Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 831: Đã thích rất lâu
Vong Ký Hô Hấp Miêu
06/03/2018
"Anh..." Tiểu Thỏ do dự một chút, tuy nói cô luôn luôn trì độn với tình
cảm của mình, nhưng đối với tình cảm của người khác, cô vẫn là rất nhạy
cảm nha, lại nói ánh mắt Cố Trừng Tịch nhìn Trình Thi Đồng vừa rồi...
Giông như bộ dáng anh nước chanh của cô nhìn cô vậy.
Tiểu Thỏ nhìn anh, một hồi lâu sau, chính là vẫn dùng một loại giọng nói làm bộ không thèm để ý, cười hì hì hỏi anh: "Có phải anh thích Đồng Đồng nhà chúng tôi không??"
Ừ... Tiểu Thỏ cảm giác giọng nói này của mình hỏi đến thật là có trình độ.
Nếu anh không có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, sau khi anh nghe được lời nói như vậy, nhất định sẽ hết sức bình thường gật đầu, nói là đúng, loại cô gái hoạt bát như Đồng Đồng, tất cả mọi người đều thích.
Nếu anh có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, vậy anh khẳng định sẽ ngượng ngùng nhìn mình, nói đâu có, làm sao có thể.
Nhưng mà Cố Trừng Tịch lại là ánh mắt giật mình nhìn cô mấy giây, sau đó giọng nói nghiêm túc nói với Tiểu Thỏ: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy, thích cô ấy rất lâu rồi."
Cái này...Tiểu Thỏ bỗng chốc liền sửng sốt.
Cách đó không xa Trình Thi Đồng cầm trong tay ba cái kem ly vừa đi về phía này, cũng sửng sốt.
"Thật lâu... Là bao lâu??"
Một hồi lâu sau, Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vô ý thức hỏi anh.
"Đại khái chính là... Lần đầu tiên lúc trông thấy cô ấy đi." Cố Trừng Tịch trầm mặc một lát, ánh mắt tựa hồ là không dám nhìn sang phương hướng Trình Thi Đồng đi tới, cúi đầu ánh mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ nói.
"Khi đó cô ấy mới tám tuổi, đi lạc đường ở trong chùa, tôi ngồi ở trên cây, sau khi nhìn thân ảnh nhỏ gầy, tới tới lui lui ở trước mặt tôi lung lay nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi cô ấy, có phải tìm không được đường đi ra ngoài hay không." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hồi tưởng mê mang khẽ thở dài: "Đảo mắt, đã nhiều năm như vậy..."
"Cái này..." Trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Thỏ lại có thể không biết trả lời như thế nào.
Tiểu Thỏ nhìn anh, một hồi lâu sau, chính là vẫn dùng một loại giọng nói làm bộ không thèm để ý, cười hì hì hỏi anh: "Có phải anh thích Đồng Đồng nhà chúng tôi không??"
Ừ... Tiểu Thỏ cảm giác giọng nói này của mình hỏi đến thật là có trình độ.
Nếu anh không có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, sau khi anh nghe được lời nói như vậy, nhất định sẽ hết sức bình thường gật đầu, nói là đúng, loại cô gái hoạt bát như Đồng Đồng, tất cả mọi người đều thích.
Nếu anh có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, vậy anh khẳng định sẽ ngượng ngùng nhìn mình, nói đâu có, làm sao có thể.
Nhưng mà Cố Trừng Tịch lại là ánh mắt giật mình nhìn cô mấy giây, sau đó giọng nói nghiêm túc nói với Tiểu Thỏ: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy, thích cô ấy rất lâu rồi."
Cái này...Tiểu Thỏ bỗng chốc liền sửng sốt.
Cách đó không xa Trình Thi Đồng cầm trong tay ba cái kem ly vừa đi về phía này, cũng sửng sốt.
"Thật lâu... Là bao lâu??"
Một hồi lâu sau, Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vô ý thức hỏi anh.
"Đại khái chính là... Lần đầu tiên lúc trông thấy cô ấy đi." Cố Trừng Tịch trầm mặc một lát, ánh mắt tựa hồ là không dám nhìn sang phương hướng Trình Thi Đồng đi tới, cúi đầu ánh mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ nói.
"Khi đó cô ấy mới tám tuổi, đi lạc đường ở trong chùa, tôi ngồi ở trên cây, sau khi nhìn thân ảnh nhỏ gầy, tới tới lui lui ở trước mặt tôi lung lay nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi cô ấy, có phải tìm không được đường đi ra ngoài hay không." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hồi tưởng mê mang khẽ thở dài: "Đảo mắt, đã nhiều năm như vậy..."
"Cái này..." Trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Thỏ lại có thể không biết trả lời như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.