Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 10: Em muốn gả cho anh (10)
Vong Ký Hô Hấp Miêu
25/11/2016
Tiểu Thỏ dụi mắt, từ trung tâm giường lung la lung lay đi đến trước
mặt Trình Chi Ngôn, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của anh, ánh mắt vừa nhắm
vừa thì thào nói câu " Em muốn uống sữa bột...." Sau đó liền trực tiếp
ngủ thiếp đi.
"..."
Trình Chi Ngôn có chút bó tay nhìn đứa nhỏ mềm mại giống gấu Koala bám trên người mình, muốn mở miệng gọi mẹ anh nhưng lại sợ đánh thức cô, vì thế dứt khoát cắn răng một cái, hai tay bắt đầu ôm cô ôm ở trên vai ra khỏi phòng.
Tuy rằng Tiểu Thỏ chỉ có ba tuổi nhưng mà cân nặng đã ba mươi cân rồi.
Đứa bé ba mươi cân, cho dù là người lớn ôm cũng có chút vất vả huống chi là Trình Chi Ngôn mười tuổi.
May mà phòng mẹ anh ở ngay bên cạnh phòng anh.
Chu Nguyệt vốn đang cao hứng phấn chấn xem tiết mục giải trí trên ti vi, cửa phòng đột nhiên được mở ra, một cái vật thể không rõ ràng đi đến, cuối cùng lại làm bà giật nảy mình.
Đến khi bà bình tĩnh lại, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện cái vật thể không rõ ràng kia thực ra là con trai của mình ôm Tiểu Thỏ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
" Tiểu Thỏ làm sao vậy?" Chu Nguyệt nhìn bước đi có chút tập tễnh của con trai, nhanh chóng xuống giường đi ra phía trước muốn bế Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên người Trình Chi Ngôn, nhưng cánh tay đứa bé kia gắt gao ôm cổ Trình Chi Ngôn, kéo như thế nào cũng không ra được.
" Em ấy ngủ thiếp đi." Mặt Trình Chi Ngôn kề sát đôi má mềm mại béo béo của Tiểu Thỏ, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, cái đầu xù xù của cô gục ở trên bả vai mình, tóc mềm mại lướt qua sau gáy của anh cảm giác giống như một sợi lông vũ lướt qua.
" Mẹ đi gọi mẹ Tiểu Thỏ đến đây." Chu Nguyệt kéo Tiểu Thỏ một hồi, phát hiện đứa bé này thật sự là ôm Trình Chi Ngôn thật chặt, cuối cùng đành phải buông tha nói.
" Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lại lung la lung lay ôm Tiểu Thỏ trở về phòng của mình.
Đến khi mẹ Tiểu Thỏ vội vàng chạy đến, Trình Chi Ngôn tư thế nghiêm chỉnh đang ngồi ở trên giường mình, hai tay ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, vẻ mặt chờ đợi quay đầu lại nhìn bà.
" A, đứa bé này khó có được một ngày không cần mẹ la liền trực tiếp ngủ." Mẹ Tiểu Thỏ thấy một màn như vậy nhịn không được bật cười.
" Em ấy nói em ấy muốn uống sữa bột...." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt mẹ mình và mẹ Tiểu Thỏ cười đến xán lạn, hơi có chút bất đắc dĩ hướng về phía hai người nói.
" Được, dì đi pha sữa." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu xoay người liền đi lấy bình sữa đổ nước.
Chỉ một lát sau, bình sữa bột nóng hầm hập liền cầm lại đây.
Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo cánh tay Tiểu Thỏ, oa, như thế nào kéo không ra?
Bà có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại phát hiện vẻ mặt Trình Chi Ngôn cũng đang nghi hoặc nhìn mình.
" Tiểu Thỏ, Thỏ Thỏ, đến uống sữa mẹ ôm nào...." Mẹ Tiểu Thỏ sau hai lần kéo liền phát hiện kéo không được đành phải khom người xuống ở bên tai Tiểu Thỏ ôn nhu nói.
Tiểu Thỏ đang ngủ lập tức đem ngón tay cái tay phải của mình nhét vào trong miệng, làm ra tư thế chờ đợi uống sữa.
Chỉ là một cánh tay kia vẫn gắt gao ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn không buông ra.
.....
Mẹ Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì.
Trình Chi Ngôn cũng có chút không biết nói gì.
" Tới, Ngôn Ngôn con giúp Tiểu Thỏ uống một chút đi?" Mẹ Tiểu Thỏ lấy bình sữa nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn.
"..."
Trình Chi Ngôn có chút bó tay nhìn đứa nhỏ mềm mại giống gấu Koala bám trên người mình, muốn mở miệng gọi mẹ anh nhưng lại sợ đánh thức cô, vì thế dứt khoát cắn răng một cái, hai tay bắt đầu ôm cô ôm ở trên vai ra khỏi phòng.
Tuy rằng Tiểu Thỏ chỉ có ba tuổi nhưng mà cân nặng đã ba mươi cân rồi.
Đứa bé ba mươi cân, cho dù là người lớn ôm cũng có chút vất vả huống chi là Trình Chi Ngôn mười tuổi.
May mà phòng mẹ anh ở ngay bên cạnh phòng anh.
Chu Nguyệt vốn đang cao hứng phấn chấn xem tiết mục giải trí trên ti vi, cửa phòng đột nhiên được mở ra, một cái vật thể không rõ ràng đi đến, cuối cùng lại làm bà giật nảy mình.
Đến khi bà bình tĩnh lại, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện cái vật thể không rõ ràng kia thực ra là con trai của mình ôm Tiểu Thỏ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
" Tiểu Thỏ làm sao vậy?" Chu Nguyệt nhìn bước đi có chút tập tễnh của con trai, nhanh chóng xuống giường đi ra phía trước muốn bế Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên người Trình Chi Ngôn, nhưng cánh tay đứa bé kia gắt gao ôm cổ Trình Chi Ngôn, kéo như thế nào cũng không ra được.
" Em ấy ngủ thiếp đi." Mặt Trình Chi Ngôn kề sát đôi má mềm mại béo béo của Tiểu Thỏ, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, cái đầu xù xù của cô gục ở trên bả vai mình, tóc mềm mại lướt qua sau gáy của anh cảm giác giống như một sợi lông vũ lướt qua.
" Mẹ đi gọi mẹ Tiểu Thỏ đến đây." Chu Nguyệt kéo Tiểu Thỏ một hồi, phát hiện đứa bé này thật sự là ôm Trình Chi Ngôn thật chặt, cuối cùng đành phải buông tha nói.
" Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lại lung la lung lay ôm Tiểu Thỏ trở về phòng của mình.
Đến khi mẹ Tiểu Thỏ vội vàng chạy đến, Trình Chi Ngôn tư thế nghiêm chỉnh đang ngồi ở trên giường mình, hai tay ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, vẻ mặt chờ đợi quay đầu lại nhìn bà.
" A, đứa bé này khó có được một ngày không cần mẹ la liền trực tiếp ngủ." Mẹ Tiểu Thỏ thấy một màn như vậy nhịn không được bật cười.
" Em ấy nói em ấy muốn uống sữa bột...." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt mẹ mình và mẹ Tiểu Thỏ cười đến xán lạn, hơi có chút bất đắc dĩ hướng về phía hai người nói.
" Được, dì đi pha sữa." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu xoay người liền đi lấy bình sữa đổ nước.
Chỉ một lát sau, bình sữa bột nóng hầm hập liền cầm lại đây.
Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo cánh tay Tiểu Thỏ, oa, như thế nào kéo không ra?
Bà có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại phát hiện vẻ mặt Trình Chi Ngôn cũng đang nghi hoặc nhìn mình.
" Tiểu Thỏ, Thỏ Thỏ, đến uống sữa mẹ ôm nào...." Mẹ Tiểu Thỏ sau hai lần kéo liền phát hiện kéo không được đành phải khom người xuống ở bên tai Tiểu Thỏ ôn nhu nói.
Tiểu Thỏ đang ngủ lập tức đem ngón tay cái tay phải của mình nhét vào trong miệng, làm ra tư thế chờ đợi uống sữa.
Chỉ là một cánh tay kia vẫn gắt gao ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn không buông ra.
.....
Mẹ Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì.
Trình Chi Ngôn cũng có chút không biết nói gì.
" Tới, Ngôn Ngôn con giúp Tiểu Thỏ uống một chút đi?" Mẹ Tiểu Thỏ lấy bình sữa nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.