Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 723: Cô cùng nhà của anh 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
04/01/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Cho dù em nấu ớt xanh xào khổ qua ( quả mướp đắng) anh cũng ăn??"
"..." Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn thay đổi, hai thứ này.... Đều là anh ghét ăn nhất, nhưng mà trở ngại nói lời vừa rồi, anh vẫn lại là miễn cưỡng gật đầu nói: "Nếu như em cháy sạch mà nói....Anh liền ăn..."
"Ha ha....Em đây cũng nấu a." Tiểu Thỏ vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn, một cái tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh liền làm bộ làm tịch hướng tới khổ qua đưa tới.
"Vẫn lại là lần sau lại ăn đi..." Trình Chi Ngôn thấy thế, vội vàng đưa tay cầm cổ tay cô, vẻ mặt chân thành hướng tới cô nói.
"Được rồi." Tiểu Thỏ vốn cũng chỉ là nói đùa, ớt xanh cùng khổ qua chính cô cũng cực kỳ chán ghét ăn.
Tại siêu thị chuyển động một vòng, Tiểu Thỏ túm Trình Chi Ngôn chạy tới khu đồ dùng.
"Tới bên này làm gì?" Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ, xung quanh toàn bộ đều là bán tranh vẽ, bình hoa, hoa tươi, thảm linh tinh gì đó, dù sao vẫn không đến mức tối hôm nay cô còn muốn làm một bàn bữa tối ánh sáng đi??"
"Đương nhiên là dùng tới trang trí phòng a." Tiểu Thỏ vừa phụ giúp đẩy xe hàng vừa nhìn xung quanh, tiện tay cầm lấy một cái đèn bàn thật đáng yêu quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Anh nước chanh, cái đèn bàn này đáng yêu không? Giống em không?"
Trình Chi Ngôn cúi đầu hướng tới cái đèn bàn trong tay Tiểu Thỏ kia nhìn qua, đó là đèn bàn búp bê sứ, cô gái nhỏ mặc đường trang kiểu Trung Quốc, trên đầu dùng dây buộc tóc hồng buộc tết hai cái búi tóc tròn tròn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phác phác hình tròn, có mắt to đen lại tròn, miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi chu, nhìn rất là đáng yêu.
Nhìn kỹ đúng là có vài phần tương tự Tiểu Thỏ.
"Ha ha, rất giống em đi, chúng ta liền mua cái này đi, để ở trên tủ đầu giường có được hay không?? Như vậy buổi sáng mỗi ngày anh mở mắt có thể nhìn thấy em! Ha ha." Một đôi bàn tay Tiểu Thỏ ôm cái đèn bàn búp bê sứ kia yêu thích không buông tay.
"Em thích thì mua đi." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Uh`m! Còn có cái này, cái này, cái này..." Tiểu Thỏ vừa nhắc tới vừa đem thảm a, khăn trải bàn a, bình hoa a gì gì đó hướng xe đẩy bỏ vào.
Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nói: "Tối hôm nay chúng ta còn nấu cơm sao??"
"Ai nha, đương nhiên làm, mấy thứ này giữ lại buổi sáng ngày mai em bố trí." Tiểu Thỏ vừa thuận miệng cứng rắn nhìn Trình Chi Ngôn vừa tiếp tục hướng xe đẩy bỏ hàng.
Đợi cho xe đẩy hàng đầy Tiểu Thỏ mới vừa lòng gật gật đầu nói: "Hôm nay mua như vậy đã, cái khác, chờ sau này em có thời gian trở lại mua."
"Em định đem phòng bố trí thành cái dạng gì a??" Trình Chi Ngôn có chút một lời khó nói hết nhìn những cái loè loẹt gì đó này, trong lòng nhất thời hiện ra dự cảm không tốt.
"Đến lúc đó anh liền biết a!" Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười cười, túm cánh tay của anh hướng tới phương hướng quầy thu ngân vừa đi vừa nói: "Đi thôi, đi thôi, chúng ta tính tiền đi, sau đó về nhà em làm cơm tối cho anh."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, vừa rồi cô.... Đem chỗ anh thuê ở là "Nhà" sao?
Khóe môi của anh nhất thời gợi lên độ cong đẹp, nhưng mà chỗ có cô ở, quả thật có thể xưng là nhà.
"Trình Chi Ngôn?? Là cậu sao?"
" Cho dù em nấu ớt xanh xào khổ qua ( quả mướp đắng) anh cũng ăn??"
"..." Vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn thay đổi, hai thứ này.... Đều là anh ghét ăn nhất, nhưng mà trở ngại nói lời vừa rồi, anh vẫn lại là miễn cưỡng gật đầu nói: "Nếu như em cháy sạch mà nói....Anh liền ăn..."
"Ha ha....Em đây cũng nấu a." Tiểu Thỏ vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn, một cái tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh liền làm bộ làm tịch hướng tới khổ qua đưa tới.
"Vẫn lại là lần sau lại ăn đi..." Trình Chi Ngôn thấy thế, vội vàng đưa tay cầm cổ tay cô, vẻ mặt chân thành hướng tới cô nói.
"Được rồi." Tiểu Thỏ vốn cũng chỉ là nói đùa, ớt xanh cùng khổ qua chính cô cũng cực kỳ chán ghét ăn.
Tại siêu thị chuyển động một vòng, Tiểu Thỏ túm Trình Chi Ngôn chạy tới khu đồ dùng.
"Tới bên này làm gì?" Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ, xung quanh toàn bộ đều là bán tranh vẽ, bình hoa, hoa tươi, thảm linh tinh gì đó, dù sao vẫn không đến mức tối hôm nay cô còn muốn làm một bàn bữa tối ánh sáng đi??"
"Đương nhiên là dùng tới trang trí phòng a." Tiểu Thỏ vừa phụ giúp đẩy xe hàng vừa nhìn xung quanh, tiện tay cầm lấy một cái đèn bàn thật đáng yêu quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Anh nước chanh, cái đèn bàn này đáng yêu không? Giống em không?"
Trình Chi Ngôn cúi đầu hướng tới cái đèn bàn trong tay Tiểu Thỏ kia nhìn qua, đó là đèn bàn búp bê sứ, cô gái nhỏ mặc đường trang kiểu Trung Quốc, trên đầu dùng dây buộc tóc hồng buộc tết hai cái búi tóc tròn tròn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phác phác hình tròn, có mắt to đen lại tròn, miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi chu, nhìn rất là đáng yêu.
Nhìn kỹ đúng là có vài phần tương tự Tiểu Thỏ.
"Ha ha, rất giống em đi, chúng ta liền mua cái này đi, để ở trên tủ đầu giường có được hay không?? Như vậy buổi sáng mỗi ngày anh mở mắt có thể nhìn thấy em! Ha ha." Một đôi bàn tay Tiểu Thỏ ôm cái đèn bàn búp bê sứ kia yêu thích không buông tay.
"Em thích thì mua đi." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Uh`m! Còn có cái này, cái này, cái này..." Tiểu Thỏ vừa nhắc tới vừa đem thảm a, khăn trải bàn a, bình hoa a gì gì đó hướng xe đẩy bỏ vào.
Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nói: "Tối hôm nay chúng ta còn nấu cơm sao??"
"Ai nha, đương nhiên làm, mấy thứ này giữ lại buổi sáng ngày mai em bố trí." Tiểu Thỏ vừa thuận miệng cứng rắn nhìn Trình Chi Ngôn vừa tiếp tục hướng xe đẩy bỏ hàng.
Đợi cho xe đẩy hàng đầy Tiểu Thỏ mới vừa lòng gật gật đầu nói: "Hôm nay mua như vậy đã, cái khác, chờ sau này em có thời gian trở lại mua."
"Em định đem phòng bố trí thành cái dạng gì a??" Trình Chi Ngôn có chút một lời khó nói hết nhìn những cái loè loẹt gì đó này, trong lòng nhất thời hiện ra dự cảm không tốt.
"Đến lúc đó anh liền biết a!" Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười cười, túm cánh tay của anh hướng tới phương hướng quầy thu ngân vừa đi vừa nói: "Đi thôi, đi thôi, chúng ta tính tiền đi, sau đó về nhà em làm cơm tối cho anh."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, vừa rồi cô.... Đem chỗ anh thuê ở là "Nhà" sao?
Khóe môi của anh nhất thời gợi lên độ cong đẹp, nhưng mà chỗ có cô ở, quả thật có thể xưng là nhà.
"Trình Chi Ngôn?? Là cậu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.