Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 812: Rất lợi hại
Vong Ký Hô Hấp Miêu
23/02/2018
Editor: May
Từ Cảnh Thần và bác sĩ Từ liền trực tiếp ở tại nhà Tiểu Thỏ.
Lúc Tiểu Thỏ cầm lấy quần áo đổi tắm đi phòng vệ sinh tắm rửa xong đi ra, Từ Cảnh Thần liền ngồi ở bên cạnh máy tính trong phòng cô đang lên mạng.
"Cảnh Thần?? Sao cậu tới đây??" Tiểu Thỏ vừa lau đầu tóc ướt nhẹp, vừa hỏi với Từ Cảnh Thần.
"Máy tính phòng anh không lên mạng được, vừa vặn muốn đánh đoàn chiến, mượn của em dùng trước một chút." Từ Cảnh Thần một đôi mắt sít sao nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, tay phải nắm lấy con chuột điểm cực nhanh, tay trái ở trên bàn phím càng không ngừng tung bay.
"Trò chơi gì??" Tiểu Thỏ tiến đến bên cạnh máy tính nhìn thoáng qua, mẹ trứng, cô chỉ không ở nhà một tháng mà thôi, trên máy vi tính của cô liền bị Từ Cảnh Thần cài một đống lớn trò chơi.
"Thế giới ma huyễn." Từ Cảnh Thần điều khiển kiếm khách trên màn hình, sau khi nhanh chóng phóng thích hai đại chiêu, một động tác lưu loát nhảy lên rơi xuống đất trốn đến sau lưng đồng đội, chỉ thấy toàn bộ tổn thương đại BOSS phóng thích ra đều nện ở trên người đồng đội xúi quẩy ngăn cản trước mặt anh kia.
Trong nháy mắt, thanh máu đồng đội thay anh ngăn cản tổn thương liền thiếu hơn phân nửa.
Kiếm khách của Từ Cảnh Thần ngay sau đó xoay người một cái, ném ra một ngọn phi đao, phi đao biến ảo thành mười bát dao sắc ở giữa không trung, vèo vèo vèo lại chém đứt một phần tư ống máu của đại BOSS.
"Ơ, rất lợi hại nha." Tiểu Thỏ nhìn kiếm khách hắc y soái khí của Từ Cảnh Thần trên màn ảnh, nhịn không được lên tiếng cảm thán nói.
"Đó là đương nhiên." Từ Cảnh Thần vừa tỉnh táo thao tác, vừa đáp lại Tiểu Thỏ: "Muốn trách chỉ có thể trách trò chơi bây giờ có học sinh tiểu học quá nhiều, tùy tùy tiện tiện tổ đội với bạn học anh cũng có thể ăn rớt một đám học sinh tiểu học."
"Ha ha..." Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, nghĩ thầm cậu còn không phải là học sinh trung học ư, người ta sinh viên ăn cậu cũng là ổn thỏa không thành vấn đề.
Lại một lát sau, đại BOSS trên màn hình kia ầm ầm ngã xuống, trang bị đủ loại kiểu dáng bạo đầy đất.
Từ Cảnh Thần nhíu lông mày lại nhìn thoáng qua trang bị, chậc, đánh nửa ngày, không có một món mà anh muốn
Từ Cảnh Thần và bác sĩ Từ liền trực tiếp ở tại nhà Tiểu Thỏ.
Lúc Tiểu Thỏ cầm lấy quần áo đổi tắm đi phòng vệ sinh tắm rửa xong đi ra, Từ Cảnh Thần liền ngồi ở bên cạnh máy tính trong phòng cô đang lên mạng.
"Cảnh Thần?? Sao cậu tới đây??" Tiểu Thỏ vừa lau đầu tóc ướt nhẹp, vừa hỏi với Từ Cảnh Thần.
"Máy tính phòng anh không lên mạng được, vừa vặn muốn đánh đoàn chiến, mượn của em dùng trước một chút." Từ Cảnh Thần một đôi mắt sít sao nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, tay phải nắm lấy con chuột điểm cực nhanh, tay trái ở trên bàn phím càng không ngừng tung bay.
"Trò chơi gì??" Tiểu Thỏ tiến đến bên cạnh máy tính nhìn thoáng qua, mẹ trứng, cô chỉ không ở nhà một tháng mà thôi, trên máy vi tính của cô liền bị Từ Cảnh Thần cài một đống lớn trò chơi.
"Thế giới ma huyễn." Từ Cảnh Thần điều khiển kiếm khách trên màn hình, sau khi nhanh chóng phóng thích hai đại chiêu, một động tác lưu loát nhảy lên rơi xuống đất trốn đến sau lưng đồng đội, chỉ thấy toàn bộ tổn thương đại BOSS phóng thích ra đều nện ở trên người đồng đội xúi quẩy ngăn cản trước mặt anh kia.
Trong nháy mắt, thanh máu đồng đội thay anh ngăn cản tổn thương liền thiếu hơn phân nửa.
Kiếm khách của Từ Cảnh Thần ngay sau đó xoay người một cái, ném ra một ngọn phi đao, phi đao biến ảo thành mười bát dao sắc ở giữa không trung, vèo vèo vèo lại chém đứt một phần tư ống máu của đại BOSS.
"Ơ, rất lợi hại nha." Tiểu Thỏ nhìn kiếm khách hắc y soái khí của Từ Cảnh Thần trên màn ảnh, nhịn không được lên tiếng cảm thán nói.
"Đó là đương nhiên." Từ Cảnh Thần vừa tỉnh táo thao tác, vừa đáp lại Tiểu Thỏ: "Muốn trách chỉ có thể trách trò chơi bây giờ có học sinh tiểu học quá nhiều, tùy tùy tiện tiện tổ đội với bạn học anh cũng có thể ăn rớt một đám học sinh tiểu học."
"Ha ha..." Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, nghĩ thầm cậu còn không phải là học sinh trung học ư, người ta sinh viên ăn cậu cũng là ổn thỏa không thành vấn đề.
Lại một lát sau, đại BOSS trên màn hình kia ầm ầm ngã xuống, trang bị đủ loại kiểu dáng bạo đầy đất.
Từ Cảnh Thần nhíu lông mày lại nhìn thoáng qua trang bị, chậc, đánh nửa ngày, không có một món mà anh muốn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.