Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 80: Con là anh của em ấy (7)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
03/12/2016
Nửa giờ đồng hồ chẳng mấy chốc trôi qua, trên sân thể dục còn đang
tiến hành trận đấu của lớp mẫu giáo bé thứ hai, cha Trình Chi Ngôn đã
phải rời khỏi rồi.
Tiểu Thỏ ngoài miệng nói không sao, nhưng đến lúc phải tạm biệt, vẫn là lưu luyến không rời túm góc áo của ông.
Lão Trình ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói ôn nhu nói: " Tiểu Thỏ ngoan, lần này ba ba không tốt, đợi ngày mai ba ba mang con đi vườn bách thú chơi có được hay không?"
" Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, tay trắng nõn cuối cùng buông lỏng góc áo của ông ra.
Lão Trình sờ sờ đầu của cô, lòng tràn đầy không muốn rời đi.
Tiểu Thỏ có chút thất vọng trở lại trên vị trí lớp mình, hai tay nâng cằm lên, buồn bã ỉu xìu nhìn trận đấu trên sân thể dục.
Qua một lát tới trận đấu lớp bọn họ, đoán chừng cô sẽ không tham gia....
Cô đang nghĩ như vậy, một bàn tay ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng sờ lên tóc đầu của cô.
" Ba ba?" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ánh mặt trời buổi chiều ở trong không trung ở trong không trung toả ra ánh sáng rực rỡ, ở dưới bầu trời xanh lam, một bóng người gầy quay lưng về phía ánh mặt trời đứng ở sau lưng cô, ánh sáng quá mức chói lóa, vậy mà làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn nhìn không rõ mặt người đó.
Tiểu Thỏ dụi dụi mắt, lại hướng về người đứng ở sau lưng mình nhìn qua, hai má trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt như nước, mũi thẳng còn có môi màu hồng phấn, đứng ở sau lưng cô, không phải anh nước chanh của cô thì là ai.
" Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ có chút ngạc nhiên nhìn anh, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, cả người hướng Trình Chi Ngôn xông đến, ôm anh hưng phấn nói: " Sao anh lại tới đây?"
Hai tay Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, cơ thể lui về sau mấy bước mới đứng vững.
Anh nhéo hai má mềm mại Tiểu Thỏ, giọng nói có chút buồn cười nói: " Không phải anh đến giúp đỡ em tham gia đại hội thể dục thể thao."
" Nhưng mà hôm nay không phải nói để cho Trình ba ba đi cùng em sao, không phải buổi chiều anh vẫn còn đi học sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, cảm thấy trong lòng có một loại vui sướng to lớn tràn ngập toàn bộ trái tim cô.
" A.....Vậy người khác đâu?" Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ đi trở về trên chỗ ngồi của cô, thuận miệng hỏi.
" Ba.... Buổi chiều ba phải họp, ban nãy đến đây sau đó lại đi làm rồi." Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp hướng anh nói.
" Xem đi, ông ấy một chút lòng trách nhiệm cũng không có!" Trình Chi Ngôn cuối cùng tìm được một cơ hội châm chọc cha mình.
" Vậy buổi chiều anh không đi học có sao không?" Tiểu Thỏ chần chờ hướng anh hỏi.
" Không có việc gì." Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ ôn nhu cười cười.
Anh sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, anh lừa gạt chủ nhiệm lớp nói mình đau bụng phải về nhà, sau đó vụng trộm chạy đến đây.
" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ lại vẫn có chút chần chờ nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Trận đấu yêu cầu là cha mẹ tham gia a.....Ạnh nước chanh, anh không được tính là cha mẹ a."
" Làm sao có thể không tính." Trình Chi Ngôn nghiêm trang hướng Tiểu Thỏ nói: " Em bình thường gọi anh là anh, em có biết anh là cái gì hay không, anh chính là anh cả, Cổ Ngữ nói rằng, anh cả như cha, ý nghĩa chính là, anh giống như cha, cho nên anh coi như là nửa cha mẹ của em."
" Ách..." Tiểu Thỏ cảm thấy mình nghe xong như lọt vào trong sương mù, cái gì là anh cả a, anh cả như thế nào lại trở thành cha rồi?
" Đừng lo lắng, anh cùng em tham gia là được." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ ở trong ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói.
Tiểu Thỏ ngoài miệng nói không sao, nhưng đến lúc phải tạm biệt, vẫn là lưu luyến không rời túm góc áo của ông.
Lão Trình ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói ôn nhu nói: " Tiểu Thỏ ngoan, lần này ba ba không tốt, đợi ngày mai ba ba mang con đi vườn bách thú chơi có được hay không?"
" Được!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, tay trắng nõn cuối cùng buông lỏng góc áo của ông ra.
Lão Trình sờ sờ đầu của cô, lòng tràn đầy không muốn rời đi.
Tiểu Thỏ có chút thất vọng trở lại trên vị trí lớp mình, hai tay nâng cằm lên, buồn bã ỉu xìu nhìn trận đấu trên sân thể dục.
Qua một lát tới trận đấu lớp bọn họ, đoán chừng cô sẽ không tham gia....
Cô đang nghĩ như vậy, một bàn tay ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng sờ lên tóc đầu của cô.
" Ba ba?" Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ánh mặt trời buổi chiều ở trong không trung ở trong không trung toả ra ánh sáng rực rỡ, ở dưới bầu trời xanh lam, một bóng người gầy quay lưng về phía ánh mặt trời đứng ở sau lưng cô, ánh sáng quá mức chói lóa, vậy mà làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn nhìn không rõ mặt người đó.
Tiểu Thỏ dụi dụi mắt, lại hướng về người đứng ở sau lưng mình nhìn qua, hai má trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt như nước, mũi thẳng còn có môi màu hồng phấn, đứng ở sau lưng cô, không phải anh nước chanh của cô thì là ai.
" Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ có chút ngạc nhiên nhìn anh, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, cả người hướng Trình Chi Ngôn xông đến, ôm anh hưng phấn nói: " Sao anh lại tới đây?"
Hai tay Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, cơ thể lui về sau mấy bước mới đứng vững.
Anh nhéo hai má mềm mại Tiểu Thỏ, giọng nói có chút buồn cười nói: " Không phải anh đến giúp đỡ em tham gia đại hội thể dục thể thao."
" Nhưng mà hôm nay không phải nói để cho Trình ba ba đi cùng em sao, không phải buổi chiều anh vẫn còn đi học sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, cảm thấy trong lòng có một loại vui sướng to lớn tràn ngập toàn bộ trái tim cô.
" A.....Vậy người khác đâu?" Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ đi trở về trên chỗ ngồi của cô, thuận miệng hỏi.
" Ba.... Buổi chiều ba phải họp, ban nãy đến đây sau đó lại đi làm rồi." Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp hướng anh nói.
" Xem đi, ông ấy một chút lòng trách nhiệm cũng không có!" Trình Chi Ngôn cuối cùng tìm được một cơ hội châm chọc cha mình.
" Vậy buổi chiều anh không đi học có sao không?" Tiểu Thỏ chần chờ hướng anh hỏi.
" Không có việc gì." Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ ôn nhu cười cười.
Anh sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, anh lừa gạt chủ nhiệm lớp nói mình đau bụng phải về nhà, sau đó vụng trộm chạy đến đây.
" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ lại vẫn có chút chần chờ nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Trận đấu yêu cầu là cha mẹ tham gia a.....Ạnh nước chanh, anh không được tính là cha mẹ a."
" Làm sao có thể không tính." Trình Chi Ngôn nghiêm trang hướng Tiểu Thỏ nói: " Em bình thường gọi anh là anh, em có biết anh là cái gì hay không, anh chính là anh cả, Cổ Ngữ nói rằng, anh cả như cha, ý nghĩa chính là, anh giống như cha, cho nên anh coi như là nửa cha mẹ của em."
" Ách..." Tiểu Thỏ cảm thấy mình nghe xong như lọt vào trong sương mù, cái gì là anh cả a, anh cả như thế nào lại trở thành cha rồi?
" Đừng lo lắng, anh cùng em tham gia là được." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ ở trong ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.