Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 281: Nụ hôn vị chanh 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
20/04/2017
Editor Quỳnh Nguyễn.
"Không phải chứ..... Bữa tiệc lớn thì như thế nào....." Kỷ Lâm Khải khuôn mặt muốn phát khóc nhìn Trình Chi Ngôn nói.
"Chờ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, trở về mời các cậu ăn! Coi như hôm nay nợ các cậu, được chưa?" Trình Chi Ngôn không nói gì liếc nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi.
"Có thể!" Kỷ Lâm Khải nghe xong câu này, trong nháy mắt như được sống lại.
"Đi nhanh một chút đi, nhà ăn số 2, có món gà cay tớ thích nhất!" Kỷ Lâm Khải mặt vẻ bi thương, đi cũng nhanh về cũng nhanh, có điều trong nháy mắt, cậu ta bắt đầu kiểm lại xem nên ăn cái nhà ăn nào ngon hơn rồi.
"Đúng, đi nhà ăn số 2 ăn đi! Trương Vũ Phi cùng Vương Thước nhanh nhanh gật đầu phụ họa.
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút nói:"Em không phải thích ăn canh cá hay sao, anh dẫn em đi nhà ăn số 1 ăn!"
"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, vừa định mở miệng phản bác nói mình không thích ăn canh cá, liền nghe được Trình Chi Ngôn quay đầu về mấy người cùng phòng nói:" Vậy các cậu đi nhà ăn số 2 đi, tớ cùng Tiểu Thỏ đi nhà ăn số 1."
"Ai nha, canh cá nhà ăn số 1 có gì ngon, cay đến mức muốn chết....." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, lắc đầu một cái, cũng không nói thêm gì, cùng Vương Thước cùng Trương Vũ Phi cùng nhau đi.
Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu hướng Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
"Nhưng mà..... Em không thích ăn canh cá....." Tiểu Thỏ chần chừ một chút, hướng về Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
"Anh chỉ tùy tiện nói thôi." Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười nói:" Chỉ là không muốn cùng các cậu ấy đi nhà ăn số 2 thôi."
"Tại sao vậ?" Tiểu Thỏ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cô cảm thấy chơi với mấy người cùng phòng đó với anh chả phải đang rất vui hay sao, đặc biệt là anh chàng Kỷ Lâm Khải kia, mập mạp, xem ra rất vui.
"....." đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô, một lúc sau, mới nhẹ nhàng cười nói:"A..... Bởi vì anh muốn đi riêng với em!"
"A?" Tiểu Thỏ nghe xong, nhìn anh ánh mắt khó hiểu, sửng sốt nói một chút:"Ý anh là..... đang hỏi em?"
"Em không muốn đi cùng anh sao?" Trình Chi Ngôn như cười cười, không trả lời mà hỏi lại.
"Muốn!" Tiểu Thỏ không do dự mà lập tức gật đầu.
"Sao lại không được." Trình Chi Ngôn cầm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, mang cô hướng về nhà ăn số 1 vừa đi vừa nói:"Nhà ăn số một có nhiều món ăn khác, em cứ tùy ý lựa chọn, thích ăn gì thì cứ lựa chọn."
"Nha!" Tiểu Thỏ gật gù một cái, lại cảm thấy có chút nghi hoặc, sao từ vấn đề này lại trong chớp mắt chuyển sang vấn đề cô cùng với anh đi ăn riêng một chỗ vậy?
Trong một phòng ăn.
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, cách đó không xa nhìn Trình Chi Ngôn.
Bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui, nhưng cô vẫn như cũ ngay một chút lại nhìn thấy bóng người của anh.
Tiểu Thỏ chống cằm nhìn Trình Chi Ngôn,..... Thật sự anh có vóc dáng thật cao, đứng ở giữa một đám sinh viên nam, vẫn cao hơn bọn họ chí ít nửa cái đầu, ngoài ra anh thật sự cũng rất đẹp trai, xứng đáng là số một trong số sinh viên đứng cạnh anh.
Con ngươi của anh rủ xuống khi bưng đồ ăn, chăm chú suy nghĩ nên lấy thêm món gì, lông mày theo thói quen hơi nhíu lên, anh nhìn thanh tú đẹp trai, lại thêm cao gầy mạnh mẽ, khiến cho vài nữ sinh ở bên cạnh anh xì xào bàn tán.
"Không phải chứ..... Bữa tiệc lớn thì như thế nào....." Kỷ Lâm Khải khuôn mặt muốn phát khóc nhìn Trình Chi Ngôn nói.
"Chờ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, trở về mời các cậu ăn! Coi như hôm nay nợ các cậu, được chưa?" Trình Chi Ngôn không nói gì liếc nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi.
"Có thể!" Kỷ Lâm Khải nghe xong câu này, trong nháy mắt như được sống lại.
"Đi nhanh một chút đi, nhà ăn số 2, có món gà cay tớ thích nhất!" Kỷ Lâm Khải mặt vẻ bi thương, đi cũng nhanh về cũng nhanh, có điều trong nháy mắt, cậu ta bắt đầu kiểm lại xem nên ăn cái nhà ăn nào ngon hơn rồi.
"Đúng, đi nhà ăn số 2 ăn đi! Trương Vũ Phi cùng Vương Thước nhanh nhanh gật đầu phụ họa.
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút nói:"Em không phải thích ăn canh cá hay sao, anh dẫn em đi nhà ăn số 1 ăn!"
"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, vừa định mở miệng phản bác nói mình không thích ăn canh cá, liền nghe được Trình Chi Ngôn quay đầu về mấy người cùng phòng nói:" Vậy các cậu đi nhà ăn số 2 đi, tớ cùng Tiểu Thỏ đi nhà ăn số 1."
"Ai nha, canh cá nhà ăn số 1 có gì ngon, cay đến mức muốn chết....." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, lắc đầu một cái, cũng không nói thêm gì, cùng Vương Thước cùng Trương Vũ Phi cùng nhau đi.
Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu hướng Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
"Nhưng mà..... Em không thích ăn canh cá....." Tiểu Thỏ chần chừ một chút, hướng về Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
"Anh chỉ tùy tiện nói thôi." Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười nói:" Chỉ là không muốn cùng các cậu ấy đi nhà ăn số 2 thôi."
"Tại sao vậ?" Tiểu Thỏ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cô cảm thấy chơi với mấy người cùng phòng đó với anh chả phải đang rất vui hay sao, đặc biệt là anh chàng Kỷ Lâm Khải kia, mập mạp, xem ra rất vui.
"....." đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô, một lúc sau, mới nhẹ nhàng cười nói:"A..... Bởi vì anh muốn đi riêng với em!"
"A?" Tiểu Thỏ nghe xong, nhìn anh ánh mắt khó hiểu, sửng sốt nói một chút:"Ý anh là..... đang hỏi em?"
"Em không muốn đi cùng anh sao?" Trình Chi Ngôn như cười cười, không trả lời mà hỏi lại.
"Muốn!" Tiểu Thỏ không do dự mà lập tức gật đầu.
"Sao lại không được." Trình Chi Ngôn cầm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, mang cô hướng về nhà ăn số 1 vừa đi vừa nói:"Nhà ăn số một có nhiều món ăn khác, em cứ tùy ý lựa chọn, thích ăn gì thì cứ lựa chọn."
"Nha!" Tiểu Thỏ gật gù một cái, lại cảm thấy có chút nghi hoặc, sao từ vấn đề này lại trong chớp mắt chuyển sang vấn đề cô cùng với anh đi ăn riêng một chỗ vậy?
Trong một phòng ăn.
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, cách đó không xa nhìn Trình Chi Ngôn.
Bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui, nhưng cô vẫn như cũ ngay một chút lại nhìn thấy bóng người của anh.
Tiểu Thỏ chống cằm nhìn Trình Chi Ngôn,..... Thật sự anh có vóc dáng thật cao, đứng ở giữa một đám sinh viên nam, vẫn cao hơn bọn họ chí ít nửa cái đầu, ngoài ra anh thật sự cũng rất đẹp trai, xứng đáng là số một trong số sinh viên đứng cạnh anh.
Con ngươi của anh rủ xuống khi bưng đồ ăn, chăm chú suy nghĩ nên lấy thêm món gì, lông mày theo thói quen hơi nhíu lên, anh nhìn thanh tú đẹp trai, lại thêm cao gầy mạnh mẽ, khiến cho vài nữ sinh ở bên cạnh anh xì xào bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.