Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 362: Thực ra cô rất tốt 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
19/06/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cho nên đây cũng là một cái tệ nạn gia đình đơn thân.
Một người chăm sóc con cái, áp lực phải đứng vững kinh tế gia đình, vừa phải chú ý đến tình hình đứa nhỏ lớn dần, khó tránh khỏi sẽ có chút bận.
Bởi vậy phần lớn gia đình đơn thân đều đã lựa chọn đặt kinh tế ở vị trí thứ nhất.
Dù sao, thân là cha mẹ, nếu như ngay cả tiền bạc cũng kiếm không được mà nói, một loạt chi phí ăn mặc kể cả học phí trong quá trình đứa nhỏ kia lớn dần, phí tổn sẽ trở nên căn bản không thể nào nói đến.
Nhưng mà vì kiếm tiền mà lựa chọn công việc, tâm lý đứa nhỏ kia trưởng thành như thế nào tự nhiên cũng chẳng quan tâm rồi.
Tiểu Thỏ thở dài một hơi.
Thực ra trước kia cô cũng không hiểu mẹ mình, vì sao phải liều mạng làm việc như thế, mãi đến sau khi Trình Chi Ngôn nói cùng cô cô mới hiểu được, nhiều năm như vậy một mình mẹ cố gắng liều mạng làm việc là bao nhiêu không dễ dàng.
Nếu như mỗi ngày mẹ ở nhà làm cơm sáng cho cô, giặt quần áo, thu dọn phòng, kể chuyện xưa cùng cô, dỗ cô đi ngủ mà nói, vậy hai mẹ con cô phỏng chừng đã sớm ăn không khí...
" Không muốn trở về mà nói, liền cùng tôi về nhà đi." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, đưa tay vỗ vỗ bả vai Từ Cảnh Thần nói: "Tôi liền cố gắng chăm sóc cậu một phen."
". . ." Từ Cảnh Thần yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, ngay tại lúc cô cho rằng cậu sẽ từ chối, vậy mà cậu gật gật đầu nói: "Được."
Cái gì?
Tiểu Thỏ nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, bạn nhỏ cậu không phải cực kỳ ghét bỏ tôi sao, làm sao lần này ngay cả phản bác đều không có liền trực tiếp đồng ý rồi hả ?
Cậu như vậy tôi cũng không quen a.
Có lẽ kinh ngạc trên mặt Tiểu Thỏ biểu hiện quá mức rõ ràng, gương mặt trắng nõn của Từ Cảnh Thần nhịn không được hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, cậu đứng dậy hướng tới ngoài cửa vừa đi vừa nói: "Cô còn đứng ở đàng kia làm gì, đi a."
"A.... . . A.... . ." Tiểu Thỏ vội vàng đuổi theo cậu.
"Từ Cảnh Thần?"
" Làm gì."
"Cậu không cần mang cặp sách trở về sao?"
"Tôi là ngã bệnh trở về nghỉ ngơi, cũng không phải trở về làm bài tập, tôi mang cặp sách làm gì?"
"A.... . ."
". . ."
"Vốn bình thường tính tình liền không tốt, vừa nhuốm bệnh tính tình càng kém rồi."
" Bạch Tiểu Thỏ, cô là tìm đánh sao?"
" Đánh phụ nữ là hành vi không đúng."
"Cô là phụ nữ sao?"
"..."
Trên một đường này hai người Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần vừa đấu võ mồm vừa hướng tới bên ngoài trường học đi.
Bởi vì Từ Cảnh Thần còn đang phát sốt, Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy được trực tiếp đánh xe trở về có vẻ chắc chắn, nếu không thì ngộ nhỡ cậu choáng váng ở trên đường, chính mình còn phải cõng cậu trở về.
Rất không dễ dàng chặn một chiếc taxi, Bạch Tiểu Thỏ trước nhét Từ Cảnh Thần đi vào, sau đó chính mình cũng chui đi vào.
" Sư phó, đi hoa viên quốc tế Dương Quang." Tiểu Thỏ hướng tới sư phó lái xe nói một tiếng, liền đóng cửa xe lại.
"Được rồi." Sư phó lái xe sảng khoái lên tiếng, dưới chân nhấn ga liền chạy ra ngoài.
Thực ra Từ Cảnh Thần từ buổi sáng liền bắt đầu một mực phát sốt, cho tới trưa không ăn thứ gì đó, hơn nữa lúc này sư phó lái xe đột nhiên nhấn ga như vậy, trong bụng cậ u nhất thời khổ sở tựa như dời sông lấp biển.
" Cái kia...Cậu có khỏe không?" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn Từ Cảnh Thần sắc mặt trắng bệch ngồi ở bên cạnh mình, chần chờ một chút vẫn là bày tỏ quan tâm một chút.
"Không phải. . . Quá tốt..." Từ Cảnh Thần che miệng, cảm thấy chính mình sắp nôn ra.
Cho nên đây cũng là một cái tệ nạn gia đình đơn thân.
Một người chăm sóc con cái, áp lực phải đứng vững kinh tế gia đình, vừa phải chú ý đến tình hình đứa nhỏ lớn dần, khó tránh khỏi sẽ có chút bận.
Bởi vậy phần lớn gia đình đơn thân đều đã lựa chọn đặt kinh tế ở vị trí thứ nhất.
Dù sao, thân là cha mẹ, nếu như ngay cả tiền bạc cũng kiếm không được mà nói, một loạt chi phí ăn mặc kể cả học phí trong quá trình đứa nhỏ kia lớn dần, phí tổn sẽ trở nên căn bản không thể nào nói đến.
Nhưng mà vì kiếm tiền mà lựa chọn công việc, tâm lý đứa nhỏ kia trưởng thành như thế nào tự nhiên cũng chẳng quan tâm rồi.
Tiểu Thỏ thở dài một hơi.
Thực ra trước kia cô cũng không hiểu mẹ mình, vì sao phải liều mạng làm việc như thế, mãi đến sau khi Trình Chi Ngôn nói cùng cô cô mới hiểu được, nhiều năm như vậy một mình mẹ cố gắng liều mạng làm việc là bao nhiêu không dễ dàng.
Nếu như mỗi ngày mẹ ở nhà làm cơm sáng cho cô, giặt quần áo, thu dọn phòng, kể chuyện xưa cùng cô, dỗ cô đi ngủ mà nói, vậy hai mẹ con cô phỏng chừng đã sớm ăn không khí...
" Không muốn trở về mà nói, liền cùng tôi về nhà đi." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, đưa tay vỗ vỗ bả vai Từ Cảnh Thần nói: "Tôi liền cố gắng chăm sóc cậu một phen."
". . ." Từ Cảnh Thần yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, ngay tại lúc cô cho rằng cậu sẽ từ chối, vậy mà cậu gật gật đầu nói: "Được."
Cái gì?
Tiểu Thỏ nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, bạn nhỏ cậu không phải cực kỳ ghét bỏ tôi sao, làm sao lần này ngay cả phản bác đều không có liền trực tiếp đồng ý rồi hả ?
Cậu như vậy tôi cũng không quen a.
Có lẽ kinh ngạc trên mặt Tiểu Thỏ biểu hiện quá mức rõ ràng, gương mặt trắng nõn của Từ Cảnh Thần nhịn không được hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, cậu đứng dậy hướng tới ngoài cửa vừa đi vừa nói: "Cô còn đứng ở đàng kia làm gì, đi a."
"A.... . . A.... . ." Tiểu Thỏ vội vàng đuổi theo cậu.
"Từ Cảnh Thần?"
" Làm gì."
"Cậu không cần mang cặp sách trở về sao?"
"Tôi là ngã bệnh trở về nghỉ ngơi, cũng không phải trở về làm bài tập, tôi mang cặp sách làm gì?"
"A.... . ."
". . ."
"Vốn bình thường tính tình liền không tốt, vừa nhuốm bệnh tính tình càng kém rồi."
" Bạch Tiểu Thỏ, cô là tìm đánh sao?"
" Đánh phụ nữ là hành vi không đúng."
"Cô là phụ nữ sao?"
"..."
Trên một đường này hai người Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần vừa đấu võ mồm vừa hướng tới bên ngoài trường học đi.
Bởi vì Từ Cảnh Thần còn đang phát sốt, Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy được trực tiếp đánh xe trở về có vẻ chắc chắn, nếu không thì ngộ nhỡ cậu choáng váng ở trên đường, chính mình còn phải cõng cậu trở về.
Rất không dễ dàng chặn một chiếc taxi, Bạch Tiểu Thỏ trước nhét Từ Cảnh Thần đi vào, sau đó chính mình cũng chui đi vào.
" Sư phó, đi hoa viên quốc tế Dương Quang." Tiểu Thỏ hướng tới sư phó lái xe nói một tiếng, liền đóng cửa xe lại.
"Được rồi." Sư phó lái xe sảng khoái lên tiếng, dưới chân nhấn ga liền chạy ra ngoài.
Thực ra Từ Cảnh Thần từ buổi sáng liền bắt đầu một mực phát sốt, cho tới trưa không ăn thứ gì đó, hơn nữa lúc này sư phó lái xe đột nhiên nhấn ga như vậy, trong bụng cậ u nhất thời khổ sở tựa như dời sông lấp biển.
" Cái kia...Cậu có khỏe không?" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn Từ Cảnh Thần sắc mặt trắng bệch ngồi ở bên cạnh mình, chần chờ một chút vẫn là bày tỏ quan tâm một chút.
"Không phải. . . Quá tốt..." Từ Cảnh Thần che miệng, cảm thấy chính mình sắp nôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.