Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 408: Đối xử không thể quá bất công 2
Vong Ký Hô Hấp Miêu
11/07/2017
"Khụ khụ, cái kia chú nhỏ a. . ." Trình Thi Đồng dùng lực ho một chút, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn sâu xa hô một tiếng.
". . ." Trình Chi Ngôn híp híp mắt, không biết cô vì sao đột nhiên gọi mình như vậy.
" Chú nhỏ?" Cô giáo Anh ngữ ngồi ở trên ghế sofa hơi run sợ một chút, ánh mắt của cô ấy ở trên người hai người Trình Thi Đồng và Trình Chi Ngôn đổi tới đổi lui, sau đó kỳ quái nói: "Hai người là chú cháu?"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn không có phủ nhận, nhàn nhạt lên tiếng.
"A.... . . Trách không được anh sẽ đến cái lớp này a, thì ra bởi vì cháu gái anh ở chỗ này a." Cố Nhược Nhân nhất thời vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn hai người bọn họ.
Trình Thi Đồng cứng ngắc cười cười, ha ha ha....Cô giáo Cố đùa giỡn cái gì a, chú nhỏ tới lớp chúng ta cho tới bây giờ cũng không là vì em a! Chú là vì thím nhỏ được chứ! Thím nhỏ a!
"Còn có chuyện gì?" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc Trình Thi Đồng một cái, thuận miệng hỏi.
"Chú nhỏ a, tối hôm nay chú cùng nhau hẹn hò với thím nhỏ sao? ?" Trình Thi Đồng chớp chớp mắt, cố ý đem thanh âm nói được rất lớn, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
". . ."
Ánh mắt Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng trên người Cố Nhược Nhân và cô, nháy mắt liền rõ ràng dụng ý Trình Thi Đồng nói những lời này.
"Thím nhỏ?" Cố Nhược Nhân lại là vì những lời này của Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, trong mắt cô nghi hoặc nhìn về phía Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh đã kết hôn rồi hả ?"
" Ai?Cô giáo Cố...?" Trình Thi Đồng quay đầu, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Cố Nhược Nhân nói: "Không phải a, mặc dù chú nhỏ cùng thím nhỏ còn chưa kết hôn, nhưng mà hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, không kết hôn thực ra cũng không sai biệt lắm a."
"A.... . ." Bộ dáng Cố Nhược Nhân giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Có một số việc không thể nói tuyệt đối như vậy, cho dù là thanh mai trúc mã chỉ cần không có kết hôn liền nói không chính xác sau này có thể sinh ra cái thay đổi gì hay không, cô trước kia có bạn tốt thanh mai trúc mã, cùng một chỗ đều đã mười bốn năm, đến cuối cùng còn không phải chia tay, đều tự tìm người yêu mới, cả đời không qua lại với nhau, cho nên nói... A... Xấu hổ a, thầy giáo Trình, không phải cố ý nói anh với bạn gái anh không thành được..."
". ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ấy, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng không nói gì.
Trình Thi Đồng hận không thể lập tức xù lông, cái gì không thành được a! ? Không thành được em gái cô! Nếu không nhìn mặt mũi cô là giáo viên của tôi, lão tử đã sớm đi lên phun cô được chứ?
Cố Nhược Nhân thấy Trình Chi Ngôn không nói lời nào, nhịn không được liền có chút chột dạ, anh sẽ không là thật là thật bởi vì những lời này của mình tức giận đi? ?
"Không sai biệt lắm cũng nên tan tầm rồi. " Trình Chi Ngôn trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục lạnh lùng mở miệng nói: "Các em nếu như không có chuyện gì mà nói, thầy đi trước."
"Ai. . . Cái kia..." Cố Nhược Nhân vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, bộ dáng vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Cái kia... Không biết anh thuận tiện đưa tôi đến đường Tam Kiều được không, tôi muốn ngồi xe công cộng ( xe bus) về nhà."
Không biết xấu hổ! Thật sự là quá không biết xấu hổ rồi ! !
Trong ánh mắt Trình Thi Đồng đều nhanh muốn phun lửa.
Đường Tam Kiều cách trường học bọn họ bất quá đi đường năm phút đồng hồ, cô sao không biết xấu hổ muốn người ta thuận tiện lái xe đưa cô?
Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn trên mặt Cố Nhược Nhân một chút.
". . ." Trình Chi Ngôn híp híp mắt, không biết cô vì sao đột nhiên gọi mình như vậy.
" Chú nhỏ?" Cô giáo Anh ngữ ngồi ở trên ghế sofa hơi run sợ một chút, ánh mắt của cô ấy ở trên người hai người Trình Thi Đồng và Trình Chi Ngôn đổi tới đổi lui, sau đó kỳ quái nói: "Hai người là chú cháu?"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn không có phủ nhận, nhàn nhạt lên tiếng.
"A.... . . Trách không được anh sẽ đến cái lớp này a, thì ra bởi vì cháu gái anh ở chỗ này a." Cố Nhược Nhân nhất thời vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn hai người bọn họ.
Trình Thi Đồng cứng ngắc cười cười, ha ha ha....Cô giáo Cố đùa giỡn cái gì a, chú nhỏ tới lớp chúng ta cho tới bây giờ cũng không là vì em a! Chú là vì thím nhỏ được chứ! Thím nhỏ a!
"Còn có chuyện gì?" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc Trình Thi Đồng một cái, thuận miệng hỏi.
"Chú nhỏ a, tối hôm nay chú cùng nhau hẹn hò với thím nhỏ sao? ?" Trình Thi Đồng chớp chớp mắt, cố ý đem thanh âm nói được rất lớn, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
". . ."
Ánh mắt Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng trên người Cố Nhược Nhân và cô, nháy mắt liền rõ ràng dụng ý Trình Thi Đồng nói những lời này.
"Thím nhỏ?" Cố Nhược Nhân lại là vì những lời này của Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, trong mắt cô nghi hoặc nhìn về phía Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh đã kết hôn rồi hả ?"
" Ai?Cô giáo Cố...?" Trình Thi Đồng quay đầu, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Cố Nhược Nhân nói: "Không phải a, mặc dù chú nhỏ cùng thím nhỏ còn chưa kết hôn, nhưng mà hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, không kết hôn thực ra cũng không sai biệt lắm a."
"A.... . ." Bộ dáng Cố Nhược Nhân giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Có một số việc không thể nói tuyệt đối như vậy, cho dù là thanh mai trúc mã chỉ cần không có kết hôn liền nói không chính xác sau này có thể sinh ra cái thay đổi gì hay không, cô trước kia có bạn tốt thanh mai trúc mã, cùng một chỗ đều đã mười bốn năm, đến cuối cùng còn không phải chia tay, đều tự tìm người yêu mới, cả đời không qua lại với nhau, cho nên nói... A... Xấu hổ a, thầy giáo Trình, không phải cố ý nói anh với bạn gái anh không thành được..."
". ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô ấy, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng không nói gì.
Trình Thi Đồng hận không thể lập tức xù lông, cái gì không thành được a! ? Không thành được em gái cô! Nếu không nhìn mặt mũi cô là giáo viên của tôi, lão tử đã sớm đi lên phun cô được chứ?
Cố Nhược Nhân thấy Trình Chi Ngôn không nói lời nào, nhịn không được liền có chút chột dạ, anh sẽ không là thật là thật bởi vì những lời này của mình tức giận đi? ?
"Không sai biệt lắm cũng nên tan tầm rồi. " Trình Chi Ngôn trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục lạnh lùng mở miệng nói: "Các em nếu như không có chuyện gì mà nói, thầy đi trước."
"Ai. . . Cái kia..." Cố Nhược Nhân vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, bộ dáng vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Cái kia... Không biết anh thuận tiện đưa tôi đến đường Tam Kiều được không, tôi muốn ngồi xe công cộng ( xe bus) về nhà."
Không biết xấu hổ! Thật sự là quá không biết xấu hổ rồi ! !
Trong ánh mắt Trình Thi Đồng đều nhanh muốn phun lửa.
Đường Tam Kiều cách trường học bọn họ bất quá đi đường năm phút đồng hồ, cô sao không biết xấu hổ muốn người ta thuận tiện lái xe đưa cô?
Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn trên mặt Cố Nhược Nhân một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.