Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 919: Em là con giun trong bụng anh ta sao?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
21/04/2018
Editor: May
Mắt thấy thân ảnh Cận Mặc dần dần biến mất ở sau cửa lớn trường học, lúc này Tiểu Thỏ mới xoay đầu lại, một đôi mắt ướt át nhìn thần sắc không tốt lắm trên mặt Trình Chi Ngôn, vươn tay ra, nhéo nhéo gò má anh, cười nói: "Được rồi, chớ ăn dấm chua, em và cậu ấy thực không có cái gì, anh đừng mất hứng như vậy nha."
"Không có cái gì anh ta đi đường kề sát gần em như vậy làm gì??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, ánh mắt không hề bị lay động nhìn cô.
"Đây không phải là mới đi ra từ tàu điện ngầm, bên ngoài rất lạnh ư..." Tiểu Thỏ le lưỡi một cái, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Cậu ấy chỉ là đứng ở bên cạnh em giúp em ngăn cản gió mà thôi, anh không thể bởi vì áo khoác của cậu ấy bị gió thổi bay tới trên mặt áo khoác của em, liền nói hai người tụi em đi gần nhau a..."
"..." Trình Chi Ngôn nhìn cô, không nói lời nào.
"Anh nước chanh... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ không thành vấn đề, chỉ cần dùng đến đòn sát thủ cỉa mình, một đôi cánh tay mảnh mai ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, vừa lắc anh vừa dịu dàng nói: "Anh đừng ăn dấm chua a, được không, buổi tối thật sự là người hai căn ký túc xá tụi em cùng đi ra ngoài chơi, thực, ký túc xá bọn họcó người thích Dương Tuyết Cần của ký túc xá bọn em, buổi tối chính là người đó thỉnh khách, nếu như anh không tin, anh có thể hỏi người ký túc xá tụi em mà."
Trình Chi Ngôn đứng ở tại chỗ, mặc cho Tiểu Thỏ dùng sức lắc lư anh như thế nào, chính là không nói lời nào.
Tiểu Thỏ lung lay nửa ngày, thấy anh vẫn không nói lời nào, dứt khoát buông tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhướn mày nói: "Làm sao, thực tức giận à??"
Trình Chi Ngôn đưa ra một dài tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Thỏ lên, thấp giọng chậm rãi nói: "Đúng vậy, hơn nửa đêm, em và nam sinh không minh bạch đi trở về từ bên ngoài trường học, hai người còn dựa vào gần như vậy, mà trong tay em còn cầm hoa hồng anh ta tặng, muốn người không nghĩ loạn cũng không được a."
"Nam sinh không minh bạch gì chứ, đó là lớp trưởng lớp tụi em." Tiểu Thỏ nghe lời anh nói, nhịn không được phù một tiếng bật cười, "Trước khi nghỉ quốc khách lúc anh tới trường học đón em, không phải cũng đã gặp qua cậu ấy sao, cũng đã nói với anh, lớp trưởng không có ý tứ với em, đừng đoán bậy."
"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, cánh môi mềm mại hôn lên môi đỏ thắm của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lẩm bẩm nói: "Làm sao em biết người ta không có suy nghĩ với em, em là con giun trong bụng anh ta sao??"
"Ưm... em... Cái kia..." Tiểu Thỏ mới vừa muốn mở miệng phản bác, lưỡi trắng mịn của Trình Chi Ngôn liền thăm dò vào trong miệng cô, sau đó không nói lời gì cuốn lấy đầu lưỡi của cô, không nặng không nhẹ mút lên.
Mắt thấy thân ảnh Cận Mặc dần dần biến mất ở sau cửa lớn trường học, lúc này Tiểu Thỏ mới xoay đầu lại, một đôi mắt ướt át nhìn thần sắc không tốt lắm trên mặt Trình Chi Ngôn, vươn tay ra, nhéo nhéo gò má anh, cười nói: "Được rồi, chớ ăn dấm chua, em và cậu ấy thực không có cái gì, anh đừng mất hứng như vậy nha."
"Không có cái gì anh ta đi đường kề sát gần em như vậy làm gì??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, ánh mắt không hề bị lay động nhìn cô.
"Đây không phải là mới đi ra từ tàu điện ngầm, bên ngoài rất lạnh ư..." Tiểu Thỏ le lưỡi một cái, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: "Cậu ấy chỉ là đứng ở bên cạnh em giúp em ngăn cản gió mà thôi, anh không thể bởi vì áo khoác của cậu ấy bị gió thổi bay tới trên mặt áo khoác của em, liền nói hai người tụi em đi gần nhau a..."
"..." Trình Chi Ngôn nhìn cô, không nói lời nào.
"Anh nước chanh... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ không thành vấn đề, chỉ cần dùng đến đòn sát thủ cỉa mình, một đôi cánh tay mảnh mai ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, vừa lắc anh vừa dịu dàng nói: "Anh đừng ăn dấm chua a, được không, buổi tối thật sự là người hai căn ký túc xá tụi em cùng đi ra ngoài chơi, thực, ký túc xá bọn họcó người thích Dương Tuyết Cần của ký túc xá bọn em, buổi tối chính là người đó thỉnh khách, nếu như anh không tin, anh có thể hỏi người ký túc xá tụi em mà."
Trình Chi Ngôn đứng ở tại chỗ, mặc cho Tiểu Thỏ dùng sức lắc lư anh như thế nào, chính là không nói lời nào.
Tiểu Thỏ lung lay nửa ngày, thấy anh vẫn không nói lời nào, dứt khoát buông tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhướn mày nói: "Làm sao, thực tức giận à??"
Trình Chi Ngôn đưa ra một dài tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Thỏ lên, thấp giọng chậm rãi nói: "Đúng vậy, hơn nửa đêm, em và nam sinh không minh bạch đi trở về từ bên ngoài trường học, hai người còn dựa vào gần như vậy, mà trong tay em còn cầm hoa hồng anh ta tặng, muốn người không nghĩ loạn cũng không được a."
"Nam sinh không minh bạch gì chứ, đó là lớp trưởng lớp tụi em." Tiểu Thỏ nghe lời anh nói, nhịn không được phù một tiếng bật cười, "Trước khi nghỉ quốc khách lúc anh tới trường học đón em, không phải cũng đã gặp qua cậu ấy sao, cũng đã nói với anh, lớp trưởng không có ý tứ với em, đừng đoán bậy."
"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, cánh môi mềm mại hôn lên môi đỏ thắm của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lẩm bẩm nói: "Làm sao em biết người ta không có suy nghĩ với em, em là con giun trong bụng anh ta sao??"
"Ưm... em... Cái kia..." Tiểu Thỏ mới vừa muốn mở miệng phản bác, lưỡi trắng mịn của Trình Chi Ngôn liền thăm dò vào trong miệng cô, sau đó không nói lời gì cuốn lấy đầu lưỡi của cô, không nặng không nhẹ mút lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.