Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 1055: Không có việc gì
Vong Ký Hô Hấp Miêu
06/10/2018
Editor: May
Hai y tá kia vừa nói vừa đi vào trạm y tá.
Lúc Trình Thi Đồng nghe được câu này, trong nháy mắt tay chân lạnh buốt.
Các cô nói là... Cố Ninh Thư??
Không!! Không thể nào!! Tại sao có thể là Cố Ninh Thư!!
Trình Thi Đồng chỉ cảm giác chân mình mềm nhũn, cả người liền ngồi trên mặt đất.
"Chao ôi, cô gái nhỏ, cô không sao chứ??" Có y tá đi ngang qua cô, tốt bụng đỡ cô một phen, đỡ cô đến trên ghế bên cạnh, ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Tôi... Không có việc gì..." Lúc Trình Thi Đồng nói chuyện, chỉ cảm giác giọng nói của mình đều đang phát run.
Cô thậm chí cảm giác cả người mình đều không khống chế nổi đang phát run.
"Cô gái nhỏ, sắc mặt cô rất kém, có phải thân thể không thoải mái hay không??" Y tá đỡ lấy Trình Thi Đồng kia, có chút bận tâm nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi.
"Không có việc gì, có thể tôi không ăn sánh, đói bụng thôi." Trình Thi Đồng ngẩng đầu miễn cưỡng cười một tiếng với cô ấy, giọng run rẩy nói.
"A... vậy cô đợi ở chỗ này một lát." Y tá kia khẽ ngơ ngác một chút, sau đó dặn dò với cô một câu, liền xoay người chạy tới trạm y tá.
Trình Thi Đồng có chút ngây ngốc ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn mặt đất trước mắt, ngón tay đặt ở trên đầu gối của mình, nắm chặt rồi lại thả lỏng ra.
"Cô gái nhỏ, cho cô, cầm lấy." Y tá mới vừa vội vã rời đi kia, chỉ một lát sau, lại đi về phía Trình Thi Đồng, cô ấy nhét hai bánh mỳ nhỏ còn một hộp sữa trong tay vào trong lòng bàn tay Trình Thi Đồng nói: "Ăn đi, đừng đói đến tuột huyết áp."
"Cảm ơn..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, cười cười với cô ấy, thấp giọng nói.
"Không khách khí, cô ở đây lại nghỉ ngơi một chút, tôi đi kiểm tra phòng trước." Y tá kia cười cười với Trình Thi Đồng, sau đó liền xoay người rời đi.
Hai y tá kia vừa nói vừa đi vào trạm y tá.
Lúc Trình Thi Đồng nghe được câu này, trong nháy mắt tay chân lạnh buốt.
Các cô nói là... Cố Ninh Thư??
Không!! Không thể nào!! Tại sao có thể là Cố Ninh Thư!!
Trình Thi Đồng chỉ cảm giác chân mình mềm nhũn, cả người liền ngồi trên mặt đất.
"Chao ôi, cô gái nhỏ, cô không sao chứ??" Có y tá đi ngang qua cô, tốt bụng đỡ cô một phen, đỡ cô đến trên ghế bên cạnh, ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Tôi... Không có việc gì..." Lúc Trình Thi Đồng nói chuyện, chỉ cảm giác giọng nói của mình đều đang phát run.
Cô thậm chí cảm giác cả người mình đều không khống chế nổi đang phát run.
"Cô gái nhỏ, sắc mặt cô rất kém, có phải thân thể không thoải mái hay không??" Y tá đỡ lấy Trình Thi Đồng kia, có chút bận tâm nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi.
"Không có việc gì, có thể tôi không ăn sánh, đói bụng thôi." Trình Thi Đồng ngẩng đầu miễn cưỡng cười một tiếng với cô ấy, giọng run rẩy nói.
"A... vậy cô đợi ở chỗ này một lát." Y tá kia khẽ ngơ ngác một chút, sau đó dặn dò với cô một câu, liền xoay người chạy tới trạm y tá.
Trình Thi Đồng có chút ngây ngốc ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn mặt đất trước mắt, ngón tay đặt ở trên đầu gối của mình, nắm chặt rồi lại thả lỏng ra.
"Cô gái nhỏ, cho cô, cầm lấy." Y tá mới vừa vội vã rời đi kia, chỉ một lát sau, lại đi về phía Trình Thi Đồng, cô ấy nhét hai bánh mỳ nhỏ còn một hộp sữa trong tay vào trong lòng bàn tay Trình Thi Đồng nói: "Ăn đi, đừng đói đến tuột huyết áp."
"Cảm ơn..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, cười cười với cô ấy, thấp giọng nói.
"Không khách khí, cô ở đây lại nghỉ ngơi một chút, tôi đi kiểm tra phòng trước." Y tá kia cười cười với Trình Thi Đồng, sau đó liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.