Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 380: Dấm chua này thực chua 6
Vong Ký Hô Hấp Miêu
27/06/2017
Mà giờ phút này, trong lòng Trình Chi Ngôn cũng là vô cùng buồn khổ.
Việc anh ghen, đối phương lại hoàn toàn không có cảm giác, rốt cuộc là nên trách anh biểu hiện quá mức vân đạm phong khinh ( nhẹ nhàng), hay là nên trách Tiểu Thỏ thần kinh quá mức đần độn.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, trong ánh mắt mang theo một tia u oán không dễ dàng phát giác.
Không quá một lát sau, những cái đồ ăn anh chọn vừa rồi đều đã bưng lên rồi.
Tiểu Thỏ nhìn một bàn đồ ăn này.
Cá nấu cải chua, khoai tây chua cay, dấm chua cải trắng, dứa xào thịt, nước canh chua cay cộng thêm bánh chẻo dưa chua óng ánh trong suốt.
Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh xách bình dấm chua trên bàn, lấy một đĩa nhỏ qua, yên lặng đổ một cái đĩa dấm chua, đẩy trước mặt Tiểu Thỏ. Thanh âm trầm giọng nói: "Cho em."
"Ách. . ." Tiểu Thỏ nhìn đĩa dấm chua trước mắt mình, chỉ cảm thấy chính mình còn không có ăn, chỉ đơn giản nhìn như vậy cô đã cảm thấy hàm răng mình chua.
"Này dấm chua. . . Là để làm gì a?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng hướng tới Trình Chi Ngôn tươi cười một chút, yếu ớt hỏi.
"Cho em dùng ăn bánh chẻo." Trình Chi Ngôn tiếp tục bình tĩnh hướng tới Tiểu Thỏ trả lời: "Dưa chua bánh chẻo nhà này ăn ngon, phối hợp với dấm chua ủ lâu năm, ăn càng ngon."
"A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, chớp chớp mắt nhìn đĩa dấm chua đen nhánh kia, chần chờ một chút vẫn là cầm lấy chiếc đũa kẹp một cái bánh chẻo dưa chua lên, chấm một chút dấm chua bỏ vào trong miệng mình.
Chua....
Một cỗ chua xót nồng đậm nháy mắt lan tràn trong miệng cô.
Lông mi Tiểu Thỏ nháy mắt xoắn xuýt ở một chỗ, chỉ cảm thấy chính mình chua đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.
Anh nước chanh anh thật sự không phải đang nói đùa sao!
Chua như vậy, anh xác định là dùng tới chấm bánh chẻo ăn sao?
" Như thế nào? Ăn ngon sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, đôi mắt trong suốt lóe ra một chút ánh sáng nghiền ngẫm nhìn cô hỏi.
" Còn... Còn có thể..."
Tiểu Thỏ vốn là muốn nói "Đây cũng quá mệt mỏi đi", nhưng mà nghĩ lại, chẳng lẽ anh nước chanh liền yêu loại vị chua chết người này?"
"A..., thích mà nói, liền ăn nhiều một chút." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa lại gắp một chút cá nấu cải chua cùng dấm chua cải trắng đến trong chén của cô.
Tiểu Thỏ ngẩn ra, run rẩy vươn chiếc đũa ra kẹp đồ ăn trong chén mình lên, mắt nhắm lại, bỏ vào trong miệng.
Nhưng mà, có lẽ là vì vừa rồi nhận lấy đĩa dấm chua kia quá lớn, giờ phút này Tiểu Thỏ lại cái đồ ăn khác vậy mà cảm thấy chua ngon miệng, ăn ngon cực kỳ.
"..."
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, mắt thấy chiếc đũa Tiểu Thỏ càng không ngừng duỗi qua giống như càn quét hướng tới bàn đồ ăn, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Em... Không chê chua sao?"
" Uh`m... Không tồi a!!" Tiểu Thỏ vừa hổn hển ăn, vừa hướng tới Trình Chi Ngôn giơ ngón tay cái lên nói: "Anh nước chanh, đồ ăn nhà này thật sự ăn ngon, chua, đặc biệt ngon miệng, ai, đúng rồi, sao anh không ăn a? ?"
"..."
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay ôm ngực mình, chỉ cảm thấy chấn thương bên trong dường như càng thêm nghiêm trọng rồi.
Ăn cơm tối xong, tính tiền rời đi, Tiểu Thỏ dắt cổ tay áo Trình Chi Ngôn, vẻ mặt hưng phấn hướng tới anh hỏi: "Anh nước chanh, lần sau chúng ta tới một nhà này ăn có được hay không?"
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, trầm mặc không nói.
Việc anh ghen, đối phương lại hoàn toàn không có cảm giác, rốt cuộc là nên trách anh biểu hiện quá mức vân đạm phong khinh ( nhẹ nhàng), hay là nên trách Tiểu Thỏ thần kinh quá mức đần độn.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, trong ánh mắt mang theo một tia u oán không dễ dàng phát giác.
Không quá một lát sau, những cái đồ ăn anh chọn vừa rồi đều đã bưng lên rồi.
Tiểu Thỏ nhìn một bàn đồ ăn này.
Cá nấu cải chua, khoai tây chua cay, dấm chua cải trắng, dứa xào thịt, nước canh chua cay cộng thêm bánh chẻo dưa chua óng ánh trong suốt.
Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh xách bình dấm chua trên bàn, lấy một đĩa nhỏ qua, yên lặng đổ một cái đĩa dấm chua, đẩy trước mặt Tiểu Thỏ. Thanh âm trầm giọng nói: "Cho em."
"Ách. . ." Tiểu Thỏ nhìn đĩa dấm chua trước mắt mình, chỉ cảm thấy chính mình còn không có ăn, chỉ đơn giản nhìn như vậy cô đã cảm thấy hàm răng mình chua.
"Này dấm chua. . . Là để làm gì a?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng hướng tới Trình Chi Ngôn tươi cười một chút, yếu ớt hỏi.
"Cho em dùng ăn bánh chẻo." Trình Chi Ngôn tiếp tục bình tĩnh hướng tới Tiểu Thỏ trả lời: "Dưa chua bánh chẻo nhà này ăn ngon, phối hợp với dấm chua ủ lâu năm, ăn càng ngon."
"A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, chớp chớp mắt nhìn đĩa dấm chua đen nhánh kia, chần chờ một chút vẫn là cầm lấy chiếc đũa kẹp một cái bánh chẻo dưa chua lên, chấm một chút dấm chua bỏ vào trong miệng mình.
Chua....
Một cỗ chua xót nồng đậm nháy mắt lan tràn trong miệng cô.
Lông mi Tiểu Thỏ nháy mắt xoắn xuýt ở một chỗ, chỉ cảm thấy chính mình chua đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.
Anh nước chanh anh thật sự không phải đang nói đùa sao!
Chua như vậy, anh xác định là dùng tới chấm bánh chẻo ăn sao?
" Như thế nào? Ăn ngon sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, đôi mắt trong suốt lóe ra một chút ánh sáng nghiền ngẫm nhìn cô hỏi.
" Còn... Còn có thể..."
Tiểu Thỏ vốn là muốn nói "Đây cũng quá mệt mỏi đi", nhưng mà nghĩ lại, chẳng lẽ anh nước chanh liền yêu loại vị chua chết người này?"
"A..., thích mà nói, liền ăn nhiều một chút." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa lại gắp một chút cá nấu cải chua cùng dấm chua cải trắng đến trong chén của cô.
Tiểu Thỏ ngẩn ra, run rẩy vươn chiếc đũa ra kẹp đồ ăn trong chén mình lên, mắt nhắm lại, bỏ vào trong miệng.
Nhưng mà, có lẽ là vì vừa rồi nhận lấy đĩa dấm chua kia quá lớn, giờ phút này Tiểu Thỏ lại cái đồ ăn khác vậy mà cảm thấy chua ngon miệng, ăn ngon cực kỳ.
"..."
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, mắt thấy chiếc đũa Tiểu Thỏ càng không ngừng duỗi qua giống như càn quét hướng tới bàn đồ ăn, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Em... Không chê chua sao?"
" Uh`m... Không tồi a!!" Tiểu Thỏ vừa hổn hển ăn, vừa hướng tới Trình Chi Ngôn giơ ngón tay cái lên nói: "Anh nước chanh, đồ ăn nhà này thật sự ăn ngon, chua, đặc biệt ngon miệng, ai, đúng rồi, sao anh không ăn a? ?"
"..."
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay ôm ngực mình, chỉ cảm thấy chấn thương bên trong dường như càng thêm nghiêm trọng rồi.
Ăn cơm tối xong, tính tiền rời đi, Tiểu Thỏ dắt cổ tay áo Trình Chi Ngôn, vẻ mặt hưng phấn hướng tới anh hỏi: "Anh nước chanh, lần sau chúng ta tới một nhà này ăn có được hay không?"
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, trầm mặc không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.