Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính
Chương 15: Trước Khi Chia Tay
Minh Nguyệt Tượng Bính
30/08/2022
Trà Trà sững người, không thể tin vào những gì mình nghe thấy.
Vẻ mặt cô ngây ngốc: "Hả? "
Yết hầu Thẩm Chấp chuyển động, giọng nói sạch sẽ lưu loát, hắn nói: "Nếu cậu thích tớ, vậy thì chúng ta hãy ở bên nhau đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trà Trà đầy vẻ khó tin, kỳ thật không phải cô chưa từng ảo tưởng Thẩm Chấp sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình. Nhưng mà...cô luôn cảm thấy quá nhanh.
Cô kìm nén vui sướng trong lòng, thận trọng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Vậy thì cậu có thích tớ không?"
Thích cậu sao?
Tình yêu của một chàng trai dành cho một cô gái.
Thẩm Chấp im lặng vài giây, đôi mắt lạnh lùng khẽ dời khỏi khuôn mặt cô, ngón tay đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng, khuôn mặt lạnh lùng, yên tĩnh không tiếng động thốt lên hai chữ: "Thích lắm."
Sai trái.
Giả dối.
Nhưng Trà Trà nào có thể thấy được ánh mắt tránh tránh cô của hắn, lời nói dối như một con dao bọc trong đường.
Cô chỉ đang nghĩ đến ảo cảnh một bông hoa nở rộ trong tuyệt cảnh.
Khuôn mặt Trà Trà đỏ bừng, cố che giấu đi nét xuân sắc giữa lông mày và đôi mắt, khẽ gật đầu: "Được."
Trà Trà lòng tràn đầy niềm vui cùng Thẩm Chấp trở về nhà, ngồi ở yên sau xe đạp đã một thời gian không ngồi, cánh tay mảnh khảnh cẩn thận đặt bên hông hắn, cơn gió nhẹ thổi qua như tất cả những gì lãng mạn sẽ bắt đầu vào tháng 9 này.
Trước khi Trà Trà đi ngủ, cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.
Nhưng ngay cả khi là giấc mơ thì đó cũng là một giấc mơ đẹp.
Cô mặc váy ngủ nằm trên giường, khóe miệng cong lên không thể nào nén xuống được, ngây ngô lăn qua lăn lại hai vòng, sau đó không thực tế mà tưởng tượng, nói không chừng cô chính là nữ chính của cuốn sách trong mơ kia.
Trà Trà vừa vào cấp ba, cả nhà đã chuẩn bị quà mừng cho cô.
Giang Thừa Chu hiện giờ đã có kinh nghiệm nuôi dạy con gái, cô con gái nhỏ cần được cưng chiều, ngày thường ông nói chuyện với Trà Trà rất nhẹ nhàng, có vẻ như là một người cha dịu dàng.
Cô con gái nhỏ còn đang học cấp ba nên không thể ăn mặc trang điểm được, vì vậy Giang Thừa Chu tặng cô bé hộp nhạc mà cô khao khát đã lâu.
Trà Trà yêu thích không thể nào buông tay, một phần là vì thích, nhưng cũng lo lắng liệu nó có đắt quá không.
Giang Thừa Chu cũng không biết chính mình trong lòng con gái có một hình tượng bần cùng, để xua tan đi nỗi lo của cô, ông nói: "Không đắt, chỉ hai vạn tệ."
Ông tùy tiện gạt đi con số lẻ.
Trà Trà bỗng nhiên cảm thấy chiếc hộp trên tay mình rất bỏng tay, hai vạn còn không quý sao!?
Từ lâu cô đã phát hiện ra người ba đột ngột xuất hiện này của mình là một người tiêu xài vô cùng hoang phí, không bao giờ biết cách tiết kiệm.
Ôi!
Ngoài thở dài, cô lại bắt đầu đi làm giáo viên mầm non: "Ba, ba không thể tiêu tiền để dành vào đại học của con."
Giang Thừa Chu bật cười: "Ba sẽ chăm chỉ làm việc."
Sở Thanh Ánh từ cửa hàng hoa trở về, nhìn thấy hai cha con cùng nhau xem TV trên ghế sô pha, cô hỏi: "Ăn tối chưa?"
Trà Trà lắc đầu: "Chưa ạ."
Sở Thanh Ánh thay giày, nói: "Để mừng Trà Trà của chúng ta trở thành học sinh cấp ba, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn nhé."
"Được ạ." Trà Trà lập tức lên lầu, thay một bộ quần áo.
Sở Thanh Ánh cũng mua một món quà cho con gái mình, đó là con búp bê mà cô bé yêu thích.
Cha mẹ cũng đã tặng quà, đương nhiên anh trai cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
Học trưởng lạnh lùng thường ngày cuối tuần lại bức bách bạn học cùng phòng cùng anh đi chọn quà.
Mới sáng sớm đã bị kéo dậy, nhóm bạn cùng phòng đã than thở: "Châu ca, anh cưng chiều em gái quá rồi."
Giang Châu lạnh lùng liếc bọn họ một cái: "Các cậu ghen tị?"
Bọn họ thực sự thương tâm.
Không ai có được một cô em gái dễ thương lại ngoan ngoãn như vậy.
Giang Châu chọn lựa kĩ càng, so với việc chọn đồ cho mình thì lại càng cẩn thận nghiêm khắc hơn, cuối cùng chọn một chiếc di động mới, lúc Trà Trà học bù ở đây, anh liền gửi cho cô.
Trà Trà dường như rất thích, sau đó đỏ mặt nói với anh trai rằng: "Anh, tuần sau anh không cần giúp em học thêm nữa."
Giang Châu trong lòng dự cảm không tốt: "Tại sao?"
Trà Trà hai má nóng bừng: "Em đã tìm được người học cùng rồi."
Giang Châu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nổi lên nghi ngờ: "Ai? Trai hay gái?"
Trà Trà lấy tay che mặt, mơ hồ nói: "Cậu ấy là học sinh giỏi nhất trường của tụi em."
Giang Châu nhướng mày, không hỏi thêm câu nào.
Anh biết rằng học sinh đứng đầu trung học trực thuộc đó sống ngay bên cạnh nhà cô.
Giang Châu cũng từng nhìn người thấy thanh niên đó, hắn sạch sẽ, thanh tú, ngũ quan vóc dáng đều vượt trội, nhưng tính cách có vẻ lạnh lùng, sinh ra cảm giác xa cách, không dễ hòa hợp.
Giang Châu xoay cây bút trong tay, ánh mắt thật sâu nhìn gương mặt em gái.
Cô gái mười sáu tuổi, có người mình thích là chuyện bình thường, nhưng khiến anh thật khó chịu.
Giang Châu dặn dò cô: "Em vẫn còn đang trong độ tuổi đi học, hiểu không?"
Trà Trà chột dạ: "Em hiểu."
"Hừm." Giang Châu đứng dậy, "Đi, anh đưa em đi ăn cơm."
Trà Trà và Thẩm Chấp yêu sớm, chuyện này ngoài Trần Tâm Ý, cô không nói với ai.
Ở trường, cô và Thẩm Chấp mặt ngoài vẫn như cũ không có bất kỳ thân thiết nào.
Chỉ sau khi tan học mới có thể đi dạo cùng nhau, Thẩm Chấp không khác gì khi còn nhỏ, hắn trầm mặc lại ít nói, Trà Trà nói mười câu, hắn mới đáp lại một câu.
Trà Trà có đôi khi cảm thấy thời điểm cô cùng hắn ta nói chuyện, hắn có chút thất thần.
"A Chấp, cậu gần đây tâm tình không tốt sao?"
"Không có."
"Ồ." Trà Trà nhìn theo bóng lưng của hắn dũng cảm đuổi theo, đôi mắt đen tròn chân thành, cô hỏi với giọng điệu thoải mái: "Thứ bảy công viên nước có buổi biểu diễn, Trần Tâm Ý tặng tớ hai tấm vé, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?"
Thẩm Chấp thực sự không cao hứng, đối với biểu diễn ở công viên nước cũng hoàn toàn không có hứng thú, hắn nói: "Cuối tuần này tớ có việc phải làm."
Trà Trà a một câu thật dài, tuy rằng trong lòng rất thất vọng, nhưng cũng không ép buộc: "Vậy thì lần sau."
Thẩm Chấp ậm ừ một câu.
Thật ra, Trà Trà là đang nói dối, vé vào cửa không phải là do Trần Tâm Ý đưa, mà là do cô bỏ tiền túi của mình ra để mua, cô chỉ là muốn cùng Thẩm Chấp đi hẹn hò lần đầu.
Thẩm Chấp cũng nói dối, hắn không hề có việc gì quan trọng vào thứ bảy.
Trà Trà cũng không phải là người giỏi giang trong chuyện yêu đương, cô cảm thấy mình và Thẩm Chấp không khác gì trước đây, nếu thực sự muốn bắt bẻ, dường như cảm giác xa cách trên người Thẩm Chấp càng sâu hơn trước.
Cô không tán tỉnh, cũng không nói những lời ngọt ngào, vẫn dùng cách ngu ngốc như trước đây đối xử tốt với hắn.
Không lâu sau.
Trà Trà nghe tin Khương Diệu Nhan sẽ ra nước ngoài cùng gia đình, ra nước ngoài học cấp ba.
Dù gì thì cô và Khương Diệu Nhan cũng đã là bạn học được vài năm rồi.
Trà Trà trước kia thấy Thẩm Chấp cùng với cô có một khoảng thời gian rất vui vẻ, trong lòng ghen tị, còn cho rằng Thẩm Chấp thích cô.
Trước khi Khương Diệu Nhan ra nước ngoài, cô muốn Trà Trà viết một lời chúc trong cuốn sổ lưu niệm cho cô, Trà Trà viết sáu chữ - Chúc cậu học tập thành công.
Chờ cô viết xong, Khương Diệu Nhan lại nhìn sang bạn cùng bàn Vu Cố, mỉm cười hỏi: "Trà Trà, cậu có thể nhờ bạn cùng bàn viết cho tớ không?"
Vu Cố bị bệnh không phải là bí mật gì, cậu cũng được biết là người không dễ tiếp cận.
Trà Trà lộ vẻ mặt khó xử, cô thực sự không cam lòng, một lúc sau cô nói: "Bằng không cậu vẫn nên tự đi hỏi thì hơn."
Khương Diệu Nhan không nói được lời nào, ôm cuốn sổ lưu niệm trong lòng: "Quên nó đi, vạn nhất cậu ấy sẽ không thèm để ý đến tớ, tớ sẽ bị mất mặt."
Khương Diệu Nhan rời đi vào mùa đông, ngay ngày hôm sau đó là trận tuyết rơi đầu mùa.
Trà Trà bất ngờ mở cửa sổ, nhìn bông tuyết đầy trời, xung quanh tuyết trắng rải rác khắp nơi, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cô xỏ dép lê chạy xuống lầu, nóng lòng muốn ra ngoài xem.
Sở Thanh Ánh đã chặn cô lại, để cô mặc quần áo thật ấm trước khi vui vẻ ra ngoài.
Trà Trà gửi một vài tin nhắn cho Thẩm Chấp, cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha lơ đãng chờ đợi tin nhắn trả lời, chờ đến khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Thẩm Chấp vẫn không hồi âm.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, trường học chuẩn bị đi cắm trại mùa đông ở miền nam, sáu ngày bảy đêm, phí đăng ký là hai ngàn.
Đại đa số các lớp đã đóng tiền để tham dự, tên của Thẩm Chấp lại bị thiếu trong danh sách cuối cùng.
Thẩm Chấp học cấp ba lại trở về giống như trước kia, một người không dễ gần, cũng không thích giao tiếp với người khác.
Tin đồn lan truyền khắp nơi, hắn dường như không quan tâm chút nào đến việc bị người khác tàn bán, tính tình cả người lạnh lùng hơn trước một chút.
Một số tin đồn thái quá, hắn sống trong gia đình đơn thân, cha không rõ, mẹ làm nghề nghiệp không mấy sáng sủa, bản thân lại có những khiếm khuyết về tính cách, mọi việc cứ như thế, không dứt bên tai.
Trà Trà nghe thấy cảm thấy tức giận, muốn lên tiếng bênh vực, nhưng lại bị ngăn lại, hắn nói: "Tớ không quan tâm, những gì bọn họ nói cũng không sai."
Gia đình hắn thật tồi tệ.
Dơ bẩn, tăm tối.
Trà Trà suy nghĩ một chút, vẫn là an ủi hắn: "A Chấp, cha mẹ của cậu cũng là người rất tốt."
Thẩm Chấp lạnh lùng giật giật khóe miệng, đầy dửng dưng: "Phải không? Có lẽ vậy."
Mẹ của hắn như thế nào, hắn cho rằng nhiều năm như vậy Trà Trà hẳn là phải biết rõ chứ.
Bởi vì Thẩm Chấp không có tiền để đăng ký trại đông, Trà Trà cũng chủ động yêu cầu hoàn lại tiền.
Khi mẹ hỏi tới, Trà Trà đỏ mặt nói dối rằng cơ thể không thoải mái.
Vào ngày nghỉ đông ở trường trung học, Trà Trà đã mua hai vé xem phim, năn nỉ ỉ ôi cuối cùng đã rủ được Thẩm Chấp đến rạp chiếu phim để hẹn hò.
Thời tiết vô cùng nắng ráo, hôm trước vừa có tuyết, trên mái hiên vẫn còn tuyết chưa kịp tan.
Trà Trà rời giường bắt đầu chọn trang phục cho một buổi chiều hẹn hò, cô đã mặc thử tất cả các bộ đồ, cuối cùng đã chọn một chiếc áo len lông xù, một chiếc váy xếp ly và đôi bốt Martin để có một vẻ ngoài thuần khiết xinh đẹp nhất.
Mặc dù đôi bốt Martin không vừa lắm, Trà Trà vẫn nghiến răng xỏ chân vào.
Cô đến rạp chiếu phim trước, mua đồ uống và bỏng ngô đợi hắn từ thư viện đến.
Phim sắp khởi chiếu, Thẩm Chấp vẫn chưa có mặt.
Trà Trà đang ở dưới sảnh, bị cơn gió lạnh đầu đông thổi qua đến điếng người, xoa bàn tay đỏ ửng, cái đầu cứ nghiêng nghiêng ngó tới ngó lui thăm dò, ngẩng cao đầu để nhìn xa hơn một chút.
Thẩm Chấp vội vàng chạy tới, bộ phim đã chiếu được bốn mươi phút.
Tấm vé xem phim trên tay Trà Trà đã bị nhăn nhúm, Thẩm Chấp nói xin lỗi cô: "Tớ làm bài thi, quên mất thời gian."
Trà Trà cố gượng cười: "Không sao đâu."
Cô đưa cho hắn đồ uống nóng giờ đã nguội lạnh: "Cậu có muốn uống không? Tuy rằng đã lạnh."
Thẩm Chấp nhận lấy đồ uống, nhìn lướt qua tấm vé trong lòng bàn tay cô, đôi lông mày tuấn tú của hắn nhăn lại: "Nào, vào đi."
Tuy rằng hiện tại đi vào trong cũng chỉ có thể xem được một nửa, nhưng Trà Trà cũng không để tâm đến điều đó.
Cô không thực sự muốn xem bộ phim này, cô chỉ là muốn dành thời gian ở một mình cùng Thẩm Chấp, muốn hẹn hò với hắn.
Soát vé đi vào, trong khán phòng ngoài màn hình sáng rực, còn lại tất cả đều tối đen như mực.
Trà Trà một tay cầm đồ uống, tay kia nhẹ nhàng khẽ chạm lên ngón tay của Thẩm Chấp, cô nhắm mắt cắn răng, lấy hết dũng khí nắm tay hắn, may mà trong bóng tối không nhìn thấy đôi má cô gái đang đỏ ửng, cô nói: "Tớ có chút không nhìn rõ lắm."
Bàn tay của thiếu nữ, mềm mại mà nhỏ gầy.
Thẩm Chấp vừa có hành động tránh né theo bản năng, hắn đột ngột kiềm lại chính mình.
Thẩm Chấp cảm thấy rằng hắn chỉ coi Trà Trà như một người em gái tốt, chấp nhận lời tỏ tình của cô, dù bốc đồng nhưng sẽ không hối hận, hắn chỉ có thể dùng cách này để buộc bản thân ngừng nghĩ về Khương Diệu Nhan, để quên đi nỗi đau tình yêu bị chia cắt.
Lòng bàn tay của hắn thật lạnh, sờ lên cũng không ấm.
Thẩm Chấp tùy ý để cô nắm tay mình, không có cự tuyệt, cũng không có đáp lại.
Hắn không thể ép buộc bản thân đáp lại cô.
Chờ cho đến khi cả hai tới chỗ ngồi, Thẩm Chấp chủ động rút tay ra.
Đây là một bộ phim tình cảm, nội dung câu chuyện đơn giản theo khuôn sáo cũ.
Nam nữ chính là một đôi tình nhân yêu nhau bảy năm, nữ chính vô cùng cẩu huyết mắc bệnh nan y, vì không liên lụy bạn trai mà giấu diếm bệnh tình đề nghị chia tay, nam chính sau khi biết được chân tướng liền khóc rống lên.
Trà Trà hai hàng nước mắt lưng tròng, còn Thẩm Chấp bên cạnh cô không biết đã ngủ quên từ lúc nào.
Kết thúc phim, viền mắt Trà Trà hơi đỏ, Thẩm Chấp đưa khăn giấy cho cô, nhíu mày trầm tư bộ phim như vậy rốt cuộc lấy nước mắt ở điểm nào?
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Thẩm Chấp nhìn thấy đôi tay sưng tấy vì lạnh của cô, hắn ta đã đưa cho cô đôi bao tay của mình: "Mang vào."
So với việc mang bao tay, Trà Trà càng muốn bỏ tay mình vào túi áo của hắn để sưởi ấm hơn.
Trà trà ngoan ngoãn đeo găng tay, cảm giác mình về đến nhà cũng không nỡ tháo xuống, Thẩm Chấp bước đi nhanh, cô cố gắng theo kịp bước chân của hắn, sóng vai cùng hắn, cô nói: "A Chấp, tớ không đi cắm trại mùa đông nữa."
Thẩm Chấp dừng lại: "Trại đông khá tốt."
Trà Trà ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Cậu không đi, tớ cũng lười đi."
Trên thực tế, Trà Trà là người hoạt bát vui vẻ hơn những cô gái cùng tuổi.
Rất nhiều người thậm chí còn không dám thổ lộ.
Hoặc vì nhút nhát, hoặc sợ bị từ chối.
Cô có đủ can đảm để nói ra tấm chân tình của mình mà trước giờ cô chưa bày tỏ, đã đủ dũng cảm rồ.
Thẩm Chấp không biết nên trả lời lời cô như thế nào, dứt khoát không nói lời nào.
Bước đi trong vô thức, hai người đã đi đến trước cửa nhà của họ.
Đôi bốt Trà Trà đi lớn hơn một cỡ so với chân cô, đường tuyết trơn trượt, thiếu chút nữa bị ngã một cái, may mắn cô bị Thẩm Chấp bắt được cánh tay, ổn định thân thể, cô nói một tiếng cảm ơn, lại thuận miệng lẩm bẩm hai tiếng: "Lạnh quá."
Âm một độ, dòng sông bị đóng băng.
Gió thổi qua mặt, giống như một con dao mài qua.
Thẩm Chấp nhìn gương mặt cô gái, mấy năm nay cô thay đổi cũng không ít, khuôn mặt tròn trịa ngày bé cũng dần dần nảy nở, ngũ quan vốn dĩ đã rất xinh đẹp theo năm tháng lại càng thêm phần sắc sảo, làn da trắng tuyết, mái tóc đen mềm lười biếng buộc sau đầu, để lộ ra một phần cổ trắng gầy.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc khi nghe thấy lời phàn nàn vô tình của cô gái nhỏ, trái tim hắn ta khẽ động, trầm giọng kêu lên một tiếng Trà Trà.
Trà Trà không rõ tại sao quay mặt đi, sau đó quay lại với vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Chấp đột nhiên quấn lấy cô bên trong áo khoác của mình, ôm cô vào lòng, hắn lắc đầu: "Không sao, cậu còn lạnh không?"
Trà Trà vùi mặt vào ngực hắn, đôi má bỏng rát như trái đào chín mọng, cô tham lam ngửi ngửi mùi hương trong veo trên người Thẩm Chấp, dũng cảm giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của hắn, thanh âm thật nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không còn lạnh nữa."
Cái ôm ngắn ngủi này cũng đủ để Trà Trà quên đi những khó chịu của ngày hôm nay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò hôm nay, rất ngọt ngào.
Trong khi đó, ước mơ của Trà Trà ở trường cấp ba đã được thực hiện.
Cha mẹ ruột của Thẩm Chấp tìm tới đây.
Buổi sáng họ đến, mẹ nuôi của Thẩm Chấp vừa say rượu, đến văn phòng nhà trường làm ầm lên: "Con trai tôi thành tích tốt như vậy, học tập tại trường các người, các người thế nào một chút tiền trợ cấp cũng không có vậy hả?"
Các giáo viên cố gắng nói chuyện với bà ấy đều không có tác dụng.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp la lối khóc lóc, bản lĩnh không hề nhỏ, lời nói khó nghe không thể lọt vào tai: "Còn đợt cắm trại mùa đông vừa rồi tốn hai ngàn tệ, sao không đi ăn cướp luôn đi?"
Bên ngoài văn phòng, học sinh vây thành vòng tròn.
Thẩm Chấp thẳng người đứng bất động ngoài cửa, đôi mắt sắc lạnh mỉa mai nhìn mẹ nuôi không chút cảm xúc.
Mọi lời thì thầm sau lưng tất cả đều truyền vào tai hắn.
"Đây là mẹ của Thẩm Chấp?"
"Khó trách tính cách của cậu ta quái gở, mẹ của cậu ta quá mất mặt a."
"Trường học phải trả tiền cho cậu ta đi học? Cái quái gì đang diễn ra trong đầu mẹ cậu ta vậy?"
"...."
Những lời này, Thẩm Chấp nghe được rất nhiều, cũng đã sớm quen rồi.
Nội tâm chết lặng, tình cảm hờ hững, không còn cảm xúc.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp làm ầm ĩ lên mà không lấy được một xu, lại hùng hùng hổ hổ rời đi, trước khi đi còn tỏ ra chế nhạo rồi lôi Thẩm Chấp trở về nhà.
Trở về nhà bà ta mới bắt đầu chết lặng.
Ở đầu ngõ là hàng chục chiếc ô tô màu đen, phía trước căn nhà được bao quanh bởi những vệ sĩ áo đen.
Tâm trạng của mẹ nuôi Thẩm Chấp rất tệ, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đã có dự cảm không lành, định xoay người bỏ chạy, không đợi bà ta kịp phản ứng, các vệ sĩ nhanh chóng ngăn bà ta lại, hung thần áp sát: "Phu nhân cùng chủ tịch đều đang đợi trong sân."
Mẹ nuôi Thẩm Chấp trong đầu đột nhiên nhảy số, sắc mặt như cắt không còn một giọt máu, bà ta bị đẩy vào giữa sân, khi nhìn lên, thấy một cặp vợ chồng ăn mặc không hề tầm thường.
Người phụ nữ trông rất đẹp, giống như kiểu người được nuôi dạy đàng hoàng, trông người này tầm mới ngoài ba mươi, người đàn ông bên cạnh ôm lấy vai bà ấy, mặc đồ tây, gương mặt tuấn tú, trầm tĩnh chứa đựng vẻ uy nghiêm lâu đời.
Người phụ nữ đã khóc một hồi, sau đó lau đi nước mắt, rúc vào vòng tay người chồng, cô nhìn chằn chằm vào người con trai đang đứng trước trước sân với đôi mắt đỏ hoe.
Đó là đứa con trai của cô đã bị bắt cóc hơn mười năm trước.
Bị nhiều người như vậy vây quanh Thẩm Chấp biểu hiện vô cùng an tĩnh, hắn bình tĩnh nhìn đôi vợ chồng xa lạ kia, tưởng rằng họ là chủ nợ của mẹ mình, vận động nhiều người để đến đòi nợ.
Người phụ nữ không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cổ họng nghẹn lại liền chạy đến bên con, nước mắt lưng tròng, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào người con trai, giọng nói run run: "Cuối cùng mẹ cũng tìm được con."
Thẩm Chấp không thích bị người lạ chạm vào, cũng rất đề phòng với người lạ.
Thẩm Chấp lùi lại một bước: "Cô tìm nhầm người rồi."
Người phụ nữ lại khóc, "Mẹ sẽ không bao giờ tìm nhầm người, con là con của mẹ." Người phụ nữ ổn định lại cảm xúc, nói với hắn bằng một giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Năm đó là mẹ không trông chừng con tốt, để con bị người phụ nữ đê tiện này bắt đi."
Người phụ nữ nói đến đây không thể kìm được lửa hận đã kìm nén suốt hơn mười năm nay, bà bước đến chỗ mẹ nuôi của Thẩm Chấp, giơ tay cho bà ta hai cái bạt tai, không màng đến dáng vẻ phu nhân mà túm tóc bà ta, lực mạnh đến mức như muốn đem da đầu của bà ta lột ra, người phụ nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô trộm đi con trai của tôi suốt mấy năm nay, cô còn dám ngược đãi nó! Rõ ràng không phải do chính mình sinh ra, nên cô không thể hiểu được nỗi đau này, tôi tuyệt đối không tha cho thứ tiện nhân như cô."
Thẩm Chấp lẳng lặng nhìn mẹ nuôi bị đánh đến quỳ rạp xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt, nội tâm cũng không hề gợn sóng.
"Được rồi, đừng làm bẩn tay, để vệ sĩ đưa cô ta đến đồn cảnh sát trước." Người đàn ông thậm chí không còn thèm liếc bà ta.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp bị nhấc lên khỏi mặt đất, lúc này bà ta mới thấy sợ hãi, phát điên bám lấy tay áo Thẩm Chấp, hai mắt mở to: "A Chấp, con cứu mẹ với! Con cứu mẹ với! Đừng nghe bọn họ nói bậy. Mẹ mới là mẹ của con, mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con không thể bỏ mặc mẹ."
Năm đó, bà ta cũng là bị ma xui quỷ khiến mới dám trộm đi thiếu gia, tưởng sẽ bán được với cái giá trên trời, nhưng năm ấy những người phía trên bà ta lại bị cảnh sát bắt giữ một số người trong số họ bị kết án tử hình.
Bà ta không dám bán, chỉ đành tự mình nuôi nó.
Cuộc sống vốn đã khó khăn lại còn phải giữ cái của nợ này, dần dà, oán khí trong lòng hình thành, khi có điều gì không vừa ý trong cuộc sống, bà ta sẽ đem trút giận lên người Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp nở một nụ cười nhạt, sau đó kéo tay bà ta ra, không nói thêm gì.
Chẳng trách, mẹ nuôi hắn lại đối xử với hắn như vậy.
Hóa ra là hoàn toàn không phải con ruột của mình.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp bị bịt miệng kéo lên xe.
Người phụ nữ trong sân cuối cùng cũng có thể nới lỏng sợi dây lo âu, bà còn sợ rằng con trai có cảm tình với mẹ nuôi sẽ không muốn trở về nhà.
Bà cũng thấy trên tin tức rằng người con nuôi bị bắt cóc bán đi có quan hệ mẹ con thân thiết với người mẹ nuôi, không chịu về nhà với mẹ ruột của mình.
Người phụ nữ đối mặt với con trai liền không còn hung hăng như vừa rồi, bà luống cuống tay chân, ngay cả nói cũng không nói được.
Người đàn ông thì bình tĩnh hơn, đưa cho Thẩm Chấp tờ giấy xét nghiệm huyết thống, ngắn gọn nói: "Con đúng là con của chúng ta."
Thẩm Chấp nhìn lướt qua kết quả xét nghiệm, trầm mặc không nói gì.
Người đàn ông nói: "Dù con có muốn hay không, thì con cũng phải quay trở về Thẩm gia." Dừng lại hai giây người đàn ông lại tiếp lời: "Chúng ta chỉ có con là con trai, tới Thẩm gia rồi sẽ không ai dám ngược đãi con."
Thẩm Chấp không có khái niệm về tình cảm gia đình, tình cảm trời sinh đạm bạc, cho dù là đối mặt với biến cố lớn như vậy, tâm tình cũng không có dao động gì, đột nhiên xuất hiện cha mẹ ruột, đối với hắn mà nói, cùng người xa lạ cũng không có gì khác biệt.
Nhưng đối với việc rời khỏi ngôi nhà này, hắn không có ý kiến.
Trà Trà thấy Thẩm Chấp muốn dọn đi ngày đó, mới biết là cha mẹ ruột của hắn đã tìm đến.
Cô không cảm thấy ngạc nhiên như những người khác vì cô đã thấy được tình tiết này trong một giấc mơ.
Tuy rằng cô có chút luyến tiếc với Thẩm Chấp, nhưng cô nhớ rằng trong cuốn sách đó, cha mẹ ruột của Thẩm Chấp rất tốt với hắn.
Trong bữa tối, Sở Thanh Ánh có nhắc đến chuyện này: "Đứa trẻ A Chấp kia, những năm qua đã vất vả rồi."
Trà Trà gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, thật không dễ dàng gì đối với A Chấp."
Sở Thanh Ánh mỉm cười nhìn con gái: "Trà Trà từ nhỏ đã có mối quan hệ tốt với A Chấp, giờ thằng bé sắp chuyển đi nơi khác, con có buồn không?"
Trà Trà đặt bát đũa trên tay xuống, ợ hơi đầy bụng, cô nghiêm túc nói: "Mẹ, chúng con không còn là trẻ con nữa, chúng con vẫn có thể gặp nhau ở trường hàng ngày mà."
"Mẹ sợ con khóc thầm."
"Con đã mười sáu rồi, sẽ không tùy tiện mà khóc đâu."
"Tốt."
Ngay sau đó Thẩm Chấp rời con hẻm quay trở về Thẩm gia.
Giang Thừa Chu lại một lần nữa đề nghị Sở Thanh Ánh muốn các cô chuyển về Giang gia, lần này ông không có uy hiếp hay cưỡng bách gì cả, chỉ từng bước dụ dỗ, "Bên này đối với trường học hiện tại là quá xa, Trà Trà hiện tại đang học cấp ba, như thế thật lãng phí thời gian. Sống ở Giang gia thì khác, chỉ mất năm phút đi bộ đến đó, tài xế cũng có thể đưa đón vào các ngày trong tuần."
Sở Thanh Ánh do dự: "Để tôi nghĩ lại."
Giang Thừa Chu hôn bà một cái, sau đó nói: "Người trong nhà đều muốn gặp Trà Trà, em yên tâm, dù có về Giang gia, tôi cũng sẽ không xen vào chuyện tiệm hoa của em."
Sở Thanh Ánh tránh nụ hôn của ông, ậm ừ: "Ngày mai tôi sẽ hỏi con gái."
"Được."
Giang Thừa Chu lần trước có hỏi, lúc đó Trà Trà lựa chọn ở lại.
Lần này Trà Trà do dự một chút, cô hỏi: "Vậy thì có ai trong gia đình không thích con không?"
Giang Thừa Chu nói: "Không có, người nhà đều muốn gặp con, còn chuẩn bị quà cho con nữa."
Trà Trà đôi mắt tròn xoe như một chú mèo, cô cẩn trọng nói: "Ngôi nhà đó có lớn bằng ngôi nhà của chúng ta không?"
"Nó lớn hơn rất nhiều so với nhà của chúng ta."
Trà Trà gật đầu, tỏ ý hiểu, trái tim bắt đầu rung động, nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Giang Thừa Chu nhìn đứa con gái cao tới ngực mình, thì thào nói: "Người thanh mai trúc mã của con chỉ cách nhà chúng ta vài trăm mét, nên con có thể sang chơi với nó."
Trà Trà đột nhiên không còn kiên định như ban đầu.
Sau một vài giây, cô ấy mủi lòng.
Con gái gật đầu đồng ý, Sở Thanh Ánh cũng không có ý cự tuyệt.
Họ trở về Giang gia, sống trong một biệt thự riêng của Giang Thành Chu.
Vu Cố mới đầu cũng không biết Trà Trà chuyển đi, mỗi buổi sáng đều sẽ tới đầu ngõ chờ cô cùng đi học, sau khi đến muộn vài ngày, cậu mới từ trong miệng mẹ biết được Trà trà cùng ba cô trở về.
Vu Cố có chút không thoải mái, thật giống như bảo bối thuộc về cậu bị người cướp đi vậy.
Đến lớp học, Vu Cố nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trà Trà, cậu trở nên vô cùng nghiêm túc, đột nhiên nói: "Trà Trà, chúng ta sau này sẽ cùng học một trường đại học."
"Được thôi." Trà Trà lấy ra cuốn sách tiếng anh, hỏi: "Vậy tương lai cậu muốn học trường đại học nào?"
"Cậu đi đâu tôi liền đi theo đấy."
"Tôi muốn học thú y."
"Được."
Những ngày tháng cấp 3 trôi qua thật nhanh.
Trong chớp mắt ba năm dường như đã qua đi.
Trà Trà cùng Thẩm Chấp yêu sớm, thế nhưng chẳng ai phát hiện.
Thẩm Chấp không bao giờ thể hiện quá mức thân mật với cô khi ở trong trường, hiếm khi nói chuyện cùng cô, việc học nặng nề, Thẩm Chấp ngày thường cũng rất ít trả lời tin nhắn của cô, cô gửi mười câu, cậu ta mới hồi âm một câu.
Trà Trà cũng sẽ cảm thấy chán nản, miên man suy nghĩ xem hắn có thích cô hay không.
Nhưng chỉ cần hai người lén lút gặp mặt, đi công viên hẹn hò.
Thẩm Chấp cũng sẵn lòng xếp hàng để chờ mua trà sữa cho cô, trong những ngày xấu hổ của cô, cậu ta đỏ mặt đi siêu thị mua băng vệ sinh giúp cô, trong màn đêm đen đặc, sẽ không tự chủ được mà đẩy cô vào tường, ở một nơi yên tĩnh, hôn lên môi cô một cách dịu dàng.
Nghĩ đến điều này, Trà Trà lại thuyết phục bản thân thêm một lần rằng hắn thích cô.
Thành tích học tập của Trà Trà cũng rất ổn định, muốn vào một trường đại học tốt thực sự là không thành vấn đề.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Trà Trà không ngủ được, cô bí mật chạy ra khỏi nhà gọi cả Thẩm Chấp ra, cô kiễng chân ôm lấy cổ của hắn, cười rạng rỡ như một vì sao: "A Chấp, ngày mai đừng lo lắng nhé."
Đêm hè tiếng ve sầu rộn ràng, cả bầu trời đầy sao trở nên lãng mạn.
Thân thể thiếu niên cứng lại: "Tớ biết."
Giọng điệu từ tốn, bình tĩnh.
Trà Trà cảm thấy mọi thứ đều ổn ngoại trừ tính cách lạnh lùng của bạn trai khiến cô cảm thấy mình không được yêu thương, thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.
Cô vẫy tay với hắn: "Vậy tớ trở về nhé."
Thẩm Chấp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi hồng mềm mềm của cô.
Trà Trà sắc mặt đỏ ửng, giấu trong vòng tay của Thẩm Chấp, sau khi hôn, Trà Trà cũng không thấy rõ sắc mặt của hắn, nghe cô nói: "Cậu trở về đi, đi đường cẩn thận."
"Được."
Cô rất vui và hạnh phúc.
Cô cứ mãi đắm chìm vào trong giấc mơ đẹp mà Thẩm Chấp thêu dệt nên cho cô.
Mặc dù bạn trai tuy ít nói nhưng lại rất thích hôn cô.
Chỉ là những nụ hôn ẩn giấu trong đêm cũng không thể nhìn rõ mặt hắn, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn hắn với ánh mắt thấm đẫm nước mắt của mình, nhưng bàn tay Thẩm Chấp lại chặn tầm nhìn của cô.
Trà Trà chỉ nghĩ hắn nhút nhát chứ cũng không bao giờ nghĩ nhiều.
Bốn buổi thi, Trà Trà đều làm rất tốt, toán học và khoa học đều đạt thành tích đặc biệt xuẩt sắc, các bài thi còn làm tốt hơn bình thường.
Nửa tháng sau, kết quả và điểm số sẽ được công bố cùng nhau.
Thẩm Chấp vẫn như cũ vẫn xếp ở vị trí đứng đầu toàn thành phố, xếp sau hắn là Vu Cố.
Vu Cố tổng điểm cũng chỉ là thấp hơn so với hắn một điểm.
Điểm số của hai người bọn họ, bất kỳ trường nào đều cũng có thể vào được.
Thẩm Chấp đã không do dự mà điền nguyện vọng vào khoa tài chính của đại học thủ đô, Vu Cố trước khi điền nguyện vọng, đã đi hỏi Trà Trà về nguyện vọng đầu tiên của cô.
Trà Trà thực sự vẫn chưa nghĩ ra, muốn nộp nguyện vọng vào đại học thủ đô thì sẽ không thể chọn ngành thú y.
Rối rắm nửa ngày, Trà Trà cuối cùng đã điền tên vào đại học thủ đô, cô không thích học khoa toán lắm, chỉ là cô không muốn cùng Thẩm Chấp tách ra.
Vu Cố thậm chí còn không chọn ngành, trực tiếp điền nguyện vọng giống hệt với Trà Trà.
Cuối tháng tám, tất cả họ đều nhận được giấy báo nhập học.
Đây là kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất mà Trà Trà từng trải qua, việc học tập đã lắng xuống, tình cảm với bạn trai cũng rất ổn định.
Thẩm Chấp đã đi làm thêm ngay khi tốt nghiệp cấp ba, hắn rất độc lập, không thích tiêu tiền của người khác, cũng không bao giờ tiết lộ thân thế của mình với người ngoài.
Khi hắn đến quán trà sữa làm việc trong kỳ nghỉ hè, Trà Trà cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày đều đến đón hắn trở về, hỏi han ân cần, vì sợ hắn mệt.
Trời mưa to, hai người lại không mang ô, Thẩm Chấp liền cởi áo khoác choàng lên đầu Trà Trà để che mưa cho cô.
Vì vậy khi đi họp lớp, Trần Tâm Ý say rượu có nói với cô: "Tớ nghĩ Thẩm Chấp không yêu cậu." Thời điểm cô ấy nói câu này, Trà Trà căn bản cũng không để tâm.
Trần Tâm Ý sau khi tỉnh rượu cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì.
Tháng chín khai giảng, cả nhà cùng nhau đưa Trà Trà đi báo danh.
Giang Thừa Chu tâm trạng hơi cáu kỉnh: "Bằng không, sao con không về nhà mà sống."
"Ba, sinh viên năm nhất đều sống ở trong trường."
"Ba sẽ gọi cho hiệu trưởng."
"Nhưng mà ba à, con muốn sống trong trường, con muốn được kết thêm bạn mới."
Giang Thừa Chu đặt điện thoại xuống, nhìn đứa con gái đang tuổi trưởng thành, có chút u sầu: "Đàn ông ngoài kia không phải ai cũng là người tốt, trước khi tốt nghiệp con đừng nên yêu đương."
Sau tốt nghiệp cũng không cần nói.
Trong suốt quãng đời còn lại cũng không cần nói.
Trà Trà chột dạ, ánh mắt rối loạn: "Um um, ba nói đúng."
Anh trai Trà Trà gọi cho bạn học cũng đang ở cùng trường, nhờ bọn họ ở trường chăm sóc em gái nhiều hơn, lại lặp đi lặp lại nhiều lần như chị dâu Tường Lâm, "Nếu ở trường bị người ta bắt nạt, nhất định phải nói với anh."
Trà Trà dựng bốn ngón tay thề: "Nhất định."
Tiễn người nhà trở về, cuối cùng Trà Trà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô ở chung ký túc xá với Trần Tâm Ý cùng hai cô gái đến từ nơi khác, bốn cô gái đã quen biết nhau sau khi cùng ăn bữa trưa.
Vào buổi chiều, họ sẽ phải đối mặt với huấn luyện quân sự tàn khóc.
Mặt trời thiêu đốt, ước chừng nửa tháng huấn luyện quân sự, làm mọi người nghe xong đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trần Tâm Ý thoa khoảng nửa lọ kem chống nắng mới miễn cưỡng ra khỏi cửa, "Trà Trà, cậu thoa kem chống nắng không?"
Trà Trà thoa một chút lên mặt: "Thoa."
Làn da cô không bị rám nắng, nhưng lại trắng lên dưới ánh nắng mặt trời.
Huấn luyện quân sự mấy ngày nay, bạn cùng phòng đều biết Trà Trà có bạn trai, còn là anh chàng đẹp trai nhất khoa tài chính.
Các cô nằm trên giường trong phòng ký túc: "Trà Trà, là cậu theo đuổi người bạn trai kia hay là người bạn trai kia theo đuổi cậu."
"Mình theo đuổi cậu ấy."
"Ồ, không nhìn ra một người nhút nhát như cậu lại dám thổ lộ."
Trà Trà cong môi: "Bởi vì tớ thích."
Quá thích, cho nên mới dũng cảm.
Du Vãn lại tò mò hỏi: "Các cậu ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Đã gần ba năm."
"Thật là ghen tị, còn nghe nói cậu ấy rất đẹp trai, gia thế giàu có, cao lãnh lạnh lùng, phạm vi mười dặm đều bị đóng băng."
"Không, A Chấp chỉ là không thích thể hiện bản thân, cậu ấy thực sự rất dịu dàng."
"Ô ô ô."
Trần Tâm Ý nghe xong lại rất phiền lòng, với tư cách là bạn tốt của Trà Trà, cô chỉ là không thích Thẩm Chấp, càng nhìn hắn càng giống cầm thú lừa gạt người lòng người.
Hồi cấp ba, Trà Trà luôn vì Thẩm Chấp không thích chuyện này mà phiền muộn, thường hoài nghi Thẩm Chấp có phải không thích cô hay không?
Vẻ mặt cô ngây ngốc: "Hả? "
Yết hầu Thẩm Chấp chuyển động, giọng nói sạch sẽ lưu loát, hắn nói: "Nếu cậu thích tớ, vậy thì chúng ta hãy ở bên nhau đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trà Trà đầy vẻ khó tin, kỳ thật không phải cô chưa từng ảo tưởng Thẩm Chấp sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình. Nhưng mà...cô luôn cảm thấy quá nhanh.
Cô kìm nén vui sướng trong lòng, thận trọng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Vậy thì cậu có thích tớ không?"
Thích cậu sao?
Tình yêu của một chàng trai dành cho một cô gái.
Thẩm Chấp im lặng vài giây, đôi mắt lạnh lùng khẽ dời khỏi khuôn mặt cô, ngón tay đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng, khuôn mặt lạnh lùng, yên tĩnh không tiếng động thốt lên hai chữ: "Thích lắm."
Sai trái.
Giả dối.
Nhưng Trà Trà nào có thể thấy được ánh mắt tránh tránh cô của hắn, lời nói dối như một con dao bọc trong đường.
Cô chỉ đang nghĩ đến ảo cảnh một bông hoa nở rộ trong tuyệt cảnh.
Khuôn mặt Trà Trà đỏ bừng, cố che giấu đi nét xuân sắc giữa lông mày và đôi mắt, khẽ gật đầu: "Được."
Trà Trà lòng tràn đầy niềm vui cùng Thẩm Chấp trở về nhà, ngồi ở yên sau xe đạp đã một thời gian không ngồi, cánh tay mảnh khảnh cẩn thận đặt bên hông hắn, cơn gió nhẹ thổi qua như tất cả những gì lãng mạn sẽ bắt đầu vào tháng 9 này.
Trước khi Trà Trà đi ngủ, cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.
Nhưng ngay cả khi là giấc mơ thì đó cũng là một giấc mơ đẹp.
Cô mặc váy ngủ nằm trên giường, khóe miệng cong lên không thể nào nén xuống được, ngây ngô lăn qua lăn lại hai vòng, sau đó không thực tế mà tưởng tượng, nói không chừng cô chính là nữ chính của cuốn sách trong mơ kia.
Trà Trà vừa vào cấp ba, cả nhà đã chuẩn bị quà mừng cho cô.
Giang Thừa Chu hiện giờ đã có kinh nghiệm nuôi dạy con gái, cô con gái nhỏ cần được cưng chiều, ngày thường ông nói chuyện với Trà Trà rất nhẹ nhàng, có vẻ như là một người cha dịu dàng.
Cô con gái nhỏ còn đang học cấp ba nên không thể ăn mặc trang điểm được, vì vậy Giang Thừa Chu tặng cô bé hộp nhạc mà cô khao khát đã lâu.
Trà Trà yêu thích không thể nào buông tay, một phần là vì thích, nhưng cũng lo lắng liệu nó có đắt quá không.
Giang Thừa Chu cũng không biết chính mình trong lòng con gái có một hình tượng bần cùng, để xua tan đi nỗi lo của cô, ông nói: "Không đắt, chỉ hai vạn tệ."
Ông tùy tiện gạt đi con số lẻ.
Trà Trà bỗng nhiên cảm thấy chiếc hộp trên tay mình rất bỏng tay, hai vạn còn không quý sao!?
Từ lâu cô đã phát hiện ra người ba đột ngột xuất hiện này của mình là một người tiêu xài vô cùng hoang phí, không bao giờ biết cách tiết kiệm.
Ôi!
Ngoài thở dài, cô lại bắt đầu đi làm giáo viên mầm non: "Ba, ba không thể tiêu tiền để dành vào đại học của con."
Giang Thừa Chu bật cười: "Ba sẽ chăm chỉ làm việc."
Sở Thanh Ánh từ cửa hàng hoa trở về, nhìn thấy hai cha con cùng nhau xem TV trên ghế sô pha, cô hỏi: "Ăn tối chưa?"
Trà Trà lắc đầu: "Chưa ạ."
Sở Thanh Ánh thay giày, nói: "Để mừng Trà Trà của chúng ta trở thành học sinh cấp ba, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn nhé."
"Được ạ." Trà Trà lập tức lên lầu, thay một bộ quần áo.
Sở Thanh Ánh cũng mua một món quà cho con gái mình, đó là con búp bê mà cô bé yêu thích.
Cha mẹ cũng đã tặng quà, đương nhiên anh trai cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
Học trưởng lạnh lùng thường ngày cuối tuần lại bức bách bạn học cùng phòng cùng anh đi chọn quà.
Mới sáng sớm đã bị kéo dậy, nhóm bạn cùng phòng đã than thở: "Châu ca, anh cưng chiều em gái quá rồi."
Giang Châu lạnh lùng liếc bọn họ một cái: "Các cậu ghen tị?"
Bọn họ thực sự thương tâm.
Không ai có được một cô em gái dễ thương lại ngoan ngoãn như vậy.
Giang Châu chọn lựa kĩ càng, so với việc chọn đồ cho mình thì lại càng cẩn thận nghiêm khắc hơn, cuối cùng chọn một chiếc di động mới, lúc Trà Trà học bù ở đây, anh liền gửi cho cô.
Trà Trà dường như rất thích, sau đó đỏ mặt nói với anh trai rằng: "Anh, tuần sau anh không cần giúp em học thêm nữa."
Giang Châu trong lòng dự cảm không tốt: "Tại sao?"
Trà Trà hai má nóng bừng: "Em đã tìm được người học cùng rồi."
Giang Châu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nổi lên nghi ngờ: "Ai? Trai hay gái?"
Trà Trà lấy tay che mặt, mơ hồ nói: "Cậu ấy là học sinh giỏi nhất trường của tụi em."
Giang Châu nhướng mày, không hỏi thêm câu nào.
Anh biết rằng học sinh đứng đầu trung học trực thuộc đó sống ngay bên cạnh nhà cô.
Giang Châu cũng từng nhìn người thấy thanh niên đó, hắn sạch sẽ, thanh tú, ngũ quan vóc dáng đều vượt trội, nhưng tính cách có vẻ lạnh lùng, sinh ra cảm giác xa cách, không dễ hòa hợp.
Giang Châu xoay cây bút trong tay, ánh mắt thật sâu nhìn gương mặt em gái.
Cô gái mười sáu tuổi, có người mình thích là chuyện bình thường, nhưng khiến anh thật khó chịu.
Giang Châu dặn dò cô: "Em vẫn còn đang trong độ tuổi đi học, hiểu không?"
Trà Trà chột dạ: "Em hiểu."
"Hừm." Giang Châu đứng dậy, "Đi, anh đưa em đi ăn cơm."
Trà Trà và Thẩm Chấp yêu sớm, chuyện này ngoài Trần Tâm Ý, cô không nói với ai.
Ở trường, cô và Thẩm Chấp mặt ngoài vẫn như cũ không có bất kỳ thân thiết nào.
Chỉ sau khi tan học mới có thể đi dạo cùng nhau, Thẩm Chấp không khác gì khi còn nhỏ, hắn trầm mặc lại ít nói, Trà Trà nói mười câu, hắn mới đáp lại một câu.
Trà Trà có đôi khi cảm thấy thời điểm cô cùng hắn ta nói chuyện, hắn có chút thất thần.
"A Chấp, cậu gần đây tâm tình không tốt sao?"
"Không có."
"Ồ." Trà Trà nhìn theo bóng lưng của hắn dũng cảm đuổi theo, đôi mắt đen tròn chân thành, cô hỏi với giọng điệu thoải mái: "Thứ bảy công viên nước có buổi biểu diễn, Trần Tâm Ý tặng tớ hai tấm vé, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?"
Thẩm Chấp thực sự không cao hứng, đối với biểu diễn ở công viên nước cũng hoàn toàn không có hứng thú, hắn nói: "Cuối tuần này tớ có việc phải làm."
Trà Trà a một câu thật dài, tuy rằng trong lòng rất thất vọng, nhưng cũng không ép buộc: "Vậy thì lần sau."
Thẩm Chấp ậm ừ một câu.
Thật ra, Trà Trà là đang nói dối, vé vào cửa không phải là do Trần Tâm Ý đưa, mà là do cô bỏ tiền túi của mình ra để mua, cô chỉ là muốn cùng Thẩm Chấp đi hẹn hò lần đầu.
Thẩm Chấp cũng nói dối, hắn không hề có việc gì quan trọng vào thứ bảy.
Trà Trà cũng không phải là người giỏi giang trong chuyện yêu đương, cô cảm thấy mình và Thẩm Chấp không khác gì trước đây, nếu thực sự muốn bắt bẻ, dường như cảm giác xa cách trên người Thẩm Chấp càng sâu hơn trước.
Cô không tán tỉnh, cũng không nói những lời ngọt ngào, vẫn dùng cách ngu ngốc như trước đây đối xử tốt với hắn.
Không lâu sau.
Trà Trà nghe tin Khương Diệu Nhan sẽ ra nước ngoài cùng gia đình, ra nước ngoài học cấp ba.
Dù gì thì cô và Khương Diệu Nhan cũng đã là bạn học được vài năm rồi.
Trà Trà trước kia thấy Thẩm Chấp cùng với cô có một khoảng thời gian rất vui vẻ, trong lòng ghen tị, còn cho rằng Thẩm Chấp thích cô.
Trước khi Khương Diệu Nhan ra nước ngoài, cô muốn Trà Trà viết một lời chúc trong cuốn sổ lưu niệm cho cô, Trà Trà viết sáu chữ - Chúc cậu học tập thành công.
Chờ cô viết xong, Khương Diệu Nhan lại nhìn sang bạn cùng bàn Vu Cố, mỉm cười hỏi: "Trà Trà, cậu có thể nhờ bạn cùng bàn viết cho tớ không?"
Vu Cố bị bệnh không phải là bí mật gì, cậu cũng được biết là người không dễ tiếp cận.
Trà Trà lộ vẻ mặt khó xử, cô thực sự không cam lòng, một lúc sau cô nói: "Bằng không cậu vẫn nên tự đi hỏi thì hơn."
Khương Diệu Nhan không nói được lời nào, ôm cuốn sổ lưu niệm trong lòng: "Quên nó đi, vạn nhất cậu ấy sẽ không thèm để ý đến tớ, tớ sẽ bị mất mặt."
Khương Diệu Nhan rời đi vào mùa đông, ngay ngày hôm sau đó là trận tuyết rơi đầu mùa.
Trà Trà bất ngờ mở cửa sổ, nhìn bông tuyết đầy trời, xung quanh tuyết trắng rải rác khắp nơi, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cô xỏ dép lê chạy xuống lầu, nóng lòng muốn ra ngoài xem.
Sở Thanh Ánh đã chặn cô lại, để cô mặc quần áo thật ấm trước khi vui vẻ ra ngoài.
Trà Trà gửi một vài tin nhắn cho Thẩm Chấp, cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha lơ đãng chờ đợi tin nhắn trả lời, chờ đến khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Thẩm Chấp vẫn không hồi âm.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, trường học chuẩn bị đi cắm trại mùa đông ở miền nam, sáu ngày bảy đêm, phí đăng ký là hai ngàn.
Đại đa số các lớp đã đóng tiền để tham dự, tên của Thẩm Chấp lại bị thiếu trong danh sách cuối cùng.
Thẩm Chấp học cấp ba lại trở về giống như trước kia, một người không dễ gần, cũng không thích giao tiếp với người khác.
Tin đồn lan truyền khắp nơi, hắn dường như không quan tâm chút nào đến việc bị người khác tàn bán, tính tình cả người lạnh lùng hơn trước một chút.
Một số tin đồn thái quá, hắn sống trong gia đình đơn thân, cha không rõ, mẹ làm nghề nghiệp không mấy sáng sủa, bản thân lại có những khiếm khuyết về tính cách, mọi việc cứ như thế, không dứt bên tai.
Trà Trà nghe thấy cảm thấy tức giận, muốn lên tiếng bênh vực, nhưng lại bị ngăn lại, hắn nói: "Tớ không quan tâm, những gì bọn họ nói cũng không sai."
Gia đình hắn thật tồi tệ.
Dơ bẩn, tăm tối.
Trà Trà suy nghĩ một chút, vẫn là an ủi hắn: "A Chấp, cha mẹ của cậu cũng là người rất tốt."
Thẩm Chấp lạnh lùng giật giật khóe miệng, đầy dửng dưng: "Phải không? Có lẽ vậy."
Mẹ của hắn như thế nào, hắn cho rằng nhiều năm như vậy Trà Trà hẳn là phải biết rõ chứ.
Bởi vì Thẩm Chấp không có tiền để đăng ký trại đông, Trà Trà cũng chủ động yêu cầu hoàn lại tiền.
Khi mẹ hỏi tới, Trà Trà đỏ mặt nói dối rằng cơ thể không thoải mái.
Vào ngày nghỉ đông ở trường trung học, Trà Trà đã mua hai vé xem phim, năn nỉ ỉ ôi cuối cùng đã rủ được Thẩm Chấp đến rạp chiếu phim để hẹn hò.
Thời tiết vô cùng nắng ráo, hôm trước vừa có tuyết, trên mái hiên vẫn còn tuyết chưa kịp tan.
Trà Trà rời giường bắt đầu chọn trang phục cho một buổi chiều hẹn hò, cô đã mặc thử tất cả các bộ đồ, cuối cùng đã chọn một chiếc áo len lông xù, một chiếc váy xếp ly và đôi bốt Martin để có một vẻ ngoài thuần khiết xinh đẹp nhất.
Mặc dù đôi bốt Martin không vừa lắm, Trà Trà vẫn nghiến răng xỏ chân vào.
Cô đến rạp chiếu phim trước, mua đồ uống và bỏng ngô đợi hắn từ thư viện đến.
Phim sắp khởi chiếu, Thẩm Chấp vẫn chưa có mặt.
Trà Trà đang ở dưới sảnh, bị cơn gió lạnh đầu đông thổi qua đến điếng người, xoa bàn tay đỏ ửng, cái đầu cứ nghiêng nghiêng ngó tới ngó lui thăm dò, ngẩng cao đầu để nhìn xa hơn một chút.
Thẩm Chấp vội vàng chạy tới, bộ phim đã chiếu được bốn mươi phút.
Tấm vé xem phim trên tay Trà Trà đã bị nhăn nhúm, Thẩm Chấp nói xin lỗi cô: "Tớ làm bài thi, quên mất thời gian."
Trà Trà cố gượng cười: "Không sao đâu."
Cô đưa cho hắn đồ uống nóng giờ đã nguội lạnh: "Cậu có muốn uống không? Tuy rằng đã lạnh."
Thẩm Chấp nhận lấy đồ uống, nhìn lướt qua tấm vé trong lòng bàn tay cô, đôi lông mày tuấn tú của hắn nhăn lại: "Nào, vào đi."
Tuy rằng hiện tại đi vào trong cũng chỉ có thể xem được một nửa, nhưng Trà Trà cũng không để tâm đến điều đó.
Cô không thực sự muốn xem bộ phim này, cô chỉ là muốn dành thời gian ở một mình cùng Thẩm Chấp, muốn hẹn hò với hắn.
Soát vé đi vào, trong khán phòng ngoài màn hình sáng rực, còn lại tất cả đều tối đen như mực.
Trà Trà một tay cầm đồ uống, tay kia nhẹ nhàng khẽ chạm lên ngón tay của Thẩm Chấp, cô nhắm mắt cắn răng, lấy hết dũng khí nắm tay hắn, may mà trong bóng tối không nhìn thấy đôi má cô gái đang đỏ ửng, cô nói: "Tớ có chút không nhìn rõ lắm."
Bàn tay của thiếu nữ, mềm mại mà nhỏ gầy.
Thẩm Chấp vừa có hành động tránh né theo bản năng, hắn đột ngột kiềm lại chính mình.
Thẩm Chấp cảm thấy rằng hắn chỉ coi Trà Trà như một người em gái tốt, chấp nhận lời tỏ tình của cô, dù bốc đồng nhưng sẽ không hối hận, hắn chỉ có thể dùng cách này để buộc bản thân ngừng nghĩ về Khương Diệu Nhan, để quên đi nỗi đau tình yêu bị chia cắt.
Lòng bàn tay của hắn thật lạnh, sờ lên cũng không ấm.
Thẩm Chấp tùy ý để cô nắm tay mình, không có cự tuyệt, cũng không có đáp lại.
Hắn không thể ép buộc bản thân đáp lại cô.
Chờ cho đến khi cả hai tới chỗ ngồi, Thẩm Chấp chủ động rút tay ra.
Đây là một bộ phim tình cảm, nội dung câu chuyện đơn giản theo khuôn sáo cũ.
Nam nữ chính là một đôi tình nhân yêu nhau bảy năm, nữ chính vô cùng cẩu huyết mắc bệnh nan y, vì không liên lụy bạn trai mà giấu diếm bệnh tình đề nghị chia tay, nam chính sau khi biết được chân tướng liền khóc rống lên.
Trà Trà hai hàng nước mắt lưng tròng, còn Thẩm Chấp bên cạnh cô không biết đã ngủ quên từ lúc nào.
Kết thúc phim, viền mắt Trà Trà hơi đỏ, Thẩm Chấp đưa khăn giấy cho cô, nhíu mày trầm tư bộ phim như vậy rốt cuộc lấy nước mắt ở điểm nào?
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Thẩm Chấp nhìn thấy đôi tay sưng tấy vì lạnh của cô, hắn ta đã đưa cho cô đôi bao tay của mình: "Mang vào."
So với việc mang bao tay, Trà Trà càng muốn bỏ tay mình vào túi áo của hắn để sưởi ấm hơn.
Trà trà ngoan ngoãn đeo găng tay, cảm giác mình về đến nhà cũng không nỡ tháo xuống, Thẩm Chấp bước đi nhanh, cô cố gắng theo kịp bước chân của hắn, sóng vai cùng hắn, cô nói: "A Chấp, tớ không đi cắm trại mùa đông nữa."
Thẩm Chấp dừng lại: "Trại đông khá tốt."
Trà Trà ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Cậu không đi, tớ cũng lười đi."
Trên thực tế, Trà Trà là người hoạt bát vui vẻ hơn những cô gái cùng tuổi.
Rất nhiều người thậm chí còn không dám thổ lộ.
Hoặc vì nhút nhát, hoặc sợ bị từ chối.
Cô có đủ can đảm để nói ra tấm chân tình của mình mà trước giờ cô chưa bày tỏ, đã đủ dũng cảm rồ.
Thẩm Chấp không biết nên trả lời lời cô như thế nào, dứt khoát không nói lời nào.
Bước đi trong vô thức, hai người đã đi đến trước cửa nhà của họ.
Đôi bốt Trà Trà đi lớn hơn một cỡ so với chân cô, đường tuyết trơn trượt, thiếu chút nữa bị ngã một cái, may mắn cô bị Thẩm Chấp bắt được cánh tay, ổn định thân thể, cô nói một tiếng cảm ơn, lại thuận miệng lẩm bẩm hai tiếng: "Lạnh quá."
Âm một độ, dòng sông bị đóng băng.
Gió thổi qua mặt, giống như một con dao mài qua.
Thẩm Chấp nhìn gương mặt cô gái, mấy năm nay cô thay đổi cũng không ít, khuôn mặt tròn trịa ngày bé cũng dần dần nảy nở, ngũ quan vốn dĩ đã rất xinh đẹp theo năm tháng lại càng thêm phần sắc sảo, làn da trắng tuyết, mái tóc đen mềm lười biếng buộc sau đầu, để lộ ra một phần cổ trắng gầy.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc khi nghe thấy lời phàn nàn vô tình của cô gái nhỏ, trái tim hắn ta khẽ động, trầm giọng kêu lên một tiếng Trà Trà.
Trà Trà không rõ tại sao quay mặt đi, sau đó quay lại với vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Chấp đột nhiên quấn lấy cô bên trong áo khoác của mình, ôm cô vào lòng, hắn lắc đầu: "Không sao, cậu còn lạnh không?"
Trà Trà vùi mặt vào ngực hắn, đôi má bỏng rát như trái đào chín mọng, cô tham lam ngửi ngửi mùi hương trong veo trên người Thẩm Chấp, dũng cảm giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của hắn, thanh âm thật nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không còn lạnh nữa."
Cái ôm ngắn ngủi này cũng đủ để Trà Trà quên đi những khó chịu của ngày hôm nay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò hôm nay, rất ngọt ngào.
Trong khi đó, ước mơ của Trà Trà ở trường cấp ba đã được thực hiện.
Cha mẹ ruột của Thẩm Chấp tìm tới đây.
Buổi sáng họ đến, mẹ nuôi của Thẩm Chấp vừa say rượu, đến văn phòng nhà trường làm ầm lên: "Con trai tôi thành tích tốt như vậy, học tập tại trường các người, các người thế nào một chút tiền trợ cấp cũng không có vậy hả?"
Các giáo viên cố gắng nói chuyện với bà ấy đều không có tác dụng.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp la lối khóc lóc, bản lĩnh không hề nhỏ, lời nói khó nghe không thể lọt vào tai: "Còn đợt cắm trại mùa đông vừa rồi tốn hai ngàn tệ, sao không đi ăn cướp luôn đi?"
Bên ngoài văn phòng, học sinh vây thành vòng tròn.
Thẩm Chấp thẳng người đứng bất động ngoài cửa, đôi mắt sắc lạnh mỉa mai nhìn mẹ nuôi không chút cảm xúc.
Mọi lời thì thầm sau lưng tất cả đều truyền vào tai hắn.
"Đây là mẹ của Thẩm Chấp?"
"Khó trách tính cách của cậu ta quái gở, mẹ của cậu ta quá mất mặt a."
"Trường học phải trả tiền cho cậu ta đi học? Cái quái gì đang diễn ra trong đầu mẹ cậu ta vậy?"
"...."
Những lời này, Thẩm Chấp nghe được rất nhiều, cũng đã sớm quen rồi.
Nội tâm chết lặng, tình cảm hờ hững, không còn cảm xúc.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp làm ầm ĩ lên mà không lấy được một xu, lại hùng hùng hổ hổ rời đi, trước khi đi còn tỏ ra chế nhạo rồi lôi Thẩm Chấp trở về nhà.
Trở về nhà bà ta mới bắt đầu chết lặng.
Ở đầu ngõ là hàng chục chiếc ô tô màu đen, phía trước căn nhà được bao quanh bởi những vệ sĩ áo đen.
Tâm trạng của mẹ nuôi Thẩm Chấp rất tệ, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đã có dự cảm không lành, định xoay người bỏ chạy, không đợi bà ta kịp phản ứng, các vệ sĩ nhanh chóng ngăn bà ta lại, hung thần áp sát: "Phu nhân cùng chủ tịch đều đang đợi trong sân."
Mẹ nuôi Thẩm Chấp trong đầu đột nhiên nhảy số, sắc mặt như cắt không còn một giọt máu, bà ta bị đẩy vào giữa sân, khi nhìn lên, thấy một cặp vợ chồng ăn mặc không hề tầm thường.
Người phụ nữ trông rất đẹp, giống như kiểu người được nuôi dạy đàng hoàng, trông người này tầm mới ngoài ba mươi, người đàn ông bên cạnh ôm lấy vai bà ấy, mặc đồ tây, gương mặt tuấn tú, trầm tĩnh chứa đựng vẻ uy nghiêm lâu đời.
Người phụ nữ đã khóc một hồi, sau đó lau đi nước mắt, rúc vào vòng tay người chồng, cô nhìn chằn chằm vào người con trai đang đứng trước trước sân với đôi mắt đỏ hoe.
Đó là đứa con trai của cô đã bị bắt cóc hơn mười năm trước.
Bị nhiều người như vậy vây quanh Thẩm Chấp biểu hiện vô cùng an tĩnh, hắn bình tĩnh nhìn đôi vợ chồng xa lạ kia, tưởng rằng họ là chủ nợ của mẹ mình, vận động nhiều người để đến đòi nợ.
Người phụ nữ không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cổ họng nghẹn lại liền chạy đến bên con, nước mắt lưng tròng, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào người con trai, giọng nói run run: "Cuối cùng mẹ cũng tìm được con."
Thẩm Chấp không thích bị người lạ chạm vào, cũng rất đề phòng với người lạ.
Thẩm Chấp lùi lại một bước: "Cô tìm nhầm người rồi."
Người phụ nữ lại khóc, "Mẹ sẽ không bao giờ tìm nhầm người, con là con của mẹ." Người phụ nữ ổn định lại cảm xúc, nói với hắn bằng một giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Năm đó là mẹ không trông chừng con tốt, để con bị người phụ nữ đê tiện này bắt đi."
Người phụ nữ nói đến đây không thể kìm được lửa hận đã kìm nén suốt hơn mười năm nay, bà bước đến chỗ mẹ nuôi của Thẩm Chấp, giơ tay cho bà ta hai cái bạt tai, không màng đến dáng vẻ phu nhân mà túm tóc bà ta, lực mạnh đến mức như muốn đem da đầu của bà ta lột ra, người phụ nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô trộm đi con trai của tôi suốt mấy năm nay, cô còn dám ngược đãi nó! Rõ ràng không phải do chính mình sinh ra, nên cô không thể hiểu được nỗi đau này, tôi tuyệt đối không tha cho thứ tiện nhân như cô."
Thẩm Chấp lẳng lặng nhìn mẹ nuôi bị đánh đến quỳ rạp xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt, nội tâm cũng không hề gợn sóng.
"Được rồi, đừng làm bẩn tay, để vệ sĩ đưa cô ta đến đồn cảnh sát trước." Người đàn ông thậm chí không còn thèm liếc bà ta.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp bị nhấc lên khỏi mặt đất, lúc này bà ta mới thấy sợ hãi, phát điên bám lấy tay áo Thẩm Chấp, hai mắt mở to: "A Chấp, con cứu mẹ với! Con cứu mẹ với! Đừng nghe bọn họ nói bậy. Mẹ mới là mẹ của con, mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con không thể bỏ mặc mẹ."
Năm đó, bà ta cũng là bị ma xui quỷ khiến mới dám trộm đi thiếu gia, tưởng sẽ bán được với cái giá trên trời, nhưng năm ấy những người phía trên bà ta lại bị cảnh sát bắt giữ một số người trong số họ bị kết án tử hình.
Bà ta không dám bán, chỉ đành tự mình nuôi nó.
Cuộc sống vốn đã khó khăn lại còn phải giữ cái của nợ này, dần dà, oán khí trong lòng hình thành, khi có điều gì không vừa ý trong cuộc sống, bà ta sẽ đem trút giận lên người Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp nở một nụ cười nhạt, sau đó kéo tay bà ta ra, không nói thêm gì.
Chẳng trách, mẹ nuôi hắn lại đối xử với hắn như vậy.
Hóa ra là hoàn toàn không phải con ruột của mình.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp bị bịt miệng kéo lên xe.
Người phụ nữ trong sân cuối cùng cũng có thể nới lỏng sợi dây lo âu, bà còn sợ rằng con trai có cảm tình với mẹ nuôi sẽ không muốn trở về nhà.
Bà cũng thấy trên tin tức rằng người con nuôi bị bắt cóc bán đi có quan hệ mẹ con thân thiết với người mẹ nuôi, không chịu về nhà với mẹ ruột của mình.
Người phụ nữ đối mặt với con trai liền không còn hung hăng như vừa rồi, bà luống cuống tay chân, ngay cả nói cũng không nói được.
Người đàn ông thì bình tĩnh hơn, đưa cho Thẩm Chấp tờ giấy xét nghiệm huyết thống, ngắn gọn nói: "Con đúng là con của chúng ta."
Thẩm Chấp nhìn lướt qua kết quả xét nghiệm, trầm mặc không nói gì.
Người đàn ông nói: "Dù con có muốn hay không, thì con cũng phải quay trở về Thẩm gia." Dừng lại hai giây người đàn ông lại tiếp lời: "Chúng ta chỉ có con là con trai, tới Thẩm gia rồi sẽ không ai dám ngược đãi con."
Thẩm Chấp không có khái niệm về tình cảm gia đình, tình cảm trời sinh đạm bạc, cho dù là đối mặt với biến cố lớn như vậy, tâm tình cũng không có dao động gì, đột nhiên xuất hiện cha mẹ ruột, đối với hắn mà nói, cùng người xa lạ cũng không có gì khác biệt.
Nhưng đối với việc rời khỏi ngôi nhà này, hắn không có ý kiến.
Trà Trà thấy Thẩm Chấp muốn dọn đi ngày đó, mới biết là cha mẹ ruột của hắn đã tìm đến.
Cô không cảm thấy ngạc nhiên như những người khác vì cô đã thấy được tình tiết này trong một giấc mơ.
Tuy rằng cô có chút luyến tiếc với Thẩm Chấp, nhưng cô nhớ rằng trong cuốn sách đó, cha mẹ ruột của Thẩm Chấp rất tốt với hắn.
Trong bữa tối, Sở Thanh Ánh có nhắc đến chuyện này: "Đứa trẻ A Chấp kia, những năm qua đã vất vả rồi."
Trà Trà gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, thật không dễ dàng gì đối với A Chấp."
Sở Thanh Ánh mỉm cười nhìn con gái: "Trà Trà từ nhỏ đã có mối quan hệ tốt với A Chấp, giờ thằng bé sắp chuyển đi nơi khác, con có buồn không?"
Trà Trà đặt bát đũa trên tay xuống, ợ hơi đầy bụng, cô nghiêm túc nói: "Mẹ, chúng con không còn là trẻ con nữa, chúng con vẫn có thể gặp nhau ở trường hàng ngày mà."
"Mẹ sợ con khóc thầm."
"Con đã mười sáu rồi, sẽ không tùy tiện mà khóc đâu."
"Tốt."
Ngay sau đó Thẩm Chấp rời con hẻm quay trở về Thẩm gia.
Giang Thừa Chu lại một lần nữa đề nghị Sở Thanh Ánh muốn các cô chuyển về Giang gia, lần này ông không có uy hiếp hay cưỡng bách gì cả, chỉ từng bước dụ dỗ, "Bên này đối với trường học hiện tại là quá xa, Trà Trà hiện tại đang học cấp ba, như thế thật lãng phí thời gian. Sống ở Giang gia thì khác, chỉ mất năm phút đi bộ đến đó, tài xế cũng có thể đưa đón vào các ngày trong tuần."
Sở Thanh Ánh do dự: "Để tôi nghĩ lại."
Giang Thừa Chu hôn bà một cái, sau đó nói: "Người trong nhà đều muốn gặp Trà Trà, em yên tâm, dù có về Giang gia, tôi cũng sẽ không xen vào chuyện tiệm hoa của em."
Sở Thanh Ánh tránh nụ hôn của ông, ậm ừ: "Ngày mai tôi sẽ hỏi con gái."
"Được."
Giang Thừa Chu lần trước có hỏi, lúc đó Trà Trà lựa chọn ở lại.
Lần này Trà Trà do dự một chút, cô hỏi: "Vậy thì có ai trong gia đình không thích con không?"
Giang Thừa Chu nói: "Không có, người nhà đều muốn gặp con, còn chuẩn bị quà cho con nữa."
Trà Trà đôi mắt tròn xoe như một chú mèo, cô cẩn trọng nói: "Ngôi nhà đó có lớn bằng ngôi nhà của chúng ta không?"
"Nó lớn hơn rất nhiều so với nhà của chúng ta."
Trà Trà gật đầu, tỏ ý hiểu, trái tim bắt đầu rung động, nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Giang Thừa Chu nhìn đứa con gái cao tới ngực mình, thì thào nói: "Người thanh mai trúc mã của con chỉ cách nhà chúng ta vài trăm mét, nên con có thể sang chơi với nó."
Trà Trà đột nhiên không còn kiên định như ban đầu.
Sau một vài giây, cô ấy mủi lòng.
Con gái gật đầu đồng ý, Sở Thanh Ánh cũng không có ý cự tuyệt.
Họ trở về Giang gia, sống trong một biệt thự riêng của Giang Thành Chu.
Vu Cố mới đầu cũng không biết Trà Trà chuyển đi, mỗi buổi sáng đều sẽ tới đầu ngõ chờ cô cùng đi học, sau khi đến muộn vài ngày, cậu mới từ trong miệng mẹ biết được Trà trà cùng ba cô trở về.
Vu Cố có chút không thoải mái, thật giống như bảo bối thuộc về cậu bị người cướp đi vậy.
Đến lớp học, Vu Cố nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trà Trà, cậu trở nên vô cùng nghiêm túc, đột nhiên nói: "Trà Trà, chúng ta sau này sẽ cùng học một trường đại học."
"Được thôi." Trà Trà lấy ra cuốn sách tiếng anh, hỏi: "Vậy tương lai cậu muốn học trường đại học nào?"
"Cậu đi đâu tôi liền đi theo đấy."
"Tôi muốn học thú y."
"Được."
Những ngày tháng cấp 3 trôi qua thật nhanh.
Trong chớp mắt ba năm dường như đã qua đi.
Trà Trà cùng Thẩm Chấp yêu sớm, thế nhưng chẳng ai phát hiện.
Thẩm Chấp không bao giờ thể hiện quá mức thân mật với cô khi ở trong trường, hiếm khi nói chuyện cùng cô, việc học nặng nề, Thẩm Chấp ngày thường cũng rất ít trả lời tin nhắn của cô, cô gửi mười câu, cậu ta mới hồi âm một câu.
Trà Trà cũng sẽ cảm thấy chán nản, miên man suy nghĩ xem hắn có thích cô hay không.
Nhưng chỉ cần hai người lén lút gặp mặt, đi công viên hẹn hò.
Thẩm Chấp cũng sẵn lòng xếp hàng để chờ mua trà sữa cho cô, trong những ngày xấu hổ của cô, cậu ta đỏ mặt đi siêu thị mua băng vệ sinh giúp cô, trong màn đêm đen đặc, sẽ không tự chủ được mà đẩy cô vào tường, ở một nơi yên tĩnh, hôn lên môi cô một cách dịu dàng.
Nghĩ đến điều này, Trà Trà lại thuyết phục bản thân thêm một lần rằng hắn thích cô.
Thành tích học tập của Trà Trà cũng rất ổn định, muốn vào một trường đại học tốt thực sự là không thành vấn đề.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Trà Trà không ngủ được, cô bí mật chạy ra khỏi nhà gọi cả Thẩm Chấp ra, cô kiễng chân ôm lấy cổ của hắn, cười rạng rỡ như một vì sao: "A Chấp, ngày mai đừng lo lắng nhé."
Đêm hè tiếng ve sầu rộn ràng, cả bầu trời đầy sao trở nên lãng mạn.
Thân thể thiếu niên cứng lại: "Tớ biết."
Giọng điệu từ tốn, bình tĩnh.
Trà Trà cảm thấy mọi thứ đều ổn ngoại trừ tính cách lạnh lùng của bạn trai khiến cô cảm thấy mình không được yêu thương, thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.
Cô vẫy tay với hắn: "Vậy tớ trở về nhé."
Thẩm Chấp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi hồng mềm mềm của cô.
Trà Trà sắc mặt đỏ ửng, giấu trong vòng tay của Thẩm Chấp, sau khi hôn, Trà Trà cũng không thấy rõ sắc mặt của hắn, nghe cô nói: "Cậu trở về đi, đi đường cẩn thận."
"Được."
Cô rất vui và hạnh phúc.
Cô cứ mãi đắm chìm vào trong giấc mơ đẹp mà Thẩm Chấp thêu dệt nên cho cô.
Mặc dù bạn trai tuy ít nói nhưng lại rất thích hôn cô.
Chỉ là những nụ hôn ẩn giấu trong đêm cũng không thể nhìn rõ mặt hắn, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn hắn với ánh mắt thấm đẫm nước mắt của mình, nhưng bàn tay Thẩm Chấp lại chặn tầm nhìn của cô.
Trà Trà chỉ nghĩ hắn nhút nhát chứ cũng không bao giờ nghĩ nhiều.
Bốn buổi thi, Trà Trà đều làm rất tốt, toán học và khoa học đều đạt thành tích đặc biệt xuẩt sắc, các bài thi còn làm tốt hơn bình thường.
Nửa tháng sau, kết quả và điểm số sẽ được công bố cùng nhau.
Thẩm Chấp vẫn như cũ vẫn xếp ở vị trí đứng đầu toàn thành phố, xếp sau hắn là Vu Cố.
Vu Cố tổng điểm cũng chỉ là thấp hơn so với hắn một điểm.
Điểm số của hai người bọn họ, bất kỳ trường nào đều cũng có thể vào được.
Thẩm Chấp đã không do dự mà điền nguyện vọng vào khoa tài chính của đại học thủ đô, Vu Cố trước khi điền nguyện vọng, đã đi hỏi Trà Trà về nguyện vọng đầu tiên của cô.
Trà Trà thực sự vẫn chưa nghĩ ra, muốn nộp nguyện vọng vào đại học thủ đô thì sẽ không thể chọn ngành thú y.
Rối rắm nửa ngày, Trà Trà cuối cùng đã điền tên vào đại học thủ đô, cô không thích học khoa toán lắm, chỉ là cô không muốn cùng Thẩm Chấp tách ra.
Vu Cố thậm chí còn không chọn ngành, trực tiếp điền nguyện vọng giống hệt với Trà Trà.
Cuối tháng tám, tất cả họ đều nhận được giấy báo nhập học.
Đây là kỳ nghỉ hè hạnh phúc nhất mà Trà Trà từng trải qua, việc học tập đã lắng xuống, tình cảm với bạn trai cũng rất ổn định.
Thẩm Chấp đã đi làm thêm ngay khi tốt nghiệp cấp ba, hắn rất độc lập, không thích tiêu tiền của người khác, cũng không bao giờ tiết lộ thân thế của mình với người ngoài.
Khi hắn đến quán trà sữa làm việc trong kỳ nghỉ hè, Trà Trà cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày đều đến đón hắn trở về, hỏi han ân cần, vì sợ hắn mệt.
Trời mưa to, hai người lại không mang ô, Thẩm Chấp liền cởi áo khoác choàng lên đầu Trà Trà để che mưa cho cô.
Vì vậy khi đi họp lớp, Trần Tâm Ý say rượu có nói với cô: "Tớ nghĩ Thẩm Chấp không yêu cậu." Thời điểm cô ấy nói câu này, Trà Trà căn bản cũng không để tâm.
Trần Tâm Ý sau khi tỉnh rượu cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì.
Tháng chín khai giảng, cả nhà cùng nhau đưa Trà Trà đi báo danh.
Giang Thừa Chu tâm trạng hơi cáu kỉnh: "Bằng không, sao con không về nhà mà sống."
"Ba, sinh viên năm nhất đều sống ở trong trường."
"Ba sẽ gọi cho hiệu trưởng."
"Nhưng mà ba à, con muốn sống trong trường, con muốn được kết thêm bạn mới."
Giang Thừa Chu đặt điện thoại xuống, nhìn đứa con gái đang tuổi trưởng thành, có chút u sầu: "Đàn ông ngoài kia không phải ai cũng là người tốt, trước khi tốt nghiệp con đừng nên yêu đương."
Sau tốt nghiệp cũng không cần nói.
Trong suốt quãng đời còn lại cũng không cần nói.
Trà Trà chột dạ, ánh mắt rối loạn: "Um um, ba nói đúng."
Anh trai Trà Trà gọi cho bạn học cũng đang ở cùng trường, nhờ bọn họ ở trường chăm sóc em gái nhiều hơn, lại lặp đi lặp lại nhiều lần như chị dâu Tường Lâm, "Nếu ở trường bị người ta bắt nạt, nhất định phải nói với anh."
Trà Trà dựng bốn ngón tay thề: "Nhất định."
Tiễn người nhà trở về, cuối cùng Trà Trà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô ở chung ký túc xá với Trần Tâm Ý cùng hai cô gái đến từ nơi khác, bốn cô gái đã quen biết nhau sau khi cùng ăn bữa trưa.
Vào buổi chiều, họ sẽ phải đối mặt với huấn luyện quân sự tàn khóc.
Mặt trời thiêu đốt, ước chừng nửa tháng huấn luyện quân sự, làm mọi người nghe xong đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trần Tâm Ý thoa khoảng nửa lọ kem chống nắng mới miễn cưỡng ra khỏi cửa, "Trà Trà, cậu thoa kem chống nắng không?"
Trà Trà thoa một chút lên mặt: "Thoa."
Làn da cô không bị rám nắng, nhưng lại trắng lên dưới ánh nắng mặt trời.
Huấn luyện quân sự mấy ngày nay, bạn cùng phòng đều biết Trà Trà có bạn trai, còn là anh chàng đẹp trai nhất khoa tài chính.
Các cô nằm trên giường trong phòng ký túc: "Trà Trà, là cậu theo đuổi người bạn trai kia hay là người bạn trai kia theo đuổi cậu."
"Mình theo đuổi cậu ấy."
"Ồ, không nhìn ra một người nhút nhát như cậu lại dám thổ lộ."
Trà Trà cong môi: "Bởi vì tớ thích."
Quá thích, cho nên mới dũng cảm.
Du Vãn lại tò mò hỏi: "Các cậu ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Đã gần ba năm."
"Thật là ghen tị, còn nghe nói cậu ấy rất đẹp trai, gia thế giàu có, cao lãnh lạnh lùng, phạm vi mười dặm đều bị đóng băng."
"Không, A Chấp chỉ là không thích thể hiện bản thân, cậu ấy thực sự rất dịu dàng."
"Ô ô ô."
Trần Tâm Ý nghe xong lại rất phiền lòng, với tư cách là bạn tốt của Trà Trà, cô chỉ là không thích Thẩm Chấp, càng nhìn hắn càng giống cầm thú lừa gạt người lòng người.
Hồi cấp ba, Trà Trà luôn vì Thẩm Chấp không thích chuyện này mà phiền muộn, thường hoài nghi Thẩm Chấp có phải không thích cô hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.