Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính
Chương 83: Ngoại Truyện (1)
Minh Nguyệt Tượng Bính
07/07/2023
Ngoại Truyện: Nếu Trà Trà Và Thẩm Chấp Không Ở Bên Nhau Thời Niên Thiếu (1)
Edit: HuynM
Beta: HuynM
-
Mặc dù các giáo viên thay nhau khuyên bảo Thẩm Chấp bỏ Văn học Lý nhưng Thẩm Chấp nhất quyết không thay đổi, cố chấp ở lại khoa Văn, hơn nữa giống như hồi cấp hai cùng Khương Diệu Nhan trở thành bạn cùng bàn.
Thẩm Chấp không nhìn thấy bóng dáng luôn đuổi theo hắn phía sau kia.
Đôi mắt hắn chỉ có một mình Khương Diệu Nhan.
Chương trình học khoa Văn đối với Thẩm Chấp mà nói tương đối nhẹ nhàng, dường như không cần tốn thời gian là có thể thi được thành tích tốt.
Nhưng mà Khương Diệu Nhan so với hắn không giống nhau, cô mỗi ngày đi học đều phân tâm thất thần, không có cách nào tập trung chú ý để nghe giảng.
Đặc biệt là môn lịch sử và môn chính trị, thời gian nghe giảng không vượt qua mười phút liền nằm bò xuống bàn, không dám quang minh chính đại ngủ, lén lút từ trong ngăn kéo lấy ra quyển truyện tranh trân quý của cô.
Cho nên Khương Diệu Nhan thành tích thật sự không quá tốt, vì vậy nên trong khoa Văn cô không có thành tích tốt.
Hơn nữa Khương Diệu Nhan toán học lại tụt hạng, mỗi lần thi khảo sát dù lớn hay nhỏ cũng bị người khác bỏ lại rất xa.
Khương Diệu Nhan chủ động đề nghị với Thẩm Chấp cuối tuần tới thư viện học phụ đạo, cô làm nũng bán manh đáng thương nhìn hắn nói: “Tôi thật sự không muốn lại rớt kỳ kiểm tra, cậu giúp tôi đi mà.”
Thẩm Chấp cầu mà không được, hắn quét mắt nhìn tay mình đang bị cô nắm lấy, hắn cũng không có đẩy ra, vài giây sau, hắn gật đầu: “Được.”
Vì thế, Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan mỗi thứ bảy chủ nhật từ sáng đến tối đều sẽ nhốt mình ở thư viện.
Hắn không chê cô phiền, hết lần này tới lần khác giảng lại đề mà cô làm sai, có đôi khi thấy cô thất thần cũng có chút tức giận nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: “Khương Diệu Nhan, cậu như vậy còn muốn tiến bộ sao?”
Khương Diệu Nhan chắp tay trước ngực, “Thực xin lỗi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, được không?”
Thẩm Chấp trầm mặc nói: “ Trước tiên cậu đem mấy câu làm sai này viết xong đi rồi chúng ta nghỉ ngơi mười phút.”
Khương Diệu Nhan vẻ mặt đau khổ, trên khuôn mặt nhỏ biểu tình tương đối sinh động, cô chu môi, cánh môi hồng nhuận, so với anh đào ngày xuân còn mê người hơn.
Cô nhận mệnh cúi đầu, trong tay nắm bút bi, cau mày khi gặp chỗ khó hoặc là không biết công thức.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, cúi đầu xuống tạo thành vòng cung thật đẹp, cổ thon dài trắng nõn, sườn mặt vừa phản chiếu ánh sáng và bóng tối cực kỳ đẹp.
Thẩm Chấp mặc dù không lên tiếng nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt càng ngày càng tối, tinh thần cũng càng bay xa, hắn giống như càng ngày càng thích cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chấp cười một chút, nhưng khóe miệng tươi cười duy trì không đến hai giây thoáng qua.
Thiếu nữ bên cạnh cúi thấp đầu đặc biệt nghiêm túc làm bài tập, ánh mắt hắn xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Không biết vì cái gì, hắn hình như thấy bọn họ năm mười bốn lăm tuổi.
Đương nhiên, trong dư ảnh không chỉ có hắn cùng Khương Diệu Nhan, còn có em gái đã lâu không gặp —— Trà Trà.
Tuy rằng là hàng xóm, tuy rằng học cùng năm cấp hai cấp ba, nhưng đã qua hai tuần, bọn họ cũng chưa gặp mặt.
Những gì được tạo ra trong dư ảnh chính là ngày đó lần đầu tiên Khương Diệu Nhan kéo cánh tay Trà Trà theo chân bọn họ về nhà. Thẩm Chấp cuối cùng cũng rõ ràng hắn lúc ấy khó chịu cái gì, hắn ghen tị, hắn ghen ghét.
Hắn cảm giác Trà Trà giống như có bạn mới càng ngày càng than thiết hơn, cho nên việc có thành kiến đối với Khương Diệu Nhan nhưng hắn cũng đem ánh mắt đặt trên người cô càng ngày càng nhiều.
Thời gian quan sát càng lâu, quen biết càng nhiều, hắn dần dần giống như thích Khương Diệu Nhan, cảm tình ngày qua ngày càng thêm khắc sâu.
Khương Diệu Nhan đã viết xong đề toán học, cô chọc xuống mặt hắn, “Đang nghĩ cái gì vậy? Đang ngẩn người sao?”
Thẩm Chấp lấy lại tinh thần, “Không có gì.”
Khương Diệu Nhan làm xong hết bài thi ném bút bi, mười phần khí thế đem bài thi đưa cho hắn, “Tôi đã làm xong, muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Chấp cầm lấy bài thi thay nàng sửa lại, chờ sửa xong lỗi sai, thiếu nữ ghé vào trên bàn đã nhắm mắt lại ngủ dưới ánh mặt trời.
Trong một góc ở tư viện không một bóng người yên tĩnh an bình, hắn không có đánh thức cô, nhìn mặt cô lúc ngủ, hắn yên lặng nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng nghĩ, lần sau, cuối tuần sau hắn nhất định phải đem lời trong lòng nói ra.
Trong lúc trong lòng Thẩm Chấp lưu luyến không rời, luyến tiếc là thật sự luyến tiếc.
Thẩm Chấp đi nhanh đến cửa nhà, gặp Trà Trà ngay ở cửa, cô dường như đang giúp người khác trông một đứa trẻ.
Thời điểm cô nhìn thấy hắn giống như bị dọa sợ rồi, sau đó trong ánh mắt hiện lên ánh sáng, cô mất tự nhiên xoa xoa tay mình, “A Chấp, đã lâu không gặp.”
Thẩm Chấp cảm giác mới lạ nói: "Ừm”
Lần gặp ngẫu nhiên này quả thực không dễ dàng gì, lúc Trà Trà trông đứa trẻ vẫn luôn phân tâm, đôi mắt luôn nhìn về phía bên kia, cô đang chờ một điều gì đó.
May mắn là cô cũng đang mong đợi điều đó.
Cô nói: “Anh học Văn, có quen không?”
Thẩm Chấp nói: “Còn học, không khó.”
Trà Trà chỉ biết gượng cười, “Bọn họ cũng nói như vậy, nhưng là khoa Văn học thuộc cực kỳ nhiều.”
“Cũng không phải là tất cả đều phải thuộc lòng”
“Tôi không có ý khác.”
“Tôi đi vào trước.”
“Được”
Trà Trà vừa vui vừa thất vọng, cảm giác cô cùng Thẩm Chấp thật sự càng ngày càng trở nên xa lạ.
Việc Thẩm Chấp đã quyết định, hắn nhất định sẽ làm được. Cuối tuần thứ hai, hắn từ thư viện đưa Khương Diệu Nhan về nhà trên đường sẽ tỏ tình với cô.
Đi qua một đường sườn núi nhỏ, toàn bộ ven đường tường đều đầy dây đằng xanh biếc.
Thẩm Chấp bỗng nhiên dừng bước chân lại, hắn thấp giọng nói: “Khương Diệu Nhan.”
Khương Diệu Nhan dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn hắn, “Cậu nói đi.”
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm đôi mắt cô, "Cậu muốn làm bạn gái tôi không?”
Nội tâm hắn thấp thỏm khẩn trương, nói ra những lời này quả thực không dễ.
Khương Diệu Nhan chậm rãi cúi đầu, “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới cậu đối với tôi có loại tình cảm này, cậu đối với tôi là bạn rất rất tốt.”
Thẩm Chấp tâm lạnh lẽo, sau đó nói: “Không có việc gì, cậu có thể từ từ thích ứng.”
Khương Diệu Nhan nói: “Cậu cho tôi chút thời gian.”
“Tôi sẽ chờ cậu.”
Không lâu sau.
Tin tức Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan đang yêu đương từ khoa Văn truyền tới khoa Khoa học tự nhiên.
Khi đó ai cũng không biết Trà Trà thích thầm Thẩm Chấp đã nhiều năm, từ cấp hai đến cấp ba đều giấu ở trong lòng không dám biểu hiện ra ngoài.
Khương Diệu Nhan đi ngang qua cửa sổ lớp cô, khoa Khoa học tự nhiên nam sinh nhiều, thấy nữ sinh xinh đẹp cũng thích làm ồn.
Trần Tâm Ý bĩu môi nói bọn họ một tiếng,“Các cậu đừng có nằm mơ nữa, các cậu còn không biết sao? Khương Diệu Nhan hiện tại là bạn gái Thẩm Chấp.”
Các nam sinh biểu tình tiếc nuối.
Các bạn nữ tụ lại với nhau châu đầu ghé tai, “Từ khi nào á?”
“Tôi nghĩ là hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật xứng đôi mà.” Trà Trà đứng bên cạnh một bạn nữ làm sao không nhận ra được cô thân thể cứng đờ lại, cô hỏi: “Có xứng đôi không? Cảm giác hiện tại toàn trường đều biết bọn họ đang yêu đương.”
Trà Trà cười so với khóc còn khó coi hơn, “Đúng vậy rất xứng đôi.”
“Hai người bọn họ quá ngọt, Thẩm Chấp mỗi buổi sáng còn đưa cho Khương Diệu Nhan cơm sáng, biết cô dạ dày không tốt, tiết tự học tan học sẽ đi đến cửa hàng mua sữa bò nóng, haiz, tôi tại sao lại không có bạn trai ôn nhu chăm sóc như vậy chứ."
Trà Trà mặt trắng bệch, trong lòng đau muốn chết, nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười “Phải không? Rất tốt.”
Mãi cho đến khi tan học, Trà Trà vẫn còn ở trong trạng tháu mơ màng mông lung, Trần Tâm Ý thấy sắc mặt cô trắng bệch, còn tưởng rằng cô bị bệnh.
Trà Trà hơi thở mong manh, nói: “Không sao đâu, tí nữa là ổn thôi.”
Cô mệt mỏi kéo thân thể đi đến gara xe đạp, ánh mắt lướt qua một vòng, xe Thẩm Chấp vẫn còn ở đây, vài phút sau, cô thấy Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan đùa giỡn đi đến chỗ để xe, Khương Diệu Nhan cười nhảy lên ghế sau của hắn, đôi tay ôm eo hắn, “Anh chạy chậm một chút, em muốn cùng anh ở lại với em lâu hơn một chút.”
“Được.”
Trà Trà nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Chấp, đôi mắt lập tức liền bỏ qua.
Phần lớn yêu thầm cơ hồ đều là không có kết quả.
Trà Trà đeo cặp sách, tránh ở hẻm sau trường học không có ai ngồi trong góc ôm hai chân chậm rãi ngồi xuống đất, cô đem mặt chôn ở giữa hai chân, nhỏ giọng khóc nức nở.
Tiếng khóc nức nở, chậm rãi thành gào khóc.
Giống như muốn đem chua sót của chính mình đều khóc ra hết.
Cô thật sự rất đau.
Càng đau hơn chính là, thời điểm người khác nói đến Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan ở bên nhau, cô cũng muốn không có việc gì cùng mọi người khen một câu xứng đôi.
Trà Trà khóc hồn nhiên quên mất bản thân, đầu giống như bị người ta xoa nhẹ.
Cô bỗng nhiên ngừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt giống như con mèo nhỏ, vành mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng.
Vu Cố ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với cô, hắn không nói một tiếng từ trong túi cầm khăn ướt ra, động tác nhẹ nhàng thay cô lau khô nước mắt, hắn hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Trà Trà không nghĩ tới chính mình mất mặt như vậy lại bị Vu Cố nhìn thấy, cô nấc lên hỏi: “Cậu sao lại biết tôi ở chỗ này?”
Vu Cố nói: “Tôi một đường đều đi theo cậu, chỉ là cậu không phát hiện ra.”
Trà Trà chịu đựng muốn nấc cục, thanh âm nói ra mềm oặt, cô lại hỏi: “Cậu vì sao lại muốn đi theo tôi?”
Vu Cố nhấp môi, cười rộ lên dường như có cái má lúm đồng tiền, “Lo lắng cho cậu.”
Trà Trà cho rằng chuyện mình thích Thẩm Chấp ai cũng chưa nhìn ra, cô cũng không biết làm sao Vu Cố lại biết được, cô có chút mạnh miệng nói: “Tôi không có việc gì cả.”
Vu Cố nghe xong cũng không vạch trần cô.
Hắn từ trong túi áo túi lấy ra một viên kẹo, thong thả ung dung lột ra bên ngoài là một lớp giấy gói kẹo hơi mỏng, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, lúc cô há miệng ra kêu thì đem kẹo thả vào miệng cô.
Hương vị quả đào ngay lập tức tràn ngập trong miệng cô.
Vu Cố đứng lên, sau đó vươn tay về phía cô “Đừng ngồi xổm nữa chân sẽ tê lắm.”
Trà Trà không mượn lực của hắn, cô dùng tay chống xuống đất chầm chậm đứng dậy.
Vu Cố hỏi: “Khóc tốt hơn chưa?”
Trà Trà nghĩ thầm khóc vậy cũng đủ rồi.
Nhưng cô không nói gì cả.
Vu Cố lại nói: “Hôm nay vì hắn khóc lớn một hồi, ngày mai sẽ quên hắn đi.”
Trà Trà thấp mặt, “Tôi biết.”
Cô biết, cô đã thua rồi.
Cũng không đúng, là trước giờ cô đều không ở trong thế giới của Thẩm Chấp.
Là cô một bên tình nguyện.
Mười điều yêu thầm chín điều đau khổ.
Cô thừa nhận.
Vu Cố nắm tay cô, lòng bàn tay độ ấm vừa tốt, ấm áp mà có lực, “Tôi mời cậu ăn bánh kem.”
Trà Trà không có tâm tình đi ăn, cô lắc đầu: “Chúng ta về nhà đi.”
Vu Cố ngừng lại, “Tâm tình không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.”
Trên đường có một cửa hàng lâu đời mở được hơn mười năm rồi, Trà Trà từ nhỏ rất thích ăn đồ ngọt của cửa hàng đó.
Giờ này, trong tiệm chỉ còn lại có bánh kem dâu tây cùng mousse xoài có thể lựa chọn.
Vu Cố thay cô chọn một cái mousse xoài, sau khi trả tiền liền dẫn cô tới chỗ trống hướng xa đường và ngồi xuống.
Trà Trà xúc một muỗng rồi một muỗng vị ngọt tan ra trong miệng ngọt nhẹ hương vị hòa tan ở giữa môi, tâm tình của cô thật sự tốt hơn một chút.
Trà Trà ăn một nửa, xấu hổ hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”
Cô cho rằng Vu Cố sẽ cự tuyệt, kết quả hắn nói: “Được.”
Trà Trà căng da đầu xúc cho hắn một miếng, Vu Cố cũng không ngại ăn đồ thừa của cô.
Một thìa mousse xoài bị bọn họ hai người làm rơi.
Hoàng hôn hạ xuống phía trước, Vu Cố đem cô đưa đến cửa nhà, trước khi chia tay, hắn nói: “Trà Trà, ngày mai tôi đưa cậu đi leo cây đi.”
Ngày mai là thứ bảy, trường học cho nghỉ.
Cô không có đồng ý, cũng chưa từ chối.
Vu Cố tự cho rằng cô đã đồng ý rồi.
Trà Trà về đến nhà, nằm trên giường, thả lỏng chính mình vẫn cảm thấy rất buồn, nhưng không có buổi chiều đau khổ như vậy.
Sao cá chép có thể lộn mình, cô từ trên giường bò dậy, suy xét thật lâu, cô đem đồ vật có liên quan đến Thẩm Chấp bỏ vào cái rương kia khóa lại, khoảnh khắc cô khóa lại kia vì chính thanh xuân của mình đặt một dấu chấm hết.
Mặc dù Trà Trà hết lần này đến lần khác tự tẩy não cho mình là cô không cần đi trèo cây, nhưng khi thứ bảy, cô vẫn là khẩu thị tâm phi, cô xuất hiện cùng Vu Cố tại địa điểm đã hẹn.
Phía sau núi cách ngõ nhỏ của bọn họ không xa, thời điểm Trà Trà chưa hiểu chuyện không ít lần đi tới vườn trái cây nhà người ta leo cây hái quả.
Sau khi lớn hiểu chuyện rồi liền không tới nữa.
Hôm nay cô mặc quần dài, đội mũ màu vàng nhạt, lại tỉ mỉ bôi kem chống nắng mới ra cửa.
Trà Trà hỏi: “Cậu muốn đem tôi đi chỗ nào leo cây?”
Vu Cố nói: “Núi nhỏ phía sau trường học.”
Trà Trà a một tiếng, “Sẽ không bị bảo vệ phát hiện chứ?”
“Không biết được.” Vu Cố lại nói: “Đào đã chín, cậu thật sự không muốn đi hái sao?”
Trà Trà tuy rằng động tâm, nhưng cũng sợ bị bắt được.
Vu Cố nén cười, trấn an cô nói: “Không chỉ có chúng ta, còn có những người khác.”
Trà Trà cảm thấy giật mình, “Còn có người khác sao?”
Cô cho rằng Vu Cố không thích cùng những người khác chơi đâu.
Vu Cố nhấp môi nhợt nhạt cười một chút, “Tôi cũng không thể sống mãi ở thế giới của chính mình.”
Hắn cũng muốn học cách hòa nhập.
Học cách như người bình thường.
Trà Trà an tĩnh nhìn hắn vài giây sau nói: “Cậu không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Sẽ không.”
Cuối tuần cổng trường đại học đóng chặt, bảo vệ ở cửa cũng không dễ nói chuyện.
Vu Cố dẫn theo cô đi tới tường sau sân thể dục, ôm cẳng chân cô, để cô leo vào trước, sau đó chính mình cũng nhảy vào.
Người tới hái đào cũng không nhiều lắm, Trà Trà nhìn qua, cơ bản đều là những gương mặt quen thuộc, ban khoa học tự nhiên ngày thường đều là những nam sinh học tập cực tốt.
Trừ cô ra cũng không có đứa con gái nào cả.
Cây đào chủng loại Bắc thành cũng không thấp, thân cây cực kỳ to và thô.
Trà Trà có chút không biết nên leo từ đâu, Vu Cố hỏi cô: “Có muốn tôi ôm cậu lên không?”
Trà Trà thẹn quá thành giận: “Không cần!”
Cô chỉ hơi ngượng ngùng khi làm trò trước mặt những người khác, phá hư hình tượng của mình.
Trà Trà gạt bỏ mấy suy nghĩ lung tung sang một bên, nghiến răng dùng tay chân bò lên.
“Oa, không nhìn ra ban hoa lại có thể leo cây nha.”
“Mau mau mau, nhiều trích mấy cái ném xuống tới, chúng ta ở dưới tiếp theo.”
Trà Trà ôm cành khô, sáng nay khi rời giường trong lòng vẫn có chút buồn bực không vui giờ dường như bị gió thổi đi một ít, cô nói: “Quả đào này đều đặc biệt mềm, ném xuống khẳng định là sẽ nát bét.”
Vu Cố nghe vậy, không nói hai lời cởi áo khoác chính mình ra ném cho cô, "Lấy áo của tôi mà đựng.”
Trà Trà nói: “Sẽ làm áo cậu bẩn mất.”
“Không vấn đề.”
Hắn giống như một chút đều không thèm để ý.
Trà Trà hái được mười mấy quả đào mềm, cho vào áo buộc thật chặt, sau đó đưa cho người dưới tán cây.
Đến lúc tự mình leo xuống lại khó khăn.
Cô luôn luôn chỉ dám leo lên không dám leo xuống.
Vu Cố nhận ra cô sợ hãi, hắn nói: “Cậu nhảy xuống, tôi có thể đỡ được cậu.”
Trà Trà vẻ mặt đau khổ, "Tôi hơn 45 cân lận.”
Vu Cố thân thể nhìn gầy yếu như vậy, sao có thể thật sự đỡ được cô?
Vu Cố ánh mắt chắc chắn, dang rộng hai tay, “Tin tưởng tôi, được không?”
Trà Trà nhìn khoảng cách giữa mặt đặt và chỗ cô đứng, trong lòng tính toán, nếu như không đỡ được, hẳn là cũng sẽ không ngã gãy chân.
Vì thế, cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, thả người nhảy, cô ngã vào một vòng tay ấm áp rắn chắc, cánh tay chàng trai so trong tưởng tượng của cô rắn chắc hữu lực, ổn định vững chắc tiếp được thân thể của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên mặt đều lộ ra một lớp màu hồng mỏng nhẹ.
Không khí kỳ kỳ quái quái, Trà Trà còn chưa kịp che giấu việc cô mất tự nhiên, bảo vệ thông qua camera phát hiện một đám nhóc con to gan tức muốn hộc máu từ phòng an ninh chạy tới chỗ bọn họ.
Mấy tên trong lớp mắt tinh, nhìn thấy cách mấy trăm mét có đồng phục bảo vệ đang đi tới, la lên một tiếng không tốt, sau đó nói: “Chạy mau a.”
Bị bắt được tất cả bọn họ đều đi đời!
Trước khi chạy trốn, Trà Trà cũng không quên mang chiến lợi phẩm của mình, cô chạy trốn chậm, những người khác đã bật qua tường, cô với Vu Cố vẫn còn ở phía sau đội.
Bảo vệ chỉ túm được hai người bọn họ, những người còn lại đều chạy.
Thể dục buổi sáng thứ hai sau khi kết thúc, một số lãnh đạo trường và các thầy cô ở lại phát biểu dưới quốc kì còn thông báo tình hình của các lớp trong tuần trước, trong đó bao gồm cả 'sự tích anh hùng' trộm đào của Trà Trà với Vu Cố.
Hai người đều bị giáo viên cảnh cáo, hơn nữa còn yêu cầu viết một bản kiểm điểm..
Buổi sáng tiết ngữ văn đầu tiên kết thúc, trong giờ học nhân tiện Vu Cố viết bản kiểm điểm rồi đưa cho Trà Trà, mười phần lo lắng, dặn dò nói: "Cậu chép lại đi.”
Trà Trà nói: “Được!”
Cô nghĩ, Vu Cố đối với cô thật tốt nha.
Sau khi sao chép xong, Trà Trà cùng Vu Cố đi tới văn phòng nộp kiểm điểm.
Giáo viên khoa Khoa học tự nhiên cùng giáo viên khoa Văn dùng chung văn phòng, Trà Trà tới thấy Thẩm Chấp tới nộp bài tập.
Khương Diệu Nhan ở cửa văn phòng chờ hắn, hai người tình cảm nhìn qua thực tốt, khó có thể xa cách.
Thẩm Chấp từ văn phòng đi ra thậm chí còn chào hỏi Trà Trà, đối với cô gật đầu một cái sau đó liền nắm tay Khương Diệu Nhan xoay người rời đi tiến về khu dạy học bên phải.
Trà Trà với bọn họ không cùng một hướng, trước kia nhìn thấy cảnh tượng này cô nhất định sẽ cảm thấy phải khóc tê tâm liệt phế mấy này mấy đêm mới đỡ.
Nhưng hiện tại dường như không có cảm giác gì.
Cuối cùng cô với Thẩm Chấp chưa bao giờ bắt đầu, dừng ở bước chỉ mình cô nông cạn yêu thầm, không có hồi ức rơi khắp nơi, rất nhanh để thoát ra.
Vu Cố nói: “Đi thôi.”
Trà Trà nhảy nhót đi theo bên cạnh hắn, “Cậu ăn đào chưa? Thật ra đào trong trường khá ngọt.”
"Còn có lần sau?”
“Tôi cũng không dám đến!”
“Sợ cái gì?”
“Sợ bị ở trước mặt toàn trưởng điểm danh phê bình, rất mất mặt.”
“Mất mặt cũng có tôi ở đằng trước chắn cho.”
“Cậu vì cái gì đối xử với tôi tốt như vậy?”
Trà Trà thuận miệng hỏi ra những lời này sau đó hối hận rồi, cô mơ hồ biết vì cái gì, nhưng lại sợ là do mình tự mình đa tình suy đoán.
Yên lặng vài giây, Vu Cố cười cười: “Muốn biết sao? Ngày mai nói cho cậu.”
Trà Trà vội vàng chạy đi.
Buổi tối cô cũng không ngủ ngon, trằn trọc suốt một ngày một đêm, kết quả tới ngày hôm sau chuyện gì cũng chưa sảy ra. Cô cho rằng Vu Cố chỉ thuận miệng nói đùa, không có ý nghĩa sâu xa khác.
Trên đường tan học về nhà, Vu Cố bỗng nhiên rẽ vào một đoạn đường dài và xuống xe buýt sớm hơn một trạm.
Hắn chủ động nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau dường như không chút không đúng, hắn hỏi: “Muốn ăn kem không?”
Trà Trà gật đầu.
Vu Cố nói: “Tôi đưa cậu đi mua kem.”
Chuỗi cửa hàng sát đường bán những viên kem đầy các loại màu sắc..
Vu Cố mua cho cô cái có hương vị vani Trà Trà liếm không hề phòng bị, khóe miệng lưu lại dấu vết tham ăn.
Vu Cố kêu cô đừng nhúc nhích.
Cô mờ mịt chớp mắt, thật sự không nhúc nhích, “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Vu Cố nhìn khóe miệng cô, dùng ngón tay chỉ, “Tôi giúp cậu lau đi.”
Cô nói được, sau đó hơi hơi nâng cằm lên.
Vu Cố không lấy khăn giấy cũng không dùng khăn tay, hai tay của hắn đặt lên hai vai của cô, động tác không nhẹ không nặng đem cô vây ở giữa mặt tường loang lổ*, hơi thở của chàng trai ấm áp nhẹ nhàng lưu trên mặt cô.
(* giống như kabedon ấy)
Vu Cố cúi đầu, khom lưng ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cô, vươn đầu lưỡi liếm sạch kem dính trên khóe miệng cô.
Nụ hôn này quá bất ngờ.
Như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng mang một chút dục vọng.
Trà Trà dại ra tại chỗ, cổ đỏ, đôi tai đỏ một mảng, gương mặt nóng như lửa đốt.
Hai lỗ tai kêu ong ong ong, đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Sau khi Vu Cố hôn cô, mặt của hắn cũng đỏ, mặc dù cũng rất ngại ngùng nhưng hắn cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, hắn mở miệng nói, thấp giọng dò hỏi: “Em biết vì sao không?”
Trên đời này không có ai tự dưng đối xử tốt.
Hắn đối với cô là thiên vị, là sự yêu thích phát ra từ đáy lòng không hề giữ lại.
Trà Trà ấp úng, miệng run run, không dám nói ra mấy chữ kia.
Vu Cố chính mình tự nói: “Bởi vì anh thích em.”
Hơi thở của hắn vương vấn bên tai cô, chưa bao giờ thành kính nghiêm túc như vậy, hắn nói: “Trà Trà, anh thích em.”
Sau việc này.
Thuận lý thành chương.
Câu nói lãng mạn nhất ở tuổi dậy thì chính là anh thích em.
Trà Trà với Vu Cố yêu đương kín đáo, không giống như cặp đôi ban khoa học tự nhiên kia khiến nhiều người chú ý, chia tay rồi quay lại, ồn ào nhốn nháo.
Cho đến khi bọn họ lên năm ba, Trà Trà với Vu Cố đang ngầm yêu đương, mới loáng thoáng truyền ra tiếng gió.
Bởi vì khi hai bọn họ được phân vào tổ làm vệ sinh, thừa dịp lớp học không có ai trong tình huống không kiềm chế được bản thân ở trong lớp học hôn nhau khiến người khác bắt được, mới lộ ra dấu vết.
Hai đương sự không thừa nhận cũng không có phủ nhận, việc này mười phần là thật sự.
Tháng chín mới vừa khai giảng không lâu, mặc dù đã thu, nhưng vẫn giống mùa hè cực kỳ oi bức.
Trà Trà hôm nay tan học hiếm thấy đụng phải Thẩm Chấp, đụng phải tầm mắt của đối phương một giây cũng thấy xấu hổ.
Người đều đã trưởng thành.
Yêu cầu tình hữu nghị vẫn phải duy trì, có thể đến một lúc nào đó, chút tình cảm bé nhỏ ấy sẽ tan biến không một dấu vết, dần dần phai đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trà Trà cùng với Thẩm Chấp lâu rồi chưa gặp mặt nhau, không có nói chuyện, tính ra cũng hơn nửa năm rồi.
Hai người ăn ý giữ trạng thái hiện tại.
Thẩm Chấp vẫn nói bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Trà Trà cũng đáp lại bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Bọn họ đã tới cảnh giới không lời nào.
Thời gian đưa bọn họ từng người đẩy sang hai bên.
Giống như chỉ là hàng xóm bình thường với nhau, chào hỏi sau đó từng người xoay người về nhà.
Có lẽ chờ bọn họ từng người lên đại học, có khả năng sẽ không bao giờ liên hệ nữa.
Trà Trà nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Cô về đến nhà, nhắn cho Vu Cố một tin báo đã trở về an toàn: 【 em về nhà rồi, bảo bối anh đâu rồi】
【 vừa về đến, chuẩn bị ăn cơm. 】
Trà Trà không có trả lời lại, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Vu Cố, lải nhải nói đến khi trời đã ngả chiều, cố ý hay vô tình làm nũng với bạn trai mình một cái.
Thẩm Chấp bên kia, đứng ở cửa phát ngốc thật lâu, hắn nhíu mày thật sâu, miên man suy nghĩ.
Thẩm Chấp biết cô với Vu Cố đang yêu đương, đối với em gái nhà bên này ngoại trừ ký ức khi bọn họ còn rất nhỏ ra, mấy năm gần đây hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Hắn máy móc nhấc bước chân, đi vào trong nhà, đóng cổng lớn lại.
Rõ ràng chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp được, một cô gái nhỏ xa lạ sắp biến mất ở trong hồi ức của hắn.
Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng hắn lại có loại cảm giác mất mát buồn bã nói không nên lời.
Cảm thấy như câu chuyện của bọn họ ngày xưa không phải xảy ra như vậy.
Edit: HuynM
Beta: HuynM
-
Mặc dù các giáo viên thay nhau khuyên bảo Thẩm Chấp bỏ Văn học Lý nhưng Thẩm Chấp nhất quyết không thay đổi, cố chấp ở lại khoa Văn, hơn nữa giống như hồi cấp hai cùng Khương Diệu Nhan trở thành bạn cùng bàn.
Thẩm Chấp không nhìn thấy bóng dáng luôn đuổi theo hắn phía sau kia.
Đôi mắt hắn chỉ có một mình Khương Diệu Nhan.
Chương trình học khoa Văn đối với Thẩm Chấp mà nói tương đối nhẹ nhàng, dường như không cần tốn thời gian là có thể thi được thành tích tốt.
Nhưng mà Khương Diệu Nhan so với hắn không giống nhau, cô mỗi ngày đi học đều phân tâm thất thần, không có cách nào tập trung chú ý để nghe giảng.
Đặc biệt là môn lịch sử và môn chính trị, thời gian nghe giảng không vượt qua mười phút liền nằm bò xuống bàn, không dám quang minh chính đại ngủ, lén lút từ trong ngăn kéo lấy ra quyển truyện tranh trân quý của cô.
Cho nên Khương Diệu Nhan thành tích thật sự không quá tốt, vì vậy nên trong khoa Văn cô không có thành tích tốt.
Hơn nữa Khương Diệu Nhan toán học lại tụt hạng, mỗi lần thi khảo sát dù lớn hay nhỏ cũng bị người khác bỏ lại rất xa.
Khương Diệu Nhan chủ động đề nghị với Thẩm Chấp cuối tuần tới thư viện học phụ đạo, cô làm nũng bán manh đáng thương nhìn hắn nói: “Tôi thật sự không muốn lại rớt kỳ kiểm tra, cậu giúp tôi đi mà.”
Thẩm Chấp cầu mà không được, hắn quét mắt nhìn tay mình đang bị cô nắm lấy, hắn cũng không có đẩy ra, vài giây sau, hắn gật đầu: “Được.”
Vì thế, Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan mỗi thứ bảy chủ nhật từ sáng đến tối đều sẽ nhốt mình ở thư viện.
Hắn không chê cô phiền, hết lần này tới lần khác giảng lại đề mà cô làm sai, có đôi khi thấy cô thất thần cũng có chút tức giận nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: “Khương Diệu Nhan, cậu như vậy còn muốn tiến bộ sao?”
Khương Diệu Nhan chắp tay trước ngực, “Thực xin lỗi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, được không?”
Thẩm Chấp trầm mặc nói: “ Trước tiên cậu đem mấy câu làm sai này viết xong đi rồi chúng ta nghỉ ngơi mười phút.”
Khương Diệu Nhan vẻ mặt đau khổ, trên khuôn mặt nhỏ biểu tình tương đối sinh động, cô chu môi, cánh môi hồng nhuận, so với anh đào ngày xuân còn mê người hơn.
Cô nhận mệnh cúi đầu, trong tay nắm bút bi, cau mày khi gặp chỗ khó hoặc là không biết công thức.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, cúi đầu xuống tạo thành vòng cung thật đẹp, cổ thon dài trắng nõn, sườn mặt vừa phản chiếu ánh sáng và bóng tối cực kỳ đẹp.
Thẩm Chấp mặc dù không lên tiếng nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt càng ngày càng tối, tinh thần cũng càng bay xa, hắn giống như càng ngày càng thích cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chấp cười một chút, nhưng khóe miệng tươi cười duy trì không đến hai giây thoáng qua.
Thiếu nữ bên cạnh cúi thấp đầu đặc biệt nghiêm túc làm bài tập, ánh mắt hắn xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Không biết vì cái gì, hắn hình như thấy bọn họ năm mười bốn lăm tuổi.
Đương nhiên, trong dư ảnh không chỉ có hắn cùng Khương Diệu Nhan, còn có em gái đã lâu không gặp —— Trà Trà.
Tuy rằng là hàng xóm, tuy rằng học cùng năm cấp hai cấp ba, nhưng đã qua hai tuần, bọn họ cũng chưa gặp mặt.
Những gì được tạo ra trong dư ảnh chính là ngày đó lần đầu tiên Khương Diệu Nhan kéo cánh tay Trà Trà theo chân bọn họ về nhà. Thẩm Chấp cuối cùng cũng rõ ràng hắn lúc ấy khó chịu cái gì, hắn ghen tị, hắn ghen ghét.
Hắn cảm giác Trà Trà giống như có bạn mới càng ngày càng than thiết hơn, cho nên việc có thành kiến đối với Khương Diệu Nhan nhưng hắn cũng đem ánh mắt đặt trên người cô càng ngày càng nhiều.
Thời gian quan sát càng lâu, quen biết càng nhiều, hắn dần dần giống như thích Khương Diệu Nhan, cảm tình ngày qua ngày càng thêm khắc sâu.
Khương Diệu Nhan đã viết xong đề toán học, cô chọc xuống mặt hắn, “Đang nghĩ cái gì vậy? Đang ngẩn người sao?”
Thẩm Chấp lấy lại tinh thần, “Không có gì.”
Khương Diệu Nhan làm xong hết bài thi ném bút bi, mười phần khí thế đem bài thi đưa cho hắn, “Tôi đã làm xong, muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Chấp cầm lấy bài thi thay nàng sửa lại, chờ sửa xong lỗi sai, thiếu nữ ghé vào trên bàn đã nhắm mắt lại ngủ dưới ánh mặt trời.
Trong một góc ở tư viện không một bóng người yên tĩnh an bình, hắn không có đánh thức cô, nhìn mặt cô lúc ngủ, hắn yên lặng nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng nghĩ, lần sau, cuối tuần sau hắn nhất định phải đem lời trong lòng nói ra.
Trong lúc trong lòng Thẩm Chấp lưu luyến không rời, luyến tiếc là thật sự luyến tiếc.
Thẩm Chấp đi nhanh đến cửa nhà, gặp Trà Trà ngay ở cửa, cô dường như đang giúp người khác trông một đứa trẻ.
Thời điểm cô nhìn thấy hắn giống như bị dọa sợ rồi, sau đó trong ánh mắt hiện lên ánh sáng, cô mất tự nhiên xoa xoa tay mình, “A Chấp, đã lâu không gặp.”
Thẩm Chấp cảm giác mới lạ nói: "Ừm”
Lần gặp ngẫu nhiên này quả thực không dễ dàng gì, lúc Trà Trà trông đứa trẻ vẫn luôn phân tâm, đôi mắt luôn nhìn về phía bên kia, cô đang chờ một điều gì đó.
May mắn là cô cũng đang mong đợi điều đó.
Cô nói: “Anh học Văn, có quen không?”
Thẩm Chấp nói: “Còn học, không khó.”
Trà Trà chỉ biết gượng cười, “Bọn họ cũng nói như vậy, nhưng là khoa Văn học thuộc cực kỳ nhiều.”
“Cũng không phải là tất cả đều phải thuộc lòng”
“Tôi không có ý khác.”
“Tôi đi vào trước.”
“Được”
Trà Trà vừa vui vừa thất vọng, cảm giác cô cùng Thẩm Chấp thật sự càng ngày càng trở nên xa lạ.
Việc Thẩm Chấp đã quyết định, hắn nhất định sẽ làm được. Cuối tuần thứ hai, hắn từ thư viện đưa Khương Diệu Nhan về nhà trên đường sẽ tỏ tình với cô.
Đi qua một đường sườn núi nhỏ, toàn bộ ven đường tường đều đầy dây đằng xanh biếc.
Thẩm Chấp bỗng nhiên dừng bước chân lại, hắn thấp giọng nói: “Khương Diệu Nhan.”
Khương Diệu Nhan dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn hắn, “Cậu nói đi.”
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm đôi mắt cô, "Cậu muốn làm bạn gái tôi không?”
Nội tâm hắn thấp thỏm khẩn trương, nói ra những lời này quả thực không dễ.
Khương Diệu Nhan chậm rãi cúi đầu, “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới cậu đối với tôi có loại tình cảm này, cậu đối với tôi là bạn rất rất tốt.”
Thẩm Chấp tâm lạnh lẽo, sau đó nói: “Không có việc gì, cậu có thể từ từ thích ứng.”
Khương Diệu Nhan nói: “Cậu cho tôi chút thời gian.”
“Tôi sẽ chờ cậu.”
Không lâu sau.
Tin tức Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan đang yêu đương từ khoa Văn truyền tới khoa Khoa học tự nhiên.
Khi đó ai cũng không biết Trà Trà thích thầm Thẩm Chấp đã nhiều năm, từ cấp hai đến cấp ba đều giấu ở trong lòng không dám biểu hiện ra ngoài.
Khương Diệu Nhan đi ngang qua cửa sổ lớp cô, khoa Khoa học tự nhiên nam sinh nhiều, thấy nữ sinh xinh đẹp cũng thích làm ồn.
Trần Tâm Ý bĩu môi nói bọn họ một tiếng,“Các cậu đừng có nằm mơ nữa, các cậu còn không biết sao? Khương Diệu Nhan hiện tại là bạn gái Thẩm Chấp.”
Các nam sinh biểu tình tiếc nuối.
Các bạn nữ tụ lại với nhau châu đầu ghé tai, “Từ khi nào á?”
“Tôi nghĩ là hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật xứng đôi mà.” Trà Trà đứng bên cạnh một bạn nữ làm sao không nhận ra được cô thân thể cứng đờ lại, cô hỏi: “Có xứng đôi không? Cảm giác hiện tại toàn trường đều biết bọn họ đang yêu đương.”
Trà Trà cười so với khóc còn khó coi hơn, “Đúng vậy rất xứng đôi.”
“Hai người bọn họ quá ngọt, Thẩm Chấp mỗi buổi sáng còn đưa cho Khương Diệu Nhan cơm sáng, biết cô dạ dày không tốt, tiết tự học tan học sẽ đi đến cửa hàng mua sữa bò nóng, haiz, tôi tại sao lại không có bạn trai ôn nhu chăm sóc như vậy chứ."
Trà Trà mặt trắng bệch, trong lòng đau muốn chết, nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười “Phải không? Rất tốt.”
Mãi cho đến khi tan học, Trà Trà vẫn còn ở trong trạng tháu mơ màng mông lung, Trần Tâm Ý thấy sắc mặt cô trắng bệch, còn tưởng rằng cô bị bệnh.
Trà Trà hơi thở mong manh, nói: “Không sao đâu, tí nữa là ổn thôi.”
Cô mệt mỏi kéo thân thể đi đến gara xe đạp, ánh mắt lướt qua một vòng, xe Thẩm Chấp vẫn còn ở đây, vài phút sau, cô thấy Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan đùa giỡn đi đến chỗ để xe, Khương Diệu Nhan cười nhảy lên ghế sau của hắn, đôi tay ôm eo hắn, “Anh chạy chậm một chút, em muốn cùng anh ở lại với em lâu hơn một chút.”
“Được.”
Trà Trà nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Chấp, đôi mắt lập tức liền bỏ qua.
Phần lớn yêu thầm cơ hồ đều là không có kết quả.
Trà Trà đeo cặp sách, tránh ở hẻm sau trường học không có ai ngồi trong góc ôm hai chân chậm rãi ngồi xuống đất, cô đem mặt chôn ở giữa hai chân, nhỏ giọng khóc nức nở.
Tiếng khóc nức nở, chậm rãi thành gào khóc.
Giống như muốn đem chua sót của chính mình đều khóc ra hết.
Cô thật sự rất đau.
Càng đau hơn chính là, thời điểm người khác nói đến Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan ở bên nhau, cô cũng muốn không có việc gì cùng mọi người khen một câu xứng đôi.
Trà Trà khóc hồn nhiên quên mất bản thân, đầu giống như bị người ta xoa nhẹ.
Cô bỗng nhiên ngừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt giống như con mèo nhỏ, vành mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng.
Vu Cố ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với cô, hắn không nói một tiếng từ trong túi cầm khăn ướt ra, động tác nhẹ nhàng thay cô lau khô nước mắt, hắn hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Trà Trà không nghĩ tới chính mình mất mặt như vậy lại bị Vu Cố nhìn thấy, cô nấc lên hỏi: “Cậu sao lại biết tôi ở chỗ này?”
Vu Cố nói: “Tôi một đường đều đi theo cậu, chỉ là cậu không phát hiện ra.”
Trà Trà chịu đựng muốn nấc cục, thanh âm nói ra mềm oặt, cô lại hỏi: “Cậu vì sao lại muốn đi theo tôi?”
Vu Cố nhấp môi, cười rộ lên dường như có cái má lúm đồng tiền, “Lo lắng cho cậu.”
Trà Trà cho rằng chuyện mình thích Thẩm Chấp ai cũng chưa nhìn ra, cô cũng không biết làm sao Vu Cố lại biết được, cô có chút mạnh miệng nói: “Tôi không có việc gì cả.”
Vu Cố nghe xong cũng không vạch trần cô.
Hắn từ trong túi áo túi lấy ra một viên kẹo, thong thả ung dung lột ra bên ngoài là một lớp giấy gói kẹo hơi mỏng, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, lúc cô há miệng ra kêu thì đem kẹo thả vào miệng cô.
Hương vị quả đào ngay lập tức tràn ngập trong miệng cô.
Vu Cố đứng lên, sau đó vươn tay về phía cô “Đừng ngồi xổm nữa chân sẽ tê lắm.”
Trà Trà không mượn lực của hắn, cô dùng tay chống xuống đất chầm chậm đứng dậy.
Vu Cố hỏi: “Khóc tốt hơn chưa?”
Trà Trà nghĩ thầm khóc vậy cũng đủ rồi.
Nhưng cô không nói gì cả.
Vu Cố lại nói: “Hôm nay vì hắn khóc lớn một hồi, ngày mai sẽ quên hắn đi.”
Trà Trà thấp mặt, “Tôi biết.”
Cô biết, cô đã thua rồi.
Cũng không đúng, là trước giờ cô đều không ở trong thế giới của Thẩm Chấp.
Là cô một bên tình nguyện.
Mười điều yêu thầm chín điều đau khổ.
Cô thừa nhận.
Vu Cố nắm tay cô, lòng bàn tay độ ấm vừa tốt, ấm áp mà có lực, “Tôi mời cậu ăn bánh kem.”
Trà Trà không có tâm tình đi ăn, cô lắc đầu: “Chúng ta về nhà đi.”
Vu Cố ngừng lại, “Tâm tình không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.”
Trên đường có một cửa hàng lâu đời mở được hơn mười năm rồi, Trà Trà từ nhỏ rất thích ăn đồ ngọt của cửa hàng đó.
Giờ này, trong tiệm chỉ còn lại có bánh kem dâu tây cùng mousse xoài có thể lựa chọn.
Vu Cố thay cô chọn một cái mousse xoài, sau khi trả tiền liền dẫn cô tới chỗ trống hướng xa đường và ngồi xuống.
Trà Trà xúc một muỗng rồi một muỗng vị ngọt tan ra trong miệng ngọt nhẹ hương vị hòa tan ở giữa môi, tâm tình của cô thật sự tốt hơn một chút.
Trà Trà ăn một nửa, xấu hổ hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”
Cô cho rằng Vu Cố sẽ cự tuyệt, kết quả hắn nói: “Được.”
Trà Trà căng da đầu xúc cho hắn một miếng, Vu Cố cũng không ngại ăn đồ thừa của cô.
Một thìa mousse xoài bị bọn họ hai người làm rơi.
Hoàng hôn hạ xuống phía trước, Vu Cố đem cô đưa đến cửa nhà, trước khi chia tay, hắn nói: “Trà Trà, ngày mai tôi đưa cậu đi leo cây đi.”
Ngày mai là thứ bảy, trường học cho nghỉ.
Cô không có đồng ý, cũng chưa từ chối.
Vu Cố tự cho rằng cô đã đồng ý rồi.
Trà Trà về đến nhà, nằm trên giường, thả lỏng chính mình vẫn cảm thấy rất buồn, nhưng không có buổi chiều đau khổ như vậy.
Sao cá chép có thể lộn mình, cô từ trên giường bò dậy, suy xét thật lâu, cô đem đồ vật có liên quan đến Thẩm Chấp bỏ vào cái rương kia khóa lại, khoảnh khắc cô khóa lại kia vì chính thanh xuân của mình đặt một dấu chấm hết.
Mặc dù Trà Trà hết lần này đến lần khác tự tẩy não cho mình là cô không cần đi trèo cây, nhưng khi thứ bảy, cô vẫn là khẩu thị tâm phi, cô xuất hiện cùng Vu Cố tại địa điểm đã hẹn.
Phía sau núi cách ngõ nhỏ của bọn họ không xa, thời điểm Trà Trà chưa hiểu chuyện không ít lần đi tới vườn trái cây nhà người ta leo cây hái quả.
Sau khi lớn hiểu chuyện rồi liền không tới nữa.
Hôm nay cô mặc quần dài, đội mũ màu vàng nhạt, lại tỉ mỉ bôi kem chống nắng mới ra cửa.
Trà Trà hỏi: “Cậu muốn đem tôi đi chỗ nào leo cây?”
Vu Cố nói: “Núi nhỏ phía sau trường học.”
Trà Trà a một tiếng, “Sẽ không bị bảo vệ phát hiện chứ?”
“Không biết được.” Vu Cố lại nói: “Đào đã chín, cậu thật sự không muốn đi hái sao?”
Trà Trà tuy rằng động tâm, nhưng cũng sợ bị bắt được.
Vu Cố nén cười, trấn an cô nói: “Không chỉ có chúng ta, còn có những người khác.”
Trà Trà cảm thấy giật mình, “Còn có người khác sao?”
Cô cho rằng Vu Cố không thích cùng những người khác chơi đâu.
Vu Cố nhấp môi nhợt nhạt cười một chút, “Tôi cũng không thể sống mãi ở thế giới của chính mình.”
Hắn cũng muốn học cách hòa nhập.
Học cách như người bình thường.
Trà Trà an tĩnh nhìn hắn vài giây sau nói: “Cậu không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Sẽ không.”
Cuối tuần cổng trường đại học đóng chặt, bảo vệ ở cửa cũng không dễ nói chuyện.
Vu Cố dẫn theo cô đi tới tường sau sân thể dục, ôm cẳng chân cô, để cô leo vào trước, sau đó chính mình cũng nhảy vào.
Người tới hái đào cũng không nhiều lắm, Trà Trà nhìn qua, cơ bản đều là những gương mặt quen thuộc, ban khoa học tự nhiên ngày thường đều là những nam sinh học tập cực tốt.
Trừ cô ra cũng không có đứa con gái nào cả.
Cây đào chủng loại Bắc thành cũng không thấp, thân cây cực kỳ to và thô.
Trà Trà có chút không biết nên leo từ đâu, Vu Cố hỏi cô: “Có muốn tôi ôm cậu lên không?”
Trà Trà thẹn quá thành giận: “Không cần!”
Cô chỉ hơi ngượng ngùng khi làm trò trước mặt những người khác, phá hư hình tượng của mình.
Trà Trà gạt bỏ mấy suy nghĩ lung tung sang một bên, nghiến răng dùng tay chân bò lên.
“Oa, không nhìn ra ban hoa lại có thể leo cây nha.”
“Mau mau mau, nhiều trích mấy cái ném xuống tới, chúng ta ở dưới tiếp theo.”
Trà Trà ôm cành khô, sáng nay khi rời giường trong lòng vẫn có chút buồn bực không vui giờ dường như bị gió thổi đi một ít, cô nói: “Quả đào này đều đặc biệt mềm, ném xuống khẳng định là sẽ nát bét.”
Vu Cố nghe vậy, không nói hai lời cởi áo khoác chính mình ra ném cho cô, "Lấy áo của tôi mà đựng.”
Trà Trà nói: “Sẽ làm áo cậu bẩn mất.”
“Không vấn đề.”
Hắn giống như một chút đều không thèm để ý.
Trà Trà hái được mười mấy quả đào mềm, cho vào áo buộc thật chặt, sau đó đưa cho người dưới tán cây.
Đến lúc tự mình leo xuống lại khó khăn.
Cô luôn luôn chỉ dám leo lên không dám leo xuống.
Vu Cố nhận ra cô sợ hãi, hắn nói: “Cậu nhảy xuống, tôi có thể đỡ được cậu.”
Trà Trà vẻ mặt đau khổ, "Tôi hơn 45 cân lận.”
Vu Cố thân thể nhìn gầy yếu như vậy, sao có thể thật sự đỡ được cô?
Vu Cố ánh mắt chắc chắn, dang rộng hai tay, “Tin tưởng tôi, được không?”
Trà Trà nhìn khoảng cách giữa mặt đặt và chỗ cô đứng, trong lòng tính toán, nếu như không đỡ được, hẳn là cũng sẽ không ngã gãy chân.
Vì thế, cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, thả người nhảy, cô ngã vào một vòng tay ấm áp rắn chắc, cánh tay chàng trai so trong tưởng tượng của cô rắn chắc hữu lực, ổn định vững chắc tiếp được thân thể của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên mặt đều lộ ra một lớp màu hồng mỏng nhẹ.
Không khí kỳ kỳ quái quái, Trà Trà còn chưa kịp che giấu việc cô mất tự nhiên, bảo vệ thông qua camera phát hiện một đám nhóc con to gan tức muốn hộc máu từ phòng an ninh chạy tới chỗ bọn họ.
Mấy tên trong lớp mắt tinh, nhìn thấy cách mấy trăm mét có đồng phục bảo vệ đang đi tới, la lên một tiếng không tốt, sau đó nói: “Chạy mau a.”
Bị bắt được tất cả bọn họ đều đi đời!
Trước khi chạy trốn, Trà Trà cũng không quên mang chiến lợi phẩm của mình, cô chạy trốn chậm, những người khác đã bật qua tường, cô với Vu Cố vẫn còn ở phía sau đội.
Bảo vệ chỉ túm được hai người bọn họ, những người còn lại đều chạy.
Thể dục buổi sáng thứ hai sau khi kết thúc, một số lãnh đạo trường và các thầy cô ở lại phát biểu dưới quốc kì còn thông báo tình hình của các lớp trong tuần trước, trong đó bao gồm cả 'sự tích anh hùng' trộm đào của Trà Trà với Vu Cố.
Hai người đều bị giáo viên cảnh cáo, hơn nữa còn yêu cầu viết một bản kiểm điểm..
Buổi sáng tiết ngữ văn đầu tiên kết thúc, trong giờ học nhân tiện Vu Cố viết bản kiểm điểm rồi đưa cho Trà Trà, mười phần lo lắng, dặn dò nói: "Cậu chép lại đi.”
Trà Trà nói: “Được!”
Cô nghĩ, Vu Cố đối với cô thật tốt nha.
Sau khi sao chép xong, Trà Trà cùng Vu Cố đi tới văn phòng nộp kiểm điểm.
Giáo viên khoa Khoa học tự nhiên cùng giáo viên khoa Văn dùng chung văn phòng, Trà Trà tới thấy Thẩm Chấp tới nộp bài tập.
Khương Diệu Nhan ở cửa văn phòng chờ hắn, hai người tình cảm nhìn qua thực tốt, khó có thể xa cách.
Thẩm Chấp từ văn phòng đi ra thậm chí còn chào hỏi Trà Trà, đối với cô gật đầu một cái sau đó liền nắm tay Khương Diệu Nhan xoay người rời đi tiến về khu dạy học bên phải.
Trà Trà với bọn họ không cùng một hướng, trước kia nhìn thấy cảnh tượng này cô nhất định sẽ cảm thấy phải khóc tê tâm liệt phế mấy này mấy đêm mới đỡ.
Nhưng hiện tại dường như không có cảm giác gì.
Cuối cùng cô với Thẩm Chấp chưa bao giờ bắt đầu, dừng ở bước chỉ mình cô nông cạn yêu thầm, không có hồi ức rơi khắp nơi, rất nhanh để thoát ra.
Vu Cố nói: “Đi thôi.”
Trà Trà nhảy nhót đi theo bên cạnh hắn, “Cậu ăn đào chưa? Thật ra đào trong trường khá ngọt.”
"Còn có lần sau?”
“Tôi cũng không dám đến!”
“Sợ cái gì?”
“Sợ bị ở trước mặt toàn trưởng điểm danh phê bình, rất mất mặt.”
“Mất mặt cũng có tôi ở đằng trước chắn cho.”
“Cậu vì cái gì đối xử với tôi tốt như vậy?”
Trà Trà thuận miệng hỏi ra những lời này sau đó hối hận rồi, cô mơ hồ biết vì cái gì, nhưng lại sợ là do mình tự mình đa tình suy đoán.
Yên lặng vài giây, Vu Cố cười cười: “Muốn biết sao? Ngày mai nói cho cậu.”
Trà Trà vội vàng chạy đi.
Buổi tối cô cũng không ngủ ngon, trằn trọc suốt một ngày một đêm, kết quả tới ngày hôm sau chuyện gì cũng chưa sảy ra. Cô cho rằng Vu Cố chỉ thuận miệng nói đùa, không có ý nghĩa sâu xa khác.
Trên đường tan học về nhà, Vu Cố bỗng nhiên rẽ vào một đoạn đường dài và xuống xe buýt sớm hơn một trạm.
Hắn chủ động nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau dường như không chút không đúng, hắn hỏi: “Muốn ăn kem không?”
Trà Trà gật đầu.
Vu Cố nói: “Tôi đưa cậu đi mua kem.”
Chuỗi cửa hàng sát đường bán những viên kem đầy các loại màu sắc..
Vu Cố mua cho cô cái có hương vị vani Trà Trà liếm không hề phòng bị, khóe miệng lưu lại dấu vết tham ăn.
Vu Cố kêu cô đừng nhúc nhích.
Cô mờ mịt chớp mắt, thật sự không nhúc nhích, “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Vu Cố nhìn khóe miệng cô, dùng ngón tay chỉ, “Tôi giúp cậu lau đi.”
Cô nói được, sau đó hơi hơi nâng cằm lên.
Vu Cố không lấy khăn giấy cũng không dùng khăn tay, hai tay của hắn đặt lên hai vai của cô, động tác không nhẹ không nặng đem cô vây ở giữa mặt tường loang lổ*, hơi thở của chàng trai ấm áp nhẹ nhàng lưu trên mặt cô.
(* giống như kabedon ấy)
Vu Cố cúi đầu, khom lưng ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cô, vươn đầu lưỡi liếm sạch kem dính trên khóe miệng cô.
Nụ hôn này quá bất ngờ.
Như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng mang một chút dục vọng.
Trà Trà dại ra tại chỗ, cổ đỏ, đôi tai đỏ một mảng, gương mặt nóng như lửa đốt.
Hai lỗ tai kêu ong ong ong, đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Sau khi Vu Cố hôn cô, mặt của hắn cũng đỏ, mặc dù cũng rất ngại ngùng nhưng hắn cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, hắn mở miệng nói, thấp giọng dò hỏi: “Em biết vì sao không?”
Trên đời này không có ai tự dưng đối xử tốt.
Hắn đối với cô là thiên vị, là sự yêu thích phát ra từ đáy lòng không hề giữ lại.
Trà Trà ấp úng, miệng run run, không dám nói ra mấy chữ kia.
Vu Cố chính mình tự nói: “Bởi vì anh thích em.”
Hơi thở của hắn vương vấn bên tai cô, chưa bao giờ thành kính nghiêm túc như vậy, hắn nói: “Trà Trà, anh thích em.”
Sau việc này.
Thuận lý thành chương.
Câu nói lãng mạn nhất ở tuổi dậy thì chính là anh thích em.
Trà Trà với Vu Cố yêu đương kín đáo, không giống như cặp đôi ban khoa học tự nhiên kia khiến nhiều người chú ý, chia tay rồi quay lại, ồn ào nhốn nháo.
Cho đến khi bọn họ lên năm ba, Trà Trà với Vu Cố đang ngầm yêu đương, mới loáng thoáng truyền ra tiếng gió.
Bởi vì khi hai bọn họ được phân vào tổ làm vệ sinh, thừa dịp lớp học không có ai trong tình huống không kiềm chế được bản thân ở trong lớp học hôn nhau khiến người khác bắt được, mới lộ ra dấu vết.
Hai đương sự không thừa nhận cũng không có phủ nhận, việc này mười phần là thật sự.
Tháng chín mới vừa khai giảng không lâu, mặc dù đã thu, nhưng vẫn giống mùa hè cực kỳ oi bức.
Trà Trà hôm nay tan học hiếm thấy đụng phải Thẩm Chấp, đụng phải tầm mắt của đối phương một giây cũng thấy xấu hổ.
Người đều đã trưởng thành.
Yêu cầu tình hữu nghị vẫn phải duy trì, có thể đến một lúc nào đó, chút tình cảm bé nhỏ ấy sẽ tan biến không một dấu vết, dần dần phai đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trà Trà cùng với Thẩm Chấp lâu rồi chưa gặp mặt nhau, không có nói chuyện, tính ra cũng hơn nửa năm rồi.
Hai người ăn ý giữ trạng thái hiện tại.
Thẩm Chấp vẫn nói bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Trà Trà cũng đáp lại bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Bọn họ đã tới cảnh giới không lời nào.
Thời gian đưa bọn họ từng người đẩy sang hai bên.
Giống như chỉ là hàng xóm bình thường với nhau, chào hỏi sau đó từng người xoay người về nhà.
Có lẽ chờ bọn họ từng người lên đại học, có khả năng sẽ không bao giờ liên hệ nữa.
Trà Trà nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Cô về đến nhà, nhắn cho Vu Cố một tin báo đã trở về an toàn: 【 em về nhà rồi, bảo bối anh đâu rồi】
【 vừa về đến, chuẩn bị ăn cơm. 】
Trà Trà không có trả lời lại, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Vu Cố, lải nhải nói đến khi trời đã ngả chiều, cố ý hay vô tình làm nũng với bạn trai mình một cái.
Thẩm Chấp bên kia, đứng ở cửa phát ngốc thật lâu, hắn nhíu mày thật sâu, miên man suy nghĩ.
Thẩm Chấp biết cô với Vu Cố đang yêu đương, đối với em gái nhà bên này ngoại trừ ký ức khi bọn họ còn rất nhỏ ra, mấy năm gần đây hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Hắn máy móc nhấc bước chân, đi vào trong nhà, đóng cổng lớn lại.
Rõ ràng chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp được, một cô gái nhỏ xa lạ sắp biến mất ở trong hồi ức của hắn.
Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng hắn lại có loại cảm giác mất mát buồn bã nói không nên lời.
Cảm thấy như câu chuyện của bọn họ ngày xưa không phải xảy ra như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.