Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 584: Tiểu Thỏ say rượu 4
Vong Ký Hô Hấp Miêu
07/10/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại. . ." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể. . ."
Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm."
"A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.
Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ.
" Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng."
"A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.
Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.
Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...! !"
"Uh`m. . ." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
"Rất đẹp trai rất đẹp trai! !" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng.
"Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh.
"Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài.
"Khụ khụ khụ. . .Em nói cái gì! ?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi.
"Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh.
". . ."
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.
Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.
Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?"
"Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a! ! Tớ đi trước! !"
Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.
Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu? ?"
"A? ? Không nhiều a. . ." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.
Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.
"Khụ khụ, cái kia, hai người có thể coi chúng ta không tồn tại. . ." Trình Thi Đồng vội vàng xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ khoát tay áo nói: "Cái kia, nếu có cần mà nói, cháu cùng Cố Ninh Thư đi ra ngoài trước một phen, cũng là có thể. . ."
Nghe được lời này của cô, Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cô một cái, ngữ khí không vui nói: "Nói loạn cái gì a, ăn cơm."
"A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng cúi đầu xuống, hai tay cầm dao nĩa, cố gắng đấu tranh cùng tảng thịt bò trong chén đĩa mình.
Chẳng qua cô đồng thời đấu tranh, cặp mắt còn đang lén lút chú ý Tiểu Thỏ.
" Được, mau ăn." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn chính mình như cũ ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng dĩa ăn xiên một khối bò bí-tết đã cắt đưa tới bên môi Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Há miệng."
"A - -" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, nuốt khối thịt bò trong tay Trình Chi Ngôn vào.
Trình Chi Ngôn thấy cô lại không có gì phản ứng khác thường, nhất thời an tâm, tiếp tục cúi đầu cắt tảng thịt bò cho cô.
Tiểu Thỏ ăn luôn tảng thịt bò trong miệng kia, đôi mắt tiếp tục chứa ý cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay anh vô cùng đẹp trai a...! !"
"Uh`m. . ." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
"Rất đẹp trai rất đẹp trai! !" Tiểu Thỏ tiếp tục khen anh.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cắt một khối thịt bò, bỏ vào trong miệng mình, tiếp tục bình tĩnh lên tiếng.
"Thật sự là đẹp trai làm cho người ta không thể không muốn ăn a!!" Tiểu Thỏ phát ra từ thành thật khen anh.
"Phốc - -" một tiếng, Trình Chi Ngôn trực tiếp phun tảng thịt bò ăn vào trong miệng văng ra ngoài.
"Khụ khụ khụ. . .Em nói cái gì! ?" Anh đưa tay túm giấy ăn trước mặt qua, vừa lau miệng mình vừa hướng tới Tiểu Thỏ hoảng sợ hỏi.
"Em khen anh a." Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn anh.
". . ."
Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cúi đầu, kìm nén ý cười mới miễn cưỡng không có cười ra tiếng.
Nhưng mà bả vai hai người bọn họ không ngừng run run, đã bán đứng tâm tình bọn họ giờ phút này.
Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, rốt cục không thể nhịn được nữa hướng tới hai người bọn họ nói: "Hai người ăn xong chưa?"
"Xong rồi, xong rồi!" Trình Thi Đồng vội vàng ném đũa đến trên bàn, sau đó xách cặp sách chính mình lên, túm tay Cố Ninh Thư, vẻ mặt nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, chú nhỏ, cháu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh Thư nhà cháu hẹn buổi tối phải giúp cháu học bổ túc Anh ngữ một phen, cái kia, chúng cháu liền không tiếp tục quấy rầy hai người a, Tiểu Thỏ, sinh nhật vui vẻ a! ! Tớ đi trước! !"
Trình Thi Đồng nói xong những lời này, liền túm Cố Ninh Thư giống như bay chạy thoát ra ngoài.
Trình Chi Ngôn mắt thấy bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tiếp tục đánh giá Tiểu Thỏ, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu? ?"
"A? ? Không nhiều a. . ." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, tiếp tục một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh.
Thực ra lúc này, những cái rượu Tiểu Thỏ uống này tác dụng chậm mới vừa bắt đầu, ý thức của cô vẫn lại là tỉnh táo, chỉ là có phần khống chế không nổi biểu tình trên mặt mình cùng động tác mà thôi.
Thường thường trong đầu cô mới vừa toát ra một cái ý niệm trong đầu, cô còn không có cẩn thận suy nghĩ đúng hay không thân thể đã trực tiếp hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.