Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 883: Hoàn mỹ vô khuyết
Vong Ký Hô Hấp Miêu
02/04/2018
Editor: May
Chỉ chốc lát sau, hàng thứ nhất bục giảng phía trước, liền tối om om ngồi đầy giáo viên.
Một người thầy giáo mập mạp mang kính mắt, cười tủm tỉm đi đến trên bục giảng, ra dâu với đám sinh viên nghị luận ào ào dưới bục, sau đó cười nói: "Được rồi, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, hôm nay chúng ta so tài diễn thuyết về "Bình thường và lỗi lạc", giờ liền bắt đầu đi, đến, chúng ta trước hết mời vị tuyển thủ đầu tiên lên bục giảng, vị học trò này là Chu San San học ngành kinh tế quản lý, hệ ngoại thương, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Tiểu Thỏ nhìn thầy giáo chủ trì trên đài, thật sự là không nghĩ tới, tốc độ mở màn này cũng quá nhanh rồi, nói bắt đầu liền bắt đầu, thật sự là khiến người không chuẩn bị tâm lý được chút nào.
Quả nhiên, nữ sinh ra sân đầu tiên kia, nhìn giống như đặc biệt dáng vẻ khẩn trương, mấy lời nói đầu lắp bắp, phía sau mặc dù tốt hơn một chút, nhưng lại thỉnh thoảng quên từ, sau đó chính là càng không ngừng cúi đầu nhìn bài giảng trước mặt của mình.
Đợi đến cô ta diễn thuyết xong, mặc dù trong phòng học nhớ tới vỗ một tràng tiếng vỗ tay, lại vẫn không che giấu được sắc mặt trắng bệch của cô ta.
Đại khái là bị cô ta ảnh hưởng, mấy vị bạn học ra sân tiếp theo, cũng đều trình độ khác nhau có chút khẩn trương, nói lắp.
Tiểu Thỏ ngồi trong phòng học, trong lòng từng đợt hốt hoảng, vừa nghĩ tới sau đó đến phiên chính mình đi lên, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Chớ khẩn trương." Cận Mặc xoay đầu lại nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Lát nữa tớ đi lên trước cậu, cậu nghiêm túc nghe tớ nói, sau đó cậu lại đi lên."
"Được..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
Đại khái sau khi qua hơn mười vị bạn học, liền đến phiên Cận Mặc đi lên, Tiểu Thỏ siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh tác phong nhanh nhẹn đi lên bục giảng, đầu tiên là lạnh nhạt chào hỏi giáo viên giám khảo và bạn học đang ngồi, sau đó mới không chút hoang mang bắt đầu diễn thuyết của anh.
Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn anh chăm chú, kể từ sau khi anh bắt đầu diễn thuyết, anh liền giống như là biến thành một người khác, vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt biến mất, lấy tươi cười ấm áp như gió xuân thay thế, lúc anh diễn thuyết, giọng nói sang sảng mạnh mẽ, nói năng có khí phách, động tác và vẻ mặt đều phối hợp đến hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ chốc lát sau, hàng thứ nhất bục giảng phía trước, liền tối om om ngồi đầy giáo viên.
Một người thầy giáo mập mạp mang kính mắt, cười tủm tỉm đi đến trên bục giảng, ra dâu với đám sinh viên nghị luận ào ào dưới bục, sau đó cười nói: "Được rồi, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, hôm nay chúng ta so tài diễn thuyết về "Bình thường và lỗi lạc", giờ liền bắt đầu đi, đến, chúng ta trước hết mời vị tuyển thủ đầu tiên lên bục giảng, vị học trò này là Chu San San học ngành kinh tế quản lý, hệ ngoại thương, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Tiểu Thỏ nhìn thầy giáo chủ trì trên đài, thật sự là không nghĩ tới, tốc độ mở màn này cũng quá nhanh rồi, nói bắt đầu liền bắt đầu, thật sự là khiến người không chuẩn bị tâm lý được chút nào.
Quả nhiên, nữ sinh ra sân đầu tiên kia, nhìn giống như đặc biệt dáng vẻ khẩn trương, mấy lời nói đầu lắp bắp, phía sau mặc dù tốt hơn một chút, nhưng lại thỉnh thoảng quên từ, sau đó chính là càng không ngừng cúi đầu nhìn bài giảng trước mặt của mình.
Đợi đến cô ta diễn thuyết xong, mặc dù trong phòng học nhớ tới vỗ một tràng tiếng vỗ tay, lại vẫn không che giấu được sắc mặt trắng bệch của cô ta.
Đại khái là bị cô ta ảnh hưởng, mấy vị bạn học ra sân tiếp theo, cũng đều trình độ khác nhau có chút khẩn trương, nói lắp.
Tiểu Thỏ ngồi trong phòng học, trong lòng từng đợt hốt hoảng, vừa nghĩ tới sau đó đến phiên chính mình đi lên, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Chớ khẩn trương." Cận Mặc xoay đầu lại nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Lát nữa tớ đi lên trước cậu, cậu nghiêm túc nghe tớ nói, sau đó cậu lại đi lên."
"Được..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
Đại khái sau khi qua hơn mười vị bạn học, liền đến phiên Cận Mặc đi lên, Tiểu Thỏ siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh tác phong nhanh nhẹn đi lên bục giảng, đầu tiên là lạnh nhạt chào hỏi giáo viên giám khảo và bạn học đang ngồi, sau đó mới không chút hoang mang bắt đầu diễn thuyết của anh.
Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn anh chăm chú, kể từ sau khi anh bắt đầu diễn thuyết, anh liền giống như là biến thành một người khác, vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt biến mất, lấy tươi cười ấm áp như gió xuân thay thế, lúc anh diễn thuyết, giọng nói sang sảng mạnh mẽ, nói năng có khí phách, động tác và vẻ mặt đều phối hợp đến hoàn mỹ vô khuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.