Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 119: Nguyện vọng năm mới
Vong Ký Hô Hấp Miêu
23/12/2016
Cô còn nhớ rõ mình sử dụng sức lực toàn thân, làm sao đẩy tảng đá kia nhưng tảng đá kia đều bất động, cuối cùng vẫn là cô nhanh trí sử dụng
Hàng Long Thập Bát Chưởng, dùng lực vỗ tảng đá một cái, lúc này mới dùng nội lực làm vỡ nó...
Trình Thi Đồng nghĩ nửa ngày, nhìn nhìn lại Tiểu Thỏ trước mắt, ngải mã, tảng đá lớn đêm qua đè nặng mình sẽ không phải chính là cái gia hỏa kia đi?
" Tiểu Thỏ.... Tiểu Thỏ.... Tỉnh dậy...." Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại Tiểu Thỏ.
" Uh`m...." Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng mở to mắt, đôi bàn tay còn ôm Trình Chi Ngôn, quay đầu lại nhìn Trình Thi Đồng ngáp một cái nói: "Đồng Đồng.... Làm gì thế?
Trình Thi Đồng xoay người một cái, ôm lấy chăn từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp trừng Tiểu Thỏ nói: " Cậu thành thật khai báo cho tớ, đêm qua rõ ràng là cậu dựa vào tường ngủ, vì sao hiện tại liền trở thành ngủ trên người chú nhỏ rồi?"
"A?"
Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, không hiểu ra sao ngẩng đầu, mới phát hiện gương mặt anh tuấn của Trình Chi Ngôn vậy mà ở ngay chỗ mình có thể đụng tay đến....
" Ách...." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, thấp giọng nói: " Chuyện này....Tớ cũng không biết...."
" Hừ! Cậu không biết? Nhất định ban đêm cậu lén lút từ trên người tớ bò qua chui vào trong ổ chăn chú nhỏ tớ!" Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, lòng đầy căm phẫn nói.
" Thực không có...." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu mình, nhíu mày nói: " Tớ đêm qua có một giấc mơ, đều là leo núi, bò mệt chết tớ rồi..... Hơn nữa không biết vì sao trên núi còn lăn xuống tảng đá lớn đập một cái vào đầu tớ...."
" Phi! Cậu đó là leo núi sao, cậu đó là bò qua tớ!" Trình Thi Đồng tức giận nói.
Có lẽ là giọng nói hai người các cô nói chuyện có phần lớn, Trình Chi Ngôn chuyển người lại chậm rãi mở to mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn hai cô bé trước mắt, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ nói: " Mới buổi sáng tinh mơ, các em tranh luận cái gì?"
" Chú nhỏ!" Trình Thi Đồng thấy anh thức dậy, vội vàng đi tới gần, nước mắt lưng tròng nhìn anh nói: "Thực xin lỗi, chú nhỏ, cháu không thể bảo vệ trong sạch của chú! Hu Hu hu.... Ban đêm vẫn bị cái gia hỏa Tiểu Thỏ kia bò qua. . ."
??
Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô ấy, cúi đầu nhìn trong lòng mình một chút, đầu Tiểu Thỏ đang gối lên trên cánh tay anh a....
Thảo nào anh thấy cánh tay tê rần như vậy.
"Đây dù sao cũng không phải lần một lần hai rồi...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ cười cười hướng Trình Thi Đồng nói: "Người này, trừ phi cháu đá cô ấy xuống giường, nếu không thì cho dù ở giữa cách bao nhiêu chăn cô ấy vẫn có biện pháp chui vào trong lòng chú."
"...."
Lúc Trình Thi Đồng nghe thế cả người đều đã ngây ngẩn.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào hai người các cô nói: " Hai người....Hai người đã cùng giường chung gối rồi?"
" Tớ từ nhỏ đến lớn đều cùng anh nước chanh ngủ....." Tiểu Thỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Thi Đồng, khó hiểu nói.
"...."
Xong rồi.... Xong rồi...
Xem ra trong sạch chú nhỏ của cô đã sớm không còn rồi.....
Trình Thi Đồng vẻ mặt bi phẫn nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu mới vươn tay ra khoát lên trên vai Trình Chi Ngôn, cúi đầu yên lặng nói: "Một khi đã như vậy, cháu chỉ có thể chúc phúc hai người...."
Trình Thi Đồng nghĩ nửa ngày, nhìn nhìn lại Tiểu Thỏ trước mắt, ngải mã, tảng đá lớn đêm qua đè nặng mình sẽ không phải chính là cái gia hỏa kia đi?
" Tiểu Thỏ.... Tiểu Thỏ.... Tỉnh dậy...." Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại Tiểu Thỏ.
" Uh`m...." Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng mở to mắt, đôi bàn tay còn ôm Trình Chi Ngôn, quay đầu lại nhìn Trình Thi Đồng ngáp một cái nói: "Đồng Đồng.... Làm gì thế?
Trình Thi Đồng xoay người một cái, ôm lấy chăn từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp trừng Tiểu Thỏ nói: " Cậu thành thật khai báo cho tớ, đêm qua rõ ràng là cậu dựa vào tường ngủ, vì sao hiện tại liền trở thành ngủ trên người chú nhỏ rồi?"
"A?"
Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, không hiểu ra sao ngẩng đầu, mới phát hiện gương mặt anh tuấn của Trình Chi Ngôn vậy mà ở ngay chỗ mình có thể đụng tay đến....
" Ách...." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, thấp giọng nói: " Chuyện này....Tớ cũng không biết...."
" Hừ! Cậu không biết? Nhất định ban đêm cậu lén lút từ trên người tớ bò qua chui vào trong ổ chăn chú nhỏ tớ!" Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, lòng đầy căm phẫn nói.
" Thực không có...." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu mình, nhíu mày nói: " Tớ đêm qua có một giấc mơ, đều là leo núi, bò mệt chết tớ rồi..... Hơn nữa không biết vì sao trên núi còn lăn xuống tảng đá lớn đập một cái vào đầu tớ...."
" Phi! Cậu đó là leo núi sao, cậu đó là bò qua tớ!" Trình Thi Đồng tức giận nói.
Có lẽ là giọng nói hai người các cô nói chuyện có phần lớn, Trình Chi Ngôn chuyển người lại chậm rãi mở to mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn hai cô bé trước mắt, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ nói: " Mới buổi sáng tinh mơ, các em tranh luận cái gì?"
" Chú nhỏ!" Trình Thi Đồng thấy anh thức dậy, vội vàng đi tới gần, nước mắt lưng tròng nhìn anh nói: "Thực xin lỗi, chú nhỏ, cháu không thể bảo vệ trong sạch của chú! Hu Hu hu.... Ban đêm vẫn bị cái gia hỏa Tiểu Thỏ kia bò qua. . ."
??
Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô ấy, cúi đầu nhìn trong lòng mình một chút, đầu Tiểu Thỏ đang gối lên trên cánh tay anh a....
Thảo nào anh thấy cánh tay tê rần như vậy.
"Đây dù sao cũng không phải lần một lần hai rồi...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ cười cười hướng Trình Thi Đồng nói: "Người này, trừ phi cháu đá cô ấy xuống giường, nếu không thì cho dù ở giữa cách bao nhiêu chăn cô ấy vẫn có biện pháp chui vào trong lòng chú."
"...."
Lúc Trình Thi Đồng nghe thế cả người đều đã ngây ngẩn.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào hai người các cô nói: " Hai người....Hai người đã cùng giường chung gối rồi?"
" Tớ từ nhỏ đến lớn đều cùng anh nước chanh ngủ....." Tiểu Thỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Thi Đồng, khó hiểu nói.
"...."
Xong rồi.... Xong rồi...
Xem ra trong sạch chú nhỏ của cô đã sớm không còn rồi.....
Trình Thi Đồng vẻ mặt bi phẫn nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu mới vươn tay ra khoát lên trên vai Trình Chi Ngôn, cúi đầu yên lặng nói: "Một khi đã như vậy, cháu chỉ có thể chúc phúc hai người...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.