Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 694: Kế hoạch không bằng biến hóa 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
18/12/2017
Editor Quỳnh Nguyễn.
"Anh nói không biết bệnh tình khi nào tái phát, có thể ta không thể chờ đến ngày cười của chúng ta, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này, cách mỗi một phút đều có người mất đi, có thể là do bệnh tật, có thể do thiên tai, hoặc vì tai nạn xe cộ cuối cùng là mất đi, làm sao anh có thể chắc chắn em sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc, em sẽ không chết trước anh đây??"
"Không được nói lung tung!!" Cố Ninh Thư hướng về cô quát lớn một tiếng, trừng đôi mắt mà nhìn Trình Thi ĐỒng nói:" Những câu nói xúi quẩy như vậy không được nói lung tung."
"........"
Hai tay Trình THi Đồng vẫn ôm chặt trên cổ, nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó gật gật đầu nói:"Được, em không nói lung tung, vậy anh sau này cũng không được nói những lời chính mình không còn sống được bao lâu."
"........."
Cố Ninh Thư trầm mặc hồi lâu, rốt cục là vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
"Ừ...... Vì thế mà chúng ta......." Trình Thi Đồng khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị tiếp tục hôn cậu ta, đột nhiên toàn bộ nước trong bồn tắm nhẹ nhàng rung động.
"........."
"........."
Động tác của Trình Thi ĐỒng đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Ninh Thư, vẻ mặt của cậu ta lúc này cũng đang đầy nghi hoặc mà nhìn cô.
Lại tiếp đó, Trình Thi Đồng rõ ràng cảm nhận được lần này cả gian phòng đều rung động.
"Không xong..... ĐỘng đất??"
Cô có chút không xác định hướng về Cố Ninh Thư hỏi.
Đôi lông mày Cố Ninh Thư nhăn lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:"Hình như là......."
"Rầm" một tiếng, Trình Thi ĐỒng liền lôi Cố Ninh Thư từ trong bồn tắm đứng lên.
Cố Ninh Thư nhanh tay nhanh mắt nhặt chiếc khăn tắm từ dưới đất lên, quấn quanh người Trình Thi ĐỒng.
Có điều trong chốc lát, bọn họ liền nghe từ quán rượu phía ngoài hành lang có người lớn tiếng hô:"ĐỘng đất! Động đất rồi!!"
Ngay sau đó, chính là "bùm bùm" âm thanh mở cửa của các phòng khác, có người còn lớn tiếng hét bên ngoài hành lang.
"Đồng đồng, Đồng Đồng, các cậu ở trong phòng chứ?" Vừa lúc đó, Trình Thi Đồng nghe thấy từ bên kia cửa phòng bọn họ truyền đến những tiếng gõ cửa, sau đó đến âm thanh của Tiểu Thỏ vang lên, "Chạy ra nhanh một chút, hình như đang có động đất."
"Được rồi, đến ngay!" Trình Thi Đồng cũng không thay quần áo, dùng khăn tắm quấn quanh người mình, sau đó từ trong gian phòng để quần áo, lấy hai bộ quần áo tắm, một cho Cố Ninh Thư, một cho chính mình mặc vào, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn cũng đang mặc quần áo tắm như hai người.
Vẻ mặt Tiểu Thỏ lo lắng nhìn cô hỏi:"Không có sao chứ? Vừa nãy tớ cùng anh đang xem TV, đột nhiên cảm thấy toàn bộ giường đều lay động."
"Tớ không sao." mái tóc Trình Thi Đồng vẫn đang ướt nhẹp, cô nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó liếc nhẹ Trình Chi Ngôn, hướng về bọn họ nói:"Đi ra ngoài trước rồi nói."
"Được!"
Tiểu Thỏ gật gù, cầm tay lôi Trình Chi Ngôn, hướng về phía thang máy chạy.
"Đi cầu thang bộ, lúc này còn đi thang máy làm gì!" Trình Thi Đồng theo sau Tiểu Thỏm mắt thấy hướng chạy của Tiểu Thỏ không đúng lắm, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Trình Chi Ngôn cũng lôi tay Tiểu Thỏ lại, ngăn cản hướng cô đang chạy về thang máy.
"Được......." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu của chính mình, sau đó hướng về phía cầu thang bộ mà chạy tới.
Trong cầu thang bộ, từ mỗi tầng đều có người chạy đến, vậy nên nhiều người làm tắc đường một chút, bọn họ ở tầng năm, mà mấy người Tiểu Thỏ hơn mười phút mới đi ra ngoài được.
"Anh nói không biết bệnh tình khi nào tái phát, có thể ta không thể chờ đến ngày cười của chúng ta, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này, cách mỗi một phút đều có người mất đi, có thể là do bệnh tật, có thể do thiên tai, hoặc vì tai nạn xe cộ cuối cùng là mất đi, làm sao anh có thể chắc chắn em sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc, em sẽ không chết trước anh đây??"
"Không được nói lung tung!!" Cố Ninh Thư hướng về cô quát lớn một tiếng, trừng đôi mắt mà nhìn Trình Thi ĐỒng nói:" Những câu nói xúi quẩy như vậy không được nói lung tung."
"........"
Hai tay Trình THi Đồng vẫn ôm chặt trên cổ, nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó gật gật đầu nói:"Được, em không nói lung tung, vậy anh sau này cũng không được nói những lời chính mình không còn sống được bao lâu."
"........."
Cố Ninh Thư trầm mặc hồi lâu, rốt cục là vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
"Ừ...... Vì thế mà chúng ta......." Trình Thi Đồng khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị tiếp tục hôn cậu ta, đột nhiên toàn bộ nước trong bồn tắm nhẹ nhàng rung động.
"........."
"........."
Động tác của Trình Thi ĐỒng đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Ninh Thư, vẻ mặt của cậu ta lúc này cũng đang đầy nghi hoặc mà nhìn cô.
Lại tiếp đó, Trình Thi Đồng rõ ràng cảm nhận được lần này cả gian phòng đều rung động.
"Không xong..... ĐỘng đất??"
Cô có chút không xác định hướng về Cố Ninh Thư hỏi.
Đôi lông mày Cố Ninh Thư nhăn lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:"Hình như là......."
"Rầm" một tiếng, Trình Thi ĐỒng liền lôi Cố Ninh Thư từ trong bồn tắm đứng lên.
Cố Ninh Thư nhanh tay nhanh mắt nhặt chiếc khăn tắm từ dưới đất lên, quấn quanh người Trình Thi ĐỒng.
Có điều trong chốc lát, bọn họ liền nghe từ quán rượu phía ngoài hành lang có người lớn tiếng hô:"ĐỘng đất! Động đất rồi!!"
Ngay sau đó, chính là "bùm bùm" âm thanh mở cửa của các phòng khác, có người còn lớn tiếng hét bên ngoài hành lang.
"Đồng đồng, Đồng Đồng, các cậu ở trong phòng chứ?" Vừa lúc đó, Trình Thi Đồng nghe thấy từ bên kia cửa phòng bọn họ truyền đến những tiếng gõ cửa, sau đó đến âm thanh của Tiểu Thỏ vang lên, "Chạy ra nhanh một chút, hình như đang có động đất."
"Được rồi, đến ngay!" Trình Thi Đồng cũng không thay quần áo, dùng khăn tắm quấn quanh người mình, sau đó từ trong gian phòng để quần áo, lấy hai bộ quần áo tắm, một cho Cố Ninh Thư, một cho chính mình mặc vào, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn cũng đang mặc quần áo tắm như hai người.
Vẻ mặt Tiểu Thỏ lo lắng nhìn cô hỏi:"Không có sao chứ? Vừa nãy tớ cùng anh đang xem TV, đột nhiên cảm thấy toàn bộ giường đều lay động."
"Tớ không sao." mái tóc Trình Thi Đồng vẫn đang ướt nhẹp, cô nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó liếc nhẹ Trình Chi Ngôn, hướng về bọn họ nói:"Đi ra ngoài trước rồi nói."
"Được!"
Tiểu Thỏ gật gù, cầm tay lôi Trình Chi Ngôn, hướng về phía thang máy chạy.
"Đi cầu thang bộ, lúc này còn đi thang máy làm gì!" Trình Thi Đồng theo sau Tiểu Thỏm mắt thấy hướng chạy của Tiểu Thỏ không đúng lắm, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Trình Chi Ngôn cũng lôi tay Tiểu Thỏ lại, ngăn cản hướng cô đang chạy về thang máy.
"Được......." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu của chính mình, sau đó hướng về phía cầu thang bộ mà chạy tới.
Trong cầu thang bộ, từ mỗi tầng đều có người chạy đến, vậy nên nhiều người làm tắc đường một chút, bọn họ ở tầng năm, mà mấy người Tiểu Thỏ hơn mười phút mới đi ra ngoài được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.