Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 1057: Nhóc là không muốn sống sao
Vong Ký Hô Hấp Miêu
08/10/2018
Editor: May
Ánh mặt trời hơn ba giờ chiều, nhiệt liệt mà chói mắt, cho dù là mùa đông, cũng phát ra ánh sáng sáng chói.
Trong phòng bệnh, thân ảnh gầy gò kia, đang nghiêng dựa ở trên giường bệnh, ánh mắt tựa hồ đang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, không có chút nào phát giác được sau lưng đã có người đến.
Bóng dáng anh tà tà chiếu ở trên giường bệnh, xếp chồng với thân ảnh gầy gò của anh, không hiểu sao, lại khiến Trình Thi Đồng nhớ tới cô bé ôm gấu con vừa nhìn thấy ở trên màn hình điện thoại di động kia.
Hốc mắt cô trong nháy mắt, lại nhịn không được ướt át.
Không thể khóc, ngàn vạn không thể khóc!!
Trình Thi Đồng dùng sức hít mũi một cái, liều mạng kềm chế nước mắt của mình.
Cố Ninh Thư nghe đến động tĩnh phía sau, chậm rãi xoay đầu lại, chỉ một tháng không có nhìn thấy anh, sắc mặt anh tựa hồ càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn giống như càng thêm gầy, đôi mắt xinh đẹp kia trong nháy mắt nhìn thấy Trình Thi Đồng sáng lên một chút.
Lập tức, hào quang trong mắt lại tối đi.
"Sao em..." Anh nhìn người mong nhớ ngày đêm trước mắt, giọng nói có chút khổ sở mở miệng.
"Tên nhóc thúi, nhóc là không muốn sống sao, chỉ gửi tin nhắn cho nhóc, nhóc lại không trả lời, gọi điện thoại cho nhóc, nhóc cũng không nhận, nhóc muốn làm gì!? Lại muốn nháo chia tay với chị à!?" Trình Thi Đồng không khách khí chút nào một bàn tay vỗ vào trên bờ vai Cố Ninh Thư, lớn tiếng ồn ào với anh.
Cố Ninh Thư bị một tát này của cô chế trụ, trong lúc nhất thời, lại không nói gì.
"Ách... Thẹn thùng, quên mất anh vừa mới bị thương... Cái đó, miệng vết thương khôi phục chưa, sẽ không phải lại bị em đánh xuất huyết chứ??" Trình Thi Đồng đánh xong Cố Ninh Thư rồi mới nhớ tới, đây mới một tháng, vết thương trên người anh sẽ không phải còn chưa tốt chứ... Chỉ là bề ngoài thoạt nhìn, giống như anh đã không có gì đáng ngại a...
"Không có gì..." Cố Ninh Thư lắc đầu, một cái tát vừa rồi của cô thoạt nhìn giống như khí lực rất lớn, nhưng lúc thực rơi ở trên người anh, vẫn là giảm không ít lực đạo, mặc dù miệng vết thương của anh khỏi hẳn không lâu, nhưng cũng không phải là đều không thể để người chạm vào.
Ánh mặt trời hơn ba giờ chiều, nhiệt liệt mà chói mắt, cho dù là mùa đông, cũng phát ra ánh sáng sáng chói.
Trong phòng bệnh, thân ảnh gầy gò kia, đang nghiêng dựa ở trên giường bệnh, ánh mắt tựa hồ đang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, không có chút nào phát giác được sau lưng đã có người đến.
Bóng dáng anh tà tà chiếu ở trên giường bệnh, xếp chồng với thân ảnh gầy gò của anh, không hiểu sao, lại khiến Trình Thi Đồng nhớ tới cô bé ôm gấu con vừa nhìn thấy ở trên màn hình điện thoại di động kia.
Hốc mắt cô trong nháy mắt, lại nhịn không được ướt át.
Không thể khóc, ngàn vạn không thể khóc!!
Trình Thi Đồng dùng sức hít mũi một cái, liều mạng kềm chế nước mắt của mình.
Cố Ninh Thư nghe đến động tĩnh phía sau, chậm rãi xoay đầu lại, chỉ một tháng không có nhìn thấy anh, sắc mặt anh tựa hồ càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn giống như càng thêm gầy, đôi mắt xinh đẹp kia trong nháy mắt nhìn thấy Trình Thi Đồng sáng lên một chút.
Lập tức, hào quang trong mắt lại tối đi.
"Sao em..." Anh nhìn người mong nhớ ngày đêm trước mắt, giọng nói có chút khổ sở mở miệng.
"Tên nhóc thúi, nhóc là không muốn sống sao, chỉ gửi tin nhắn cho nhóc, nhóc lại không trả lời, gọi điện thoại cho nhóc, nhóc cũng không nhận, nhóc muốn làm gì!? Lại muốn nháo chia tay với chị à!?" Trình Thi Đồng không khách khí chút nào một bàn tay vỗ vào trên bờ vai Cố Ninh Thư, lớn tiếng ồn ào với anh.
Cố Ninh Thư bị một tát này của cô chế trụ, trong lúc nhất thời, lại không nói gì.
"Ách... Thẹn thùng, quên mất anh vừa mới bị thương... Cái đó, miệng vết thương khôi phục chưa, sẽ không phải lại bị em đánh xuất huyết chứ??" Trình Thi Đồng đánh xong Cố Ninh Thư rồi mới nhớ tới, đây mới một tháng, vết thương trên người anh sẽ không phải còn chưa tốt chứ... Chỉ là bề ngoài thoạt nhìn, giống như anh đã không có gì đáng ngại a...
"Không có gì..." Cố Ninh Thư lắc đầu, một cái tát vừa rồi của cô thoạt nhìn giống như khí lực rất lớn, nhưng lúc thực rơi ở trên người anh, vẫn là giảm không ít lực đạo, mặc dù miệng vết thương của anh khỏi hẳn không lâu, nhưng cũng không phải là đều không thể để người chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.