Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 541: Tình cảm lưu luyến bị phát hiện 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
15/09/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Từ khi lên cao tam, Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện chính mình ngày càng khổ.
Trường học không hề nhân tính đem thời gian từ bảy giờ buổi sáng đến sáu giờ rưỡi buổi sáng, điều này cũng có nghĩa là năm giờ rưỡi buổi sáng mỗi ngày cô phải rời giường rửa mặt đánh răng rồi.
Mới vừa khai giảng mấy ngày nay, cô còn kiên trì năm giờ rưỡi rời giường, về sau thật sự là không kiên trì nổi, liền lại khôi phục thói quen từ lâu sáu giờ rời giường.
Thường thường sau khi đồng hồ báo thức vang đã lâu cô mới vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cầm quần áo đặt cuối giường mặc, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó lại từ trên lầu đi xuống đi ngang qua nhà ăn, cô sẽ thuận tay cầm lấy hai cái bánh bao, một tay một cái, rất nhanh lao ra cửa đi.
Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Mỗi ngày đều là sát giờ dậy, em không thể sớm một chút sao?"
" Mau, đừng nói nhảm, đi học." Tiểu Thỏ cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng mình, sau đó một bàn tay kéo cửa xe phía bên tay lái phụ ra, vội vội vàng vàng ngồi xuống, lại hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục nói.
". . ." Trình Chi Ngôn cực kỳ không nói gì vào trong xe.
Đồng hồ điện tử trong xe biểu hiện thời gian là sáu giờ mười buổi sáng, nói cách khác Tiểu Thỏ từ rời giường mặc quần áo đến thu dọn xong mang theo cặp sách cầm bánh bao ra ngoài tổng cộng liền mười phút thời gian.
" Mau đi a, nếu không thì chỉ chốc lát nữa liền bị muộn rồi." Tiểu Thỏ miệng còn nhét một cái bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục.
" Ngày mai em liền không thể ngủ dậy sớm một chút sao? ?" Trình Chi Ngôn động tác thuần thục lái xe, chạy xe đổ ra sân nhà mình, lúc này mới một cước đạp xuống chân ga, hướng tới trường học đi.
"Ai, đừng nói nữa, mỗi ngày em đều là đặt đồng hồ báo thức năm giờ rưỡi rời giường, nhưng mà em thật là quá mệt nhọc a." Tiểu Thỏ vừa gặm bánh bao vừa hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Trường học cũng quá không có nhân tính a, chẳng lẽ học sinh cao tam liền không cần ngủ sao, đem thời gian đến sớm không nói, thời gian tự học buổi tối tan học còn kéo dài, mỗi ngày học tập tại trường học đến tối mười giờ rưỡi mới hết tự học, về nhà còn vệ sinh một phen lại nhìn sách, cảm giác thời gian giấc ngủ căn bản là không đủ!!"
"Chẳng lẽ anh không có đọc sách cùng em đến mười hai giờ sao? ?" Trình Chi Ngôn vừa lái xe vừa hơi hơi "Nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Đúng a, vì sao anh nhìn hoàn toàn cũng không buồn ngủ a? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
". . ." Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, đối với vấn đề này, chính mình vậy mà không có đáp án.
"Ai. . Có lẽ tuổi tác lớn, thời gian giấc ngủ liền ít đi..." Tiểu Thỏ thấy anh không trả lời, liền tự nhủ nói một câu.
"Em nói cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại, hướng tới Tiểu Thỏ ngữ khí lành lạnh hỏi.
"Ha ha ha a. . . Không có gì, không có gì. . ." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay áo, cầm một miếng bánh bao cuối cùng trong tay ăn, sau đó lau miệng hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, tháng sau lập tức chính là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì? ?"
" Top 5 thi tháng." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, thanh âm lạnh nhạt trả lời.
". . ." Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, "Em có thể.... Nói chuyện khác sao....Anh như vậy chúng ta còn nói chuyện phiếm vui vẻ như thế nào...."
Từ khi lên cao tam, Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện chính mình ngày càng khổ.
Trường học không hề nhân tính đem thời gian từ bảy giờ buổi sáng đến sáu giờ rưỡi buổi sáng, điều này cũng có nghĩa là năm giờ rưỡi buổi sáng mỗi ngày cô phải rời giường rửa mặt đánh răng rồi.
Mới vừa khai giảng mấy ngày nay, cô còn kiên trì năm giờ rưỡi rời giường, về sau thật sự là không kiên trì nổi, liền lại khôi phục thói quen từ lâu sáu giờ rời giường.
Thường thường sau khi đồng hồ báo thức vang đã lâu cô mới vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cầm quần áo đặt cuối giường mặc, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó lại từ trên lầu đi xuống đi ngang qua nhà ăn, cô sẽ thuận tay cầm lấy hai cái bánh bao, một tay một cái, rất nhanh lao ra cửa đi.
Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Mỗi ngày đều là sát giờ dậy, em không thể sớm một chút sao?"
" Mau, đừng nói nhảm, đi học." Tiểu Thỏ cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng mình, sau đó một bàn tay kéo cửa xe phía bên tay lái phụ ra, vội vội vàng vàng ngồi xuống, lại hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục nói.
". . ." Trình Chi Ngôn cực kỳ không nói gì vào trong xe.
Đồng hồ điện tử trong xe biểu hiện thời gian là sáu giờ mười buổi sáng, nói cách khác Tiểu Thỏ từ rời giường mặc quần áo đến thu dọn xong mang theo cặp sách cầm bánh bao ra ngoài tổng cộng liền mười phút thời gian.
" Mau đi a, nếu không thì chỉ chốc lát nữa liền bị muộn rồi." Tiểu Thỏ miệng còn nhét một cái bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục.
" Ngày mai em liền không thể ngủ dậy sớm một chút sao? ?" Trình Chi Ngôn động tác thuần thục lái xe, chạy xe đổ ra sân nhà mình, lúc này mới một cước đạp xuống chân ga, hướng tới trường học đi.
"Ai, đừng nói nữa, mỗi ngày em đều là đặt đồng hồ báo thức năm giờ rưỡi rời giường, nhưng mà em thật là quá mệt nhọc a." Tiểu Thỏ vừa gặm bánh bao vừa hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Trường học cũng quá không có nhân tính a, chẳng lẽ học sinh cao tam liền không cần ngủ sao, đem thời gian đến sớm không nói, thời gian tự học buổi tối tan học còn kéo dài, mỗi ngày học tập tại trường học đến tối mười giờ rưỡi mới hết tự học, về nhà còn vệ sinh một phen lại nhìn sách, cảm giác thời gian giấc ngủ căn bản là không đủ!!"
"Chẳng lẽ anh không có đọc sách cùng em đến mười hai giờ sao? ?" Trình Chi Ngôn vừa lái xe vừa hơi hơi "Nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Đúng a, vì sao anh nhìn hoàn toàn cũng không buồn ngủ a? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
". . ." Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, đối với vấn đề này, chính mình vậy mà không có đáp án.
"Ai. . Có lẽ tuổi tác lớn, thời gian giấc ngủ liền ít đi..." Tiểu Thỏ thấy anh không trả lời, liền tự nhủ nói một câu.
"Em nói cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại, hướng tới Tiểu Thỏ ngữ khí lành lạnh hỏi.
"Ha ha ha a. . . Không có gì, không có gì. . ." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay áo, cầm một miếng bánh bao cuối cùng trong tay ăn, sau đó lau miệng hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, tháng sau lập tức chính là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì? ?"
" Top 5 thi tháng." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, thanh âm lạnh nhạt trả lời.
". . ." Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, "Em có thể.... Nói chuyện khác sao....Anh như vậy chúng ta còn nói chuyện phiếm vui vẻ như thế nào...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.