Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 909: Giá thị trường của cậu kém như thế sao?
Vong Ký Hô Hấp Miêu
17/04/2018
Editor: May
"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ bỗng chốc đỏ mặt, cô vội vàng duỗi tay tiếp nhận hoa hồng trong tay Cận Mặc, giọng nhỏ giống như con muỗi hừ nói với anh: "Cái kia... Cảm ơn cậu nha..."
"Ừ." Cận Mặc vẫn dùng chiêu bài của anh trả lời cô một tiếng, sau đó xoay người vừa đi về phía trước vừa nói: "Đi nhanh một chút, đừng rơi một mình ở phía sau."
"Ừ... được..." Tiểu Thỏ đuổi theo sát anh, chỉ là chần chờ một chút, vẫn là nhịn không được hỏi anh: "Nhưng tại sao anh phải mua hoa tặng cho người ký túc xá chúng tôi??"
Cận Mặc quay đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, không còn gì để nói nói: "Là Hoàng Gia Hi muốn mua hoa tặng Dương Tuyết Cần, nhưng tiền mặt trên người cậu ấy không đủ, tớ thay cậu ta ứng ra một chút."
Quẫn...
Nguyên lai là như vậy sao...
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay mình, chỉ cảm giác mình quẫn bách đến hận không thể tìm được một cái lổ đễ chui xuống, trong đầu cô đang suy nghĩ gì a, người cao lãnh như Cận Mặc, làm sao có thể chủ động mua hoa hồng tặng cho người khác...
Cô lại còn hiểu lầm có phải người ta có ý tứ với mình hay không...
Tiểu Thỏ ở trong lòng ảo não một hồi lâu, đúng là vẫn ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át nhìn Cận Mặc, chân thành nói: "Mặc kệ nói thế nào, vẫn là cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ nhận được hoa hồng đấy."
"Phải không." Cận Mặc vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, môi khẽ động động, cuối cùng vẫn không nói ra câu nào.
"Như thế nào, cậu muốn nói cái gì??" Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của anh, nhịn không được mở miệng hỏi anh.
"Không có gì..."
"Ai nha, cậu nói đi, loại nói chuyện nói một nửa như cậu vậy, là chán ghét nhất!!"
"Tớ muốn nói... giá thị trường của cậu kém như thế sao..."
Quả nhiên, câu này của Cận Mặc vừa ra miệng, Tiểu Thỏ liền đầu đầy hắc tuyến.
"Ách... Cái này..." Tiểu Thỏ bỗng chốc đỏ mặt, cô vội vàng duỗi tay tiếp nhận hoa hồng trong tay Cận Mặc, giọng nhỏ giống như con muỗi hừ nói với anh: "Cái kia... Cảm ơn cậu nha..."
"Ừ." Cận Mặc vẫn dùng chiêu bài của anh trả lời cô một tiếng, sau đó xoay người vừa đi về phía trước vừa nói: "Đi nhanh một chút, đừng rơi một mình ở phía sau."
"Ừ... được..." Tiểu Thỏ đuổi theo sát anh, chỉ là chần chờ một chút, vẫn là nhịn không được hỏi anh: "Nhưng tại sao anh phải mua hoa tặng cho người ký túc xá chúng tôi??"
Cận Mặc quay đầu nhìn cô, một hồi lâu sau, không còn gì để nói nói: "Là Hoàng Gia Hi muốn mua hoa tặng Dương Tuyết Cần, nhưng tiền mặt trên người cậu ấy không đủ, tớ thay cậu ta ứng ra một chút."
Quẫn...
Nguyên lai là như vậy sao...
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay mình, chỉ cảm giác mình quẫn bách đến hận không thể tìm được một cái lổ đễ chui xuống, trong đầu cô đang suy nghĩ gì a, người cao lãnh như Cận Mặc, làm sao có thể chủ động mua hoa hồng tặng cho người khác...
Cô lại còn hiểu lầm có phải người ta có ý tứ với mình hay không...
Tiểu Thỏ ở trong lòng ảo não một hồi lâu, đúng là vẫn ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át nhìn Cận Mặc, chân thành nói: "Mặc kệ nói thế nào, vẫn là cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ nhận được hoa hồng đấy."
"Phải không." Cận Mặc vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, môi khẽ động động, cuối cùng vẫn không nói ra câu nào.
"Như thế nào, cậu muốn nói cái gì??" Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của anh, nhịn không được mở miệng hỏi anh.
"Không có gì..."
"Ai nha, cậu nói đi, loại nói chuyện nói một nửa như cậu vậy, là chán ghét nhất!!"
"Tớ muốn nói... giá thị trường của cậu kém như thế sao..."
Quả nhiên, câu này của Cận Mặc vừa ra miệng, Tiểu Thỏ liền đầu đầy hắc tuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.