Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 316: Thư tình của Tiểu Thỏ
Vong Ký Hô Hấp Miêu
10/05/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ách. . . Còn không có. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn trả lời.
"Đi làm bài tập đi." Trình Chi Ngôn hướng tới cô giơ giơ lên, ý bảo cô lên lầu làm bài tập.
"Không cần đi. . . Hôm nay mới nghỉ ngày đầu tiên a... Liền không để cho em ngoạn chơi một chút.... Bài tập đến khi sắp đến trường cũng có thể làm a!" Tiểu Thỏ nhất thời vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn hướng anh cầu xin tha thứ nói.
"Không được." Trình Chi Ngôn vô tình lắc đầu, vươn tay đi ra vừa túm cánh tay Tiểu Thỏ hướng tới trên lầu đi vừa thản nhiên nói: "Mặc dù hiện tại em mới sơ nhất, nhưng mà nhất định phải dưỡng thành thói quen học tập tốt đẹp, như vậy lúc Sơ Tam mới sẽ không cảm thấy mệt mỏi, em chẳng lẽ không muốn thi trung học Nhất Trung sao?"
"Em muốn... Nhưng mà em cách trung khảo còn có hơn hai năm a, hiện tại có phải có phần sớm hay không a...." Tiểu Thỏ vừa bị ép đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới trên lầu đi tới, vừa cầu xin nói: "Liền một ngày thôi... Hiện tại đều đã muộn, liền không có thể làm cho người ta tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút sao?"
". . ."
Bước chân Trình Chi Ngôn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ: "Không được."
"%&¥#@. . ."
Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì.
"Anh nước chanh, anh như vậy cảm giác giống giáo viên của em a..." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới phòng mình đi tới, "Hoàn hảo anh không dạy em, nếu không thì anh nhất định muốn nhìn chằm chằm thành tích của em, không cho em một chút cơ hội thả lỏng."
"A..., thật xin lỗi, bây giờ anh còn chưa thể làm thầy của em, nhưng mà lời nói của em nhắc nhở anh, đúng lúc khi anh tốt nghiệp em còn đang lên cao trung, có lẽ anh có thể đi Nhất Trung làm chủ nhiệm lớp của em!!" Trình Chi Ngôn nghe được lời của cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại vẻ mặt cười như không cười nhìn cô nói.
" Đừng đừng.... Nghìn vạn lần đừng!" Tiểu Thỏ bị những lời nàycủa anh sợ tới mức liên tục khoát tay nói: "Anh thanh niên tốt Ngươi như vậy nhất định phải phấn đấu trọn đời xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa tốt đẹp, nghìn vạn lần đừng làm một cái chủ nhiệm lớp nho nhỏ quả thực chính là ủy khuất tài hoa của anh."
"Vậy sao." Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhàn rỗi nhìn cô nói: "Vậy nếu hiện tại em ngoan ngoãn làm bài tập mà nói, có lẽ anh có thể suy xét một chút không đi làm chủ nhiệm lớp của em...."
"Em làm! Hiện tại em liền làm!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng đầu hàng.
Cô ngồi vào trước mặt bàn học chính mình, nhìn thoáng qua bài kiểm tra ở trên bàn viết, cuối cùng nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn cò kè mặc cả nói: "Đã trễ thế này, em làm một bộ bài kiểm tra được không?"
" Có thể." Trình Chi Ngôn gật đầu nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Vậy... Có thể lấy giúp em sách toán học trong cặp sách một chút hay không??" Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ cặp sách ở trên giường cách đó không xa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đi đến bên giường, cầm lấy cặp sách của cô, lật đi lật lại tìm toán học bên trong liền đem ra.
"Bốp" một tiếng, một cái gì đó từ trong sách toán học rơi đến trên mặt đất.
Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu hướng tới trên mặt đất nhìn qua, một cái phong thư màu lam nhạt đang an tĩnh nằm ở nơi đó.
"Đây là. . . ? ?" Trình Chi Ngôn cúi người, hai ngón tay nhặt phong thư trên mặt đất lên, trong mắt nghi hoặc nhìn nó, chữ viết phía trên kia cẩn thận viết bốn chữ to "Bạch Tiểu Thỏ nhận"
"Ách. . . Còn không có. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn trả lời.
"Đi làm bài tập đi." Trình Chi Ngôn hướng tới cô giơ giơ lên, ý bảo cô lên lầu làm bài tập.
"Không cần đi. . . Hôm nay mới nghỉ ngày đầu tiên a... Liền không để cho em ngoạn chơi một chút.... Bài tập đến khi sắp đến trường cũng có thể làm a!" Tiểu Thỏ nhất thời vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn hướng anh cầu xin tha thứ nói.
"Không được." Trình Chi Ngôn vô tình lắc đầu, vươn tay đi ra vừa túm cánh tay Tiểu Thỏ hướng tới trên lầu đi vừa thản nhiên nói: "Mặc dù hiện tại em mới sơ nhất, nhưng mà nhất định phải dưỡng thành thói quen học tập tốt đẹp, như vậy lúc Sơ Tam mới sẽ không cảm thấy mệt mỏi, em chẳng lẽ không muốn thi trung học Nhất Trung sao?"
"Em muốn... Nhưng mà em cách trung khảo còn có hơn hai năm a, hiện tại có phải có phần sớm hay không a...." Tiểu Thỏ vừa bị ép đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới trên lầu đi tới, vừa cầu xin nói: "Liền một ngày thôi... Hiện tại đều đã muộn, liền không có thể làm cho người ta tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút sao?"
". . ."
Bước chân Trình Chi Ngôn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ: "Không được."
"%&¥#@. . ."
Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì.
"Anh nước chanh, anh như vậy cảm giác giống giáo viên của em a..." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới phòng mình đi tới, "Hoàn hảo anh không dạy em, nếu không thì anh nhất định muốn nhìn chằm chằm thành tích của em, không cho em một chút cơ hội thả lỏng."
"A..., thật xin lỗi, bây giờ anh còn chưa thể làm thầy của em, nhưng mà lời nói của em nhắc nhở anh, đúng lúc khi anh tốt nghiệp em còn đang lên cao trung, có lẽ anh có thể đi Nhất Trung làm chủ nhiệm lớp của em!!" Trình Chi Ngôn nghe được lời của cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại vẻ mặt cười như không cười nhìn cô nói.
" Đừng đừng.... Nghìn vạn lần đừng!" Tiểu Thỏ bị những lời nàycủa anh sợ tới mức liên tục khoát tay nói: "Anh thanh niên tốt Ngươi như vậy nhất định phải phấn đấu trọn đời xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa tốt đẹp, nghìn vạn lần đừng làm một cái chủ nhiệm lớp nho nhỏ quả thực chính là ủy khuất tài hoa của anh."
"Vậy sao." Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhàn rỗi nhìn cô nói: "Vậy nếu hiện tại em ngoan ngoãn làm bài tập mà nói, có lẽ anh có thể suy xét một chút không đi làm chủ nhiệm lớp của em...."
"Em làm! Hiện tại em liền làm!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng đầu hàng.
Cô ngồi vào trước mặt bàn học chính mình, nhìn thoáng qua bài kiểm tra ở trên bàn viết, cuối cùng nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn cò kè mặc cả nói: "Đã trễ thế này, em làm một bộ bài kiểm tra được không?"
" Có thể." Trình Chi Ngôn gật đầu nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Vậy... Có thể lấy giúp em sách toán học trong cặp sách một chút hay không??" Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ cặp sách ở trên giường cách đó không xa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đi đến bên giường, cầm lấy cặp sách của cô, lật đi lật lại tìm toán học bên trong liền đem ra.
"Bốp" một tiếng, một cái gì đó từ trong sách toán học rơi đến trên mặt đất.
Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu hướng tới trên mặt đất nhìn qua, một cái phong thư màu lam nhạt đang an tĩnh nằm ở nơi đó.
"Đây là. . . ? ?" Trình Chi Ngôn cúi người, hai ngón tay nhặt phong thư trên mặt đất lên, trong mắt nghi hoặc nhìn nó, chữ viết phía trên kia cẩn thận viết bốn chữ to "Bạch Tiểu Thỏ nhận"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.