Tiểu Thanh Mai

Chương 7

Giang Tiểu Lục

28/11/2019

Editor: Thùy Linh

Buổi chiều tan học, Niệm Sơ lại gặp Cung Uyển, lúc ấy Cung Uyển đang lái một chiếc xe máy màu đen, vừa chạy vừa gào thét trước mặt Niệm Sơ, phía sau còn có một chàng trai đang ôm chặt cô, hình như là Nguyễn Thư

Niệm Sơ từ nhỏ đã học vẽ, trừ việc thích những điều linh tinh ở ngoài, còn đối với khung cảnh đặc biệt như vậy, tuy rằng chỉ thấy được nửa khuôn mặt nhưng cô tin chắc rằng mình không nhìn lầm

Trong lúc nhất thời Niệm Sơ đứng sững sờ một chỗ.

Lý An Nhiên vừa lúc đến thấy được dáng vẻ này của cô, giơ tay búng trán một cái hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại đứng ngây ra ở đây?”

“Em vừa nhìn thấy chị Cung Uyển…”

“Ừ?”

“Chị ấy lái xe chở Nguyễn Thư”, Niệm Sơ khoa tay múa chân một chút, trợn tròn mắt, mặt đầy nghiêm túc nói: “Là cái loại xe lớn lớn màu đen ấy, nổ máy ầm ầm, siêu đáng sợ”

Nhưng Niệm Sơ chưa nói bộ dáng Cung Uyển chở Nguyễn Thư, quả thực rất ngầu, đặc biệt là lúc Nguyễn Thư ở phía sau ôm eo Cung Uyển, làm cho người khác cảm thấy rất xứng đôi

Không, là siêu cấp xứng đôi

Lý An Nhiên thấy cô như vậy không nhịn được cười, “Cung Uyển không chỉ biết lái xe, còn là đai đen taekwondo nữa.”

“Hả?”

“Lên xe đi”, anh nghiêng đầu bảo

Niệm Sơ chậm rì rì ngồi lên xe, ngoan ngoãn ôm eo anh phía sau, ngửa đầu tò mò

“Nguyễn Thư từ nhỏ lớn lên giống như con gái, ở lớp bị không ít người bắt nạt, đến lúc Cung Uyển cùng với một đám người đánh nhau bảo vệ cậu ấy, sau này liền không ai dám động vào”

“Oa..” Niệm Sơ nhịn không được mà cảm khái: “Chị Cung Uyển thật là lợi hại”

“Ừ, tính cách y hệt con trai”

“Nhưng chị ấy cũng rất nữ tính!”

“Tại sao?”

“Siêu xinh đẹp”

Lý An Nhiên lên tiếng cười, tiếp theo ôn nhu mở miệng: “Niệm Niệm cũng siêu xinh đẹp”

“Anh thật tốt!”

“Ừ?”

“Thật biết an ủi người khác!”

“………”

Lý An Nhiên cười cười nhưng không lên tiếng, lắc đầu chở cô đi xa

Đàm Nhã hôm nay về nhà sớm, vừa đúng lúc về thì gặp hai người ở cửa, bà nhiệt tình mời Lý An Nhiên qua nhà ăn cơm, Niệm Sơ nhảy xuống xe, mặt đầy nghiêm túc nói,

“Mẹ, mẹ nấu cơm không ngon bằng dì Thư đâu”

Vừa dứt lời, trên đầu đã bị gõ một cái, Niệm Sơ nhăn mặt phồng má lên, Lý An Nhiên cười khẽ, giơ tay giúp cô xoa xoa, mở miệng

“Không cần đâu dì ạ, ba con thường không về nhà, con không nỡ để mẹ ở nhà ăn cơm một mình, chỉ những lúc Niệm Niệm có thời gian rảnh mong em qua chơi nhiều hơn ạ”

“Được được được, đúng là một đứa trẻ hiếu thảo, không giống con cái nhà này…”, Đàm Nhã trừng mắt nhìn Niệm Sơ, hận sắt không thành thép thở dài

“Mẹ, không phải mẹ nói con là áo bông nhỏ của mẹ sao?”

“Là áo bông đen sì!” Đàm Nhã nói liền không cần nghĩ ngợi



“Mẹ…”

Niệm Sơ sắp khóc.

Lúc cơm nước xong thì sắc trời đã tối, những rặng mây đỏ đã biến mất, bầu trời xám xịt, nhưng nhiệt độ không nóng như ban ngày, gió đêm phơ phất có nhiều phần mát mẻ

Niệm Sơ xách theo một cái túi màu sáng, rời khỏi nhà đi đến chỗ học vẽ

Cô học vẽ từ hồi tiểu học, mỗi tuần có bốn buổi, trừ hai ngày cuối tuần thì chỉ còn học buổi tối thứ tư và thứ năm.

Lớp vẽ này là do một họa sĩ trẻ mở, nghe nói năm xưa đạt không ít giải thưởng lớn, nhưng sau này không biết vì sao lại tự mình mở lớp, hàng ngày dạy mấy học sinh đồ đồ vẽ vẽ.

Niệm Sơ lần đầu tiên bị Đàm Nhã kiểm tra năng khiếu vẽ là lúc cô học tiểu học, người cô bé như hạt đậu ngồi cao ở trên ghế, bàn vẽ rất to, Niệm Sơ vừa mới cầm bút vẽ thì mắt liền ửng đỏ

Khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại như quả bóng, cơ thể nức nở một lúc, trên gương mặt trắng nõn rơi vài giọt nước mắt, hàm răng gắt gao cắn lấy môi nhưng động tác vẽ vẫn ngoan cường tiếp tục

Vừa khóc vừa vẽ cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh xấu nhất trong cuộc đời Niệm Sơ, kết quả là cô khóc càng thảm hơn, đến thầy giáo cùng Đàm Nhã đều thấy sợ hãi

Lúc sau Đàm Nhã ôm cô vào lòng an ủi, Niệm Sơ nhìn chằm chằm bức vẽ kia, thanh âm tinh tế, nghẹn ngào mở miệng

“Sao lại vẽ xấu như vậy…”

Hai người trước mặt liền thở phào nhẹ nhóm, hóa ra vì điều này mà khóc

Ban đầu Niệm Sơ chỉ học vẽ để cải thiện khả năng vẽ lên một chút, nhưng thời gian trôi qua, cô cảm thấy vẽ tranh là một điều không thể thiếu trong cuộc đời mình

Lúc nhỏ bị Đàm Nhã mỗi ngày hối thúc học vẽ, Niệm Sơ đem chính mình nhốt ở trong phòng luyện không ngừng nghỉ, lúc đó cũng thấy có chán nản nhưng đến lúc hoàn thành tác phẩm, mọi phiền muộn đều biến mất, thay vào đó là cảm giác vui sướng tột độ

Đặc biệt là mỗi khi tham gia các giải vẽ lớn nhỏ được không ít giấy khen, huy chương, nhận được sự cổ vũ của nhiều người. Niệm Sơ cảm thấy trải qua những khó khăn thì mới cảm thấy có ý nghĩa.

Thời điểm vừa đến lớp vẽ thì đã có vài người bên trong, Tề Minh đang chỉ đạo một học sinh, cúi sát xuống bàn

Thấy cô vừa vào, liền đưa mắt nhìn một cái

Niệm Sơ mỉm cười gật gật đầu, lúc sau tìm được vị trí chỗ ngồi, cô liền bắt đầu lấy đồ vẽ ra.

Thấy mọi người đã đến đầy đủ, Tề Minh bắt đầu giảng bài, trên bục có đặt một bức tượng trắng, đại khái là nói xong những điểm cần chú ý, lúc sau liền cầm phấn vẽ.

Trong phòng chiếu đèn rất sáng, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bút cọ xát trên mặt giấy, tiếng quạt trần trên đầu rất nhỏ, cửa sổ đang mở mang theo một vài luồng gió lạnh

Niệm Sơ hết sức chăm chú vẽ trên giấy

Các đường kẻ đen trắng dần dần đã phác họa ra hình dạng, sau đó một bóng người đi qua, Tề Minh bỗng nhiên dừng lại thấp giọng chỉ đạo cô vài câu, chỉnh sửa hai nét

Nét vẽ liền trở nên sinh động vài phần

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đúng lúc chín giờ Tề Minh tuyên bố tan học

Đa số học sinh đều ở gần đây nhưng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đến chín giờ Tề Minh liền cho tan học, yêu cầu mọi người về nhà.

Niệm Sơ dừng bút, thu dọn đồ vẽ rồi xách cặp ra về, các bạn học khác cũng bắt đầu đứng dậy ra cửa

Bên ngoài trời tối, đèn đường đã cũ nên ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng một chỗ nhỏ xung quanh họ. Những ngôi sao đang nheo mắt ở đằng xa, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời.

Bên ngoài có một dáng người đang dựa bên tường

Niệm Sơ chạy được hai bước, ngửa đầu cười rất tươi: “Anh!”

“Đi thôi”

Lý An Nhiên đứng thẳng thân mình lại, chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần bước về phía trước, Niệm Sơ vội vàng chạy theo, giọng nói giòn giã nói từ phía sau

“Nhà gần như vậy em có thể tự về một mình, lần sau anh không cần phải đến đón em”

“Ừ”

“Anh lúc nào cũng nói ừ..”



“Nhanh lên”, Lý An Nhiên xoay người, xoa nhẹ đầu cô, sau đó kéo cặp sách trên lưng để trên tay mình cầm

Thiếu niên đĩnh bạt, thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, áo thun trắng trên người vừa sạch sẽ lại mềm mại, Niệm Sơ đôi mắt nhìn quanh, thân mình nhảy dựng, bổ nhào vào lưng anh, hai tay ôm lấy cổ Lý An Nhiên

Trên lưng vừa ập đến một lực không hề nhẹ, Lý An Nhiên lảo đảo hai lần rồi duỗi tay ôm lấy cô, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cõng niệm Sơ đi về phía trước

Ánh trăng chiếu sáng, thiếu niên khóe miệng cười ôn nhu, đáy mắt sáng vài phần so với ngôi sao trên bầu trời còn lộng lẫy hơn

“Niệm Niệm”

“Dạ?”

“Em lại tăng cân lên rồi”

“….”

Suốt quãng đường trở về đến nhà, Lý An Nhiên đặt cô xuống cửa, Niệm Sơ nhảy xuống như một con thỏ nhỏ, vẫy tay chào anh, hình bóng biến mất sau cánh cửa.

Trong không khí lưu lại một mùi hương thoang thoảng, tươi mát và dễ chịu, đó là mùi dầu gội của cô gái nhỏ.

Đến lúc ăn cơm trưa ngày hôm sau, Niệm Sơ đi cùng với Hứa Tường, còn có thêm Lý An Nhiên cùng hai người bạn của anh chiếm một bàn lớn

Tiếng người ồn ào, Hứa tường bên cạnh ríu rít không chịu dừng lại

Mặt mày phấn khởi và sống động, giọng nói không ngừng, Niệm Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, không thấy Lý An Nhiên phía đối diện đã nhăn mặt lại

Khi trở về Hứa Tường tâm tình rất tốt, kéo Niệm Sơ đi từng bước, ý cười ở trên mặt vẫn chưa tan mãi cho đến lúc ngủ.

Ngày hôm sau, Lý An Nhiên cùng Niệm Sơ ngồi bàn khác, để lại Hoắc cảnh cùng Nguyễn Thư đối mặt Hứa Tường

Vì thế mà hai người họ cũng không thèm ăn cơm chung với Lý An Nhiên nữa.

Nhận ra ý định xa lánh của Lý An Nhiên, nên vào buổi trưa Hứa Tường không đến nhà ăn đầu tiên, mà với những cô gái khác trong lớp cùng chơi đùa

Ngay cả khi đi vệ sinh cũng không còn kêu Niệm Sơ

Tình bạn cũng giống như một cơn lốc xoáy, vội đến cũng vội đi.

Vừa đến lúc đổi chỗ trong lớp, sắp xếp chỗ ngồi ở trung học không quá phức tạp, cả lớp đứng thành hai hàng ngoài lớp, phía trước hàng ngắn, hàng cao phía sau.

Sau đó đi vào ngồi theo thứ tự, người bạn cùng bàn suốt học kỳ cứ như vậy mà ra đời

Niệm Sơ ngoan ngoãn nằm trên bàn một lúc, nhìn xung quanh, trộm nhìn đánh giá bạn cùng bàn mới

Phòng học không lớn lắm, bàn ghế chia ra làm sáu hàng, hàng một và sáu dựa sát cửa sổ, hàng phía giữa là hàng hai xếp sát hàng ba, hai hàng ocnf lại cũng như vậy, để lại ba lối đi nhỏ.

Vào buổi chiều mùa hè, làn gió đung đưa những tấm màn trắng nhẹ nhàng bị thổi lên, bục giảng cũ kỹ, bàn ghế ố vàng và âm thanh nhỏ phát ra tinh tế từ chiếc quạt trên đỉnh đầu nhanh chóng bị choáng ngợp bởi những giọng nói

Niệm Sơ ngồi ở hàng thứ ba của dãy thứ ba. Bên trái cô là bạn cùng bàn. Trùng hợp thay đó là cô gái da trắng ngồi cạnh ngày đầu tiên đến trường.

“Hi~” Niệm Sơ nghiêng đầu, trên mặt tạo nên ý cười, hướng về cô gái lắc lắc tay, nhỏ giọng chào hỏi

Tô Lê gật đầu cũng mỉm cười với cô

Các bạn học còn đang từ từ vào lớp, cho dù có chủ nhiệm thì phòng học vẫn ồn ào như cũ, Đàm Nhã ở phía trước chỉ huy học sinh không rảnh bận tâm

Niệm Sơ nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều nói chuyện với bạn cùng bàn mới, cũng liền lớn mật vài phần

Niệm Sơ lại gần Tô Lê mở miệng: “Ồ, chúng ta lại ngồi gần nhau này.”

“Chắc là do chúng ta có cùng chiều cao”. Tô Lê nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời

Niệm Sơ lập tức nở nụ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại, khuôn mặt trắng nõn cúi xuống một chút, lộ ra hai lúm đồng tiền, giữa đôi môi hồng nhạt lộ ra hai chiếc răng khểnh

Cảm giác xa lạ trong lòng Tô Lê liền biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook