Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 149: Trung khảo kết thúc rồi
Vong Ký Hô Hấp Miêu
03/02/2017
Editor: Linh Ngọc
"Tâm tình của nó đương nhiên là tốt, sáng sớm, đầu tiên được mẹ vợ nấu điểm tâm cho ăn, trở về còn được cô vợ nhỏ xinh đẹp, đáng yêu dâng nụ hôn cho nó, tâm tình nó không tốt mới là lạ đó!" Chu Nguyệt vừa nhắc tới Trình Chi Ngôn, khuôn mặt mang theo vẻ ghét bỏ, bà cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trước mặt, thở dài một hơi nói: "Ai... Đáng thương cho Tiểu Thỏ nhà mình quá, bị tên tiểu tử thúi kia ăn gắt gao."
"Cái gì ăn gắt gao? ?" Tiểu Thỏ không rõ nhìn bà.
Ánh mắt Chu Nguyệt chuyển động vòng vo, cười hì hì nói với Tiểu Thỏ: "Chính là. . . Con cũng không hiểu đâu, nếu người con gái đối xử tốt với người con trai quá, người con trai đó sẽ trở nên kiêu ngạo, vì thế có đôi lúc, con nên đối xử tệ với nó một chút."
"Ý của mẹ là kêu con đối xử tệ với anh nước chanh một chút sao?" Tiểu Thỏ chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra mộ kết luận như thế.
Chu Nguyệt gật đầu: "Gần giống chính là ý này."
Vẻ mặt Tiểu Thỏ chất vấn nhìn bà, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chu lên, một lát sau lại nói ra một câu: "Mẹ thật sự là mẹ ruột của anh nước chanh sao?"
". . ."
Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt lập tức cứng lại.
". . ."
Hai người một lớn một nhỏ yên lặng hồi lâu, rốt cục Chu Nguyệt nghiêm túc lắc đầu, nói với Tiểu Thỏ: "Không phải, Tiểu Thỏ, mẹ là mới là mẹ ruột của con!"
Tiểu Thỏ há miệng, còn chưa lên tiếng, cửa đã vang lên giọng nói trêu chọc của mẹ mình: "Chu Nguyệt, cậu lại lừa dối con gái của mình sao?"
Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ đồng thời quay đầu lại nhìn sang cửa chính, chỉ thấy mẹ Tiểu Thỏ đang dựa vào khuông cửa, vẻ mặt bỡn cợt nhìn hai người bọn họ.
"Mình nào có lừa dối con bé, mình đây không phải là sợ con bé bị tiểu tử thúi Trình Chi Ngôn kia bắt nạt sao." Chu Nguyệt bĩu môi, nói với mẹ Tiểu Thỏ: "Tại sao cậu lại tới đây, hôm nay không phải đi làm sớm sao?"
Mẹ Tiểu Thỏ lảo đảo vào cửa chính nhà Trình Chi Ngôn, không chút khách sáo trực tiếp vừa đi lên lầu vừa nói: "Không cần đi làm sớm, mình xon qua khoa khám bệnh trẻ em, nơi ấy dễ dàng hơn khoa tim phổi một chút, như vậy mình cũng có nhiều thời gian theo Tiểu Thỏ một chút."
Chu Nguyệt há miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, là con gái, cũng muốn theo mẹ nhiều hơn một chút."
Mẹ Tiểu Thỏ đi tới bên người Tiểu Thỏ, sờ đầu của cô, thở dài nói: "Nếu không phải là bởi vì bình thường công việc mình quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng sẽ không đến mức phát sinh chuyện cô giáo Ngụy, thật ra là mình quá ít quan tâm đến con bé."
Giọng nói của bà dừng một chút, vừa tiếp tục nói: "Công việc vĩnh viễn đều làm không xong, thế nhưng con gái trong nháy mắt sẽ trưởng thành."
Chu Nguyệt gật đầu: "Nói cũng phải, lúc mới nhìn thấy Tiểu Thỏ, con bé mới ba tuổi, vừa đến đùi mình, chớp mắt một cái đã lớn nhanh như vậy."
Hai người mẹ thổn thức một phen, , lúc này mới ngồi xuống ăn điểm tâm.
Tiểu Thỏ nhìn cái này, nhìn cái kia, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, thật sự là quá tốt, bên cạnh cô có anh nước chanh dịu dàng, có ba Trình cao lớn đẹp trai, còn có hai người mẹ bảo vệ mình.
Ừ, hôm nay ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, bầu trời cũng rất xanh, kì thi của anh nước chanh nhất định rất thuận lợi.
————
Sau khi kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn kết thúc, anh cũng không cần đến trường học nữa.
Nhưng mà trường tiểu học của Tiểu Thỏ còn chưa bắt đầu cho nghỉ hè.
"Tâm tình của nó đương nhiên là tốt, sáng sớm, đầu tiên được mẹ vợ nấu điểm tâm cho ăn, trở về còn được cô vợ nhỏ xinh đẹp, đáng yêu dâng nụ hôn cho nó, tâm tình nó không tốt mới là lạ đó!" Chu Nguyệt vừa nhắc tới Trình Chi Ngôn, khuôn mặt mang theo vẻ ghét bỏ, bà cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trước mặt, thở dài một hơi nói: "Ai... Đáng thương cho Tiểu Thỏ nhà mình quá, bị tên tiểu tử thúi kia ăn gắt gao."
"Cái gì ăn gắt gao? ?" Tiểu Thỏ không rõ nhìn bà.
Ánh mắt Chu Nguyệt chuyển động vòng vo, cười hì hì nói với Tiểu Thỏ: "Chính là. . . Con cũng không hiểu đâu, nếu người con gái đối xử tốt với người con trai quá, người con trai đó sẽ trở nên kiêu ngạo, vì thế có đôi lúc, con nên đối xử tệ với nó một chút."
"Ý của mẹ là kêu con đối xử tệ với anh nước chanh một chút sao?" Tiểu Thỏ chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra mộ kết luận như thế.
Chu Nguyệt gật đầu: "Gần giống chính là ý này."
Vẻ mặt Tiểu Thỏ chất vấn nhìn bà, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chu lên, một lát sau lại nói ra một câu: "Mẹ thật sự là mẹ ruột của anh nước chanh sao?"
". . ."
Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt lập tức cứng lại.
". . ."
Hai người một lớn một nhỏ yên lặng hồi lâu, rốt cục Chu Nguyệt nghiêm túc lắc đầu, nói với Tiểu Thỏ: "Không phải, Tiểu Thỏ, mẹ là mới là mẹ ruột của con!"
Tiểu Thỏ há miệng, còn chưa lên tiếng, cửa đã vang lên giọng nói trêu chọc của mẹ mình: "Chu Nguyệt, cậu lại lừa dối con gái của mình sao?"
Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ đồng thời quay đầu lại nhìn sang cửa chính, chỉ thấy mẹ Tiểu Thỏ đang dựa vào khuông cửa, vẻ mặt bỡn cợt nhìn hai người bọn họ.
"Mình nào có lừa dối con bé, mình đây không phải là sợ con bé bị tiểu tử thúi Trình Chi Ngôn kia bắt nạt sao." Chu Nguyệt bĩu môi, nói với mẹ Tiểu Thỏ: "Tại sao cậu lại tới đây, hôm nay không phải đi làm sớm sao?"
Mẹ Tiểu Thỏ lảo đảo vào cửa chính nhà Trình Chi Ngôn, không chút khách sáo trực tiếp vừa đi lên lầu vừa nói: "Không cần đi làm sớm, mình xon qua khoa khám bệnh trẻ em, nơi ấy dễ dàng hơn khoa tim phổi một chút, như vậy mình cũng có nhiều thời gian theo Tiểu Thỏ một chút."
Chu Nguyệt há miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, là con gái, cũng muốn theo mẹ nhiều hơn một chút."
Mẹ Tiểu Thỏ đi tới bên người Tiểu Thỏ, sờ đầu của cô, thở dài nói: "Nếu không phải là bởi vì bình thường công việc mình quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng sẽ không đến mức phát sinh chuyện cô giáo Ngụy, thật ra là mình quá ít quan tâm đến con bé."
Giọng nói của bà dừng một chút, vừa tiếp tục nói: "Công việc vĩnh viễn đều làm không xong, thế nhưng con gái trong nháy mắt sẽ trưởng thành."
Chu Nguyệt gật đầu: "Nói cũng phải, lúc mới nhìn thấy Tiểu Thỏ, con bé mới ba tuổi, vừa đến đùi mình, chớp mắt một cái đã lớn nhanh như vậy."
Hai người mẹ thổn thức một phen, , lúc này mới ngồi xuống ăn điểm tâm.
Tiểu Thỏ nhìn cái này, nhìn cái kia, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, thật sự là quá tốt, bên cạnh cô có anh nước chanh dịu dàng, có ba Trình cao lớn đẹp trai, còn có hai người mẹ bảo vệ mình.
Ừ, hôm nay ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, bầu trời cũng rất xanh, kì thi của anh nước chanh nhất định rất thuận lợi.
————
Sau khi kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn kết thúc, anh cũng không cần đến trường học nữa.
Nhưng mà trường tiểu học của Tiểu Thỏ còn chưa bắt đầu cho nghỉ hè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.