy để làm gì? Tôi nói với cậu a, có người nhờ tôi đưa một vật cho cậu."
" Cái gì đó." Trình Chi Ngôn vừa không chút để ý hỏi, vừa đi ra bên ngoài trường học.
" Ha ha, cậu đoán xem, đoán được tôi liền đưa cho cậu." Hạ Phong vẻ mặt bỉ ổi đi theo sau lưng anh.
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn nhìn cũng chưa từng nhìn, anh liếc mắt một cái trực tiếp đi thẳng đến trước xe đạp của mình, khom lưng mở khóa xe, chuẩn bị cưỡi đi.
Hạ Phong nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, không cam lòng nói: " Trình Chi Ngôn, cậu một chút cũng không tò mò sao! Cậu thử đoán một chút đi!"
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp của mình, không biết nói gì liền nói: "Xuống xe, tôi phải về nhà rồi."
" Không xuống, nếu cậu không đoán, tôi liền đi theo cậu về nhà, đến khi cậu đoán được mới thôi!" Hạ Phong vẻ mặt cố chấp đưa tay túm chặt phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn nói.
"....."
Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn anh ta một cái, cũng chẳng muốn tiếp tục cùng anh ta tranh luận, cưỡi lên xe mang theo anh ta hướng tới đường cái đối diện đi tới.
" Tuy nhiên nói đi nói lại, tôi còn chưa đi nhà cậu chơi a." Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp, tiếp tục cằn nhằn nói: " Nếu cậu không đoán, đúng lúc mang theo tôi đi nhà cậu chơi một chút, ai, đúng rồi nghe nói nhà cậu ở chỗ Dương Quang Quốc Tế a, thật ra cách nhà chúng ta cũng không phải rất xa."
Xe đạp ở trên đường cái rất nhanh chạy về phía trước, Hạ Phong nhìn thấy tiểu khu Dương Quang Quốc Tế ngay trước mắt, cả người lại bắt đầu hưng phấn.
Nhưng Trình Chi Ngôn không mang theo anh ta tiến vào trong tiểu khu, mà dừng lại ở cửa.
" Oa, tại sao không đi vào?" Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn dừng xe đi xuống, liền trực tiếp từ phía sau xe đi xuống, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi.
" Đón người." Trình Chi Ngôn khóa kỹ xe, đeo túi sách đi tới cửa nhà trẻ.
" Nhà trẻ?" Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà trước mắt, giật giật khóe miệng nói: " Trình Chi Ngôn cậu có em gái à? Hiện nay không phải đều là con một sao, nhà các cậu còn sinh thêm à?"
" Ngậm miệng."
Dọc theo đường đi nghe Hạ Phong cằn nhằn đủ loại Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Giọng nói cằn nhằn không ngừng rốt cục ngừng lại.
Vẻ mặt Hạ Phong bực tức nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ở trên miệng làm một động tác kéo miệng, lúc này Trình Chi Ngôn mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.