Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
Chương 26
Ngôn Sanh Sanh
15/01/2024
Chương 25
Phía sau biệt thự Mộ gia có một cái hồ nhỏ không lớn lắm, đứng ở trên tầng hai là có thể nhìn thấy được bao quát toàn cảnh của hồ nước. Hồ nước được người làm xử lý cẩn thận, nước hồ trong suốt, những đóa hoa cúc đủ màu: trắng, hồng nhạt, vàng nhạt mọc từng cụm từng cụm thành một mảng lớn, khi gió nhẹ thổi qua, mang đến một cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng, lạnh lẽo.
Đây không phải là hồ nước công cộng ở trong tiểu khu, mà là do chính Mộ gia tự xây nên, ở cách hồ nước không xa có một hàng rào cao bằng thân người, hoa ông lão* màu tím leo lên tạo thành một bức tường hoa, vừa xinh đẹp, vừa có thể che chắn được ánh mắt muốn nhìn trộm từ bên ngoài.
(Hoa ông lão)
Mộ Nam Kiều mang theo Lộc Kỳ đi chèo thuyền trên hồ, thuyền này cũng là do nhà hắn chuẩn bị.
Lộc Kỳ ném thức ăn cho cá vào trong hồ, một con cá cẩm lý bơi chậm rãi theo thuyền, cậu không biết giống cá cẩm lý này, Mộ Nam Kiều chỉ từng con cho cậu xem.
"Con này giống Tiểu Tam Hoa nè, cũng có ba màu gọi là "Đại chính", còn con đen đỏ đan xen này là "Phi tả", con màu trắng này là "Cẩm lý Hồ điệp"...." Mộ Nam Kiều nhìn Lộc Kỳ, "Em thích con nào, chúng ta vớt về?"
"Không cần đâu, nhà tôi có một con mèo mà, hôm nay Tiểu Tam Hoa đã ăn đủ thịt cá rồi, không thể ăn nữa, cũng không thể lấy thêm nữa." Lộc Kỳ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại ước nguyện: "Cầu mong cẩm lý phù hộ cho sang năm tôi đi thi có thể thi một lần liền đậu."
Cậu còn lặng lẽ bổ sung ở trong lòng: Mộ Nam Kiều thêm tuổi mới, thêm bình an, ở nhà anh ấy ăn nhiều thức ăn cá như vậy, cá phải báo ơn đó nha!
Trong lòng Mộ Nam Kiều lại suy nghĩ chuyện khác.
Lộc Kỳ chuẩn bị tiếp tục đi học thạc sĩ ở Học viện Mỹ thuật, vừa lúc hắn cũng có một căn nhà ở gần đó, nằm trên tầng cao nhất, Lộc Kỳ thích khung leo trèo cho mèo nhưng không thể mua được vì không gian hạn chế. Có ba phòng ngủ cho khách, sau này có thể lấy một cái phòng khách trong đó cho Tiểu Tam Hoa ở.
Từ nhà đi tới Học viện Mỹ thuật cũng rất thuận tiện, chỉ là cách công ty của hắn hơi xa một chút, nhưng vấn đề này không lớn, hắn có thể dậy sớm được.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý, xem ra đây là lúc nên trang hoàng căn nhà rồi, chọn phong cách mà Lộc Kỳ thích, loại gỗ phong, màu kem bơ.....
Lúc hắn hoàn hồn lại mới phát hiện ra bản thân hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng giống như trong kế hoạch, chuyện rời khỏi phòng 502 là điều tất nhiên, sau này nếu như hắn ở cạnh Lộc Kỳ, thì hắn không thể để ánh mặt trời lưu tại một khu rừng ẩm ướt tối tăm như vậy được.
Vì thế, hắn cúi đầu muốn gửi một tin nhắn cho trợ lý, để anh ta liên hệ bác sĩ tâm lý trước đó cho hắn, chỉ là chưa kịp gửi tin đi thì hắn đã nhận được một cuộc gọi của trợ lý lại đây.
Mộ Nam Kiều nhận điện thoại chưa bao giờ tránh Lộc Kỳ, huống chi thuyền cũng chỉ lớn như vậy, dù Lộc Kỳ đã cúi đầu xuống nhìn cẩm lý, thì vẫn có thể nghe được vài ba câu.
Có vài lần cậu nghe thấy được tên tập đoàn Hằng Kim.
Cậu có chút lo lắng cái tên rác rưởi kia lại làm chuyện gì nữa, nhưng thấy sắc mặt của Mộ Nam Kiều lại không giống như xảy ra vấn đề gì.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Nam Kiều vẫy tay ra hiệu Lộc Kỳ ngồi gần lại đây, "Không phải em nói muốn tự chèo thuyền trở về sao? Em lại đây thử xem."
Lộc Kỳ chần chừ ngồi vào chỗ đối diện hắn, chân hai người đều dài, cậu phải nhích qua một chút, đầu gối hai người kề sát vào nhau.
Lộc Kỳ nhận mái chèo, nhỏ giọng hỏi: "Không phải tôi cố ý nghe lén đâu, chỉ là Lâm Uyên lại tìm phiền phức cho các anh nữa hả?"
Mộ Nam Kiều cười lên, có chút ánh sáng trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cười, "Là Mộ thị vẫn luôn gây rắc rối cho Hằng Kim, hắn nhịn không được nữa nên phản kích lại mà thôi."
"Vấn đề kia nghiêm trọng lắm sao?" Lộc Kỳ khẩn trương.
"Ừ, rất nghiêm trọng." Mộ Nam Kiều nhíu mày.
Lộc Kỳ: "Hả....."
" Vốn dĩ tối nay tôi muốn ở bên hồ nướng thịt, xem ra chỉ có thể để lần sau rồi." Vẻ mặt Mộ Nam Kiều đầy tiếc nuối, "Quá nghiêm trọng."
Lộc Kỳ:......
Cậu vung cái mái chèo lên, hung dữ mà uy hiếp: "Anh mà còn nói giỡn như vậy nữa là tôi đẩy anh xuống nước, cho anh bơi trở về đấy!"
Mộ Nam Kiều bật cười, nhận lấy mái chèo, "Để bảo đảm, vẫn nên để tôi chèo thuyền cho, dù sao tôi vẫn cần phải giữ gìn đức hạnh của mình, tôi không thể làm những chuyện bậy bạ được."
"Đồ da mặt dày...." Lộc Kỳ nhỏ giọng thì thầm một câu, không biết là ai lần trước tắm cho Tiểu Tam Hoa, mèo thì không ướt mà lại để bản thân ướt nhẹp trước.
.....
Mộ Nam Kiều đưa Lộc Kỳ về nhà, đêm đó, hắn cũng không về phòng 502.
Lộc Kỳ không biết trong giới kinh doanh ở Thân Thành đêm nay, có bao nhiêu người trong cơn sóng to gió lớn này táng gia bại sản, cậu nhận được một cuộc điện thoại của gia đình, trời chưa sáng đã lên xe trở về Vân Thành rồi.
Vân Thành cùng Thân Thành kế bên nhau, không lớn bằng cảng ven biển của Thân Thành, nhưng nhờ Thân Thành nên mấy năm nay Vân Thành cũng được phát triển theo, các loại phương tiện cơ bản được hoàn thiện từng bước, Lộc Kỳ đứng ở cổng nhà ga, thậm chí cậu còn thấy hơi có chút xa lạ với thành phố này.
Đây là thành phố mà cậu lớn lên, cũng là nơi mà bốn năm đại học cậu không trở về một lần nào.
Là Lý Nhất Mạc gọi điện thoại cho cậu, nói rằng cha cậu bị ngã gãy xương, Lộc Kỳ vội vàng trở về, chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, đeo ba lô bắt xe về nhà.
Nhưng đi tới dưới lầu, cậu lại chùn bước.
Trận cãi vã vào tốt nghiệp năm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, người cha mập mạp bị kẹp ở giữa không biết nên làm thế nào, mẹ của cậu vừa khóc vừa hỏi có phải bà làm sai cái gì hay không, gây ảnh hưởng không tốt đến cậu, nếu không một đứa nhỏ đang tốt đẹp sao lại thích con trai chứ?
Chuyện comeout tới một cách đột nhiên không kịp phòng ngừa, máy tính cũ dùng nhiều năm của cha Lộc bị hỏng nên ông mượn dùng máy tính của con trai, thấy được lịch sự web liên quan.
Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, còn an ủi nhau rằng có thể là con trai mình chỉ tò mò về mặt này mà thôi, nhưng khi bọn họ hỏi thử, Lộc Kỳ im lặng một lúc rồi gật đầu.
Nhưng mẹ cậu nói, thà rằng cậu đang nói dối.
Nhưng đối với chuyện này, Lộc Kỳ sẽ không nói dối, cậu không thể nói dối suốt đời được, sau này cậu sẽ thích ai đó, cậu mong là mình có thể công khai giới thiệu người mình thích cho ba mẹ biết.
Vì thế vào mùa hè năm đó, hai vợ chồng đáng lẽ phải vui mừng kiêu ngạo lại im lặng, đặc biệt là mẹ.
Bà tự trách, cảm thấy là do bà không dạy dỗ tốt con trai, dù Lộc Kỳ đã giải thích rất nhiều lần với bà rằng tính hướng là trời sinh, nhưng bà cũng không tin.
Nhưng sau đó, bà lại chỉ hướng mũi nhọn về phía ông nội của Lộc Kỳ.
Trước kia Lộc Kỳ học tiểu học, cậu sống cùng ông nội, ông nội là hiệu trưởng của một trường nhỏ trong thôn. Sau khi bà nội qua đời, ông cũng chỉ sống như vậy cả đời, ông vẫn luôn cất giấu một chiếc đồng hồ quả quýt có chứa tấm ảnh người vợ đã mất. Ông nói cho Lộc Kỳ biết, có người chỉ cần gặp một lần trong đời là đủ rồi, dù lần gặp gỡ ấy ngắn ngủi thì cũng đã đủ để an ủi suốt quãng đời còn lại.
Bà nội là ánh sáng lướt qua đôi mắt ông, chiếu sáng suốt đời ông cho tới khi lụi tàn.
Vốn dĩ mẹ của cậu cũng rất tôn trọng ông nội, bà ngưỡng mộ lòng thủy chung của ông, còn dạy sự chung thủy này cho chồng mình. Trong nửa năm cuối đời, ông nội triền miên nằm trên giường bệnh, bà và ba Lộc đều cùng nhau chăm sóc ông, không hề oán hận một câu, thậm chí bà còn cẩn thận hơn cả ba Lộc, để ông cụ ra đi một cách thanh thản, đủ thể diện.
Nhưng không biết ngày đó làm sao, đột nhiên bà lại nhớ tới, ông nội có một người bạn tốt, cũng là một thầy giáo già, ngày phúng viếng, ông cụ này khóc rất đau lòng.
Vì thế, mọi thứ không bình thường của Lộc Kỳ đều trở nên "Có dấu vết để lại."
Ba Lộc cũng tức giận, nhưng lại không thể trách người vợ cả tinh thần lẫn thể xác đều đang mệt mỏi, chỉ có thể hỏi Lộc Kỳ rằng có thay đổi được hay không.
Cậu giải thích nhiều như vậy, bọn họ vẫn hỏi cậu có thể thay đổi hay không.
Lộc Kỳ hỏi ngược lại bọn họ, thay đổi như thế nào?
" Giả vờ bình thường trở lại, sau đó tìm một cô gái, sinh con đẻ cái, ba mẹ thấy như vậy được không?"
Cậu thấy ánh sáng mong đợi trong mắt ba mẹ mình, vì thế trái tim của cậu hoàn toàn lạnh lẽo.
Cậu mang theo hành lý rời khỏi nhà, mẹ của cậu nói: "Lộc Kỳ, nếu ra khỏi cửa nhà này, con đừng nghĩ quay về nữa."
Bà nói như thế, nhưng trong bốn năm đại học, mỗi tháng bà đều gửi phí sinh hoạt cho Lộc Kỳ, cậu cũng không từ chối, nhưng không hề đụng tới số tiền kia, cậu từng chút từng chút mà tích góp tiền, lúc đầu cậu sử dụng tiền mà ông nội để lại cho cậu, sau đó cậu bắt đầu kiếm tiền, mỗi khi đến sinh nhật ba mẹ, cậu cũng sẽ chuyển khoản cho bọn họ.
Giống như chỉ cần mối liên hệ mờ nhạt này còn tồn tại thì tình thân sẽ không bị cắt đứt.
Hiện tại cậu đứng trước cánh cửa này, nhưng cánh tay muốn gõ cửa lại làm cách nào cũng không giơ lên được, cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, vào wechat tìm Mộ Nam Kiều.
[ Tôi về quê xử lý một chút việc, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Tam Hoa mấy ngày, chìa khóa phòng 501 tôi để nhờ ở phòng bảo vệ.]
Tin nhắn gửi đi, lại không nhận được hồi âm, nhưng dường như Lộc Kỳ đã mượn được sức mạnh từ cái tin nhắn này, cậu giơ tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc." hai tiếng.
Còn chưa kịp gõ lần nữa, cửa đã được mở ra, một người phụ nữ búi tóc xuất hiện sau cánh cửa, ngơ ngác nhìn Lộc Kỳ.
Lúc bà mang thai Lộc Kỳ thì tuổi đã lớn rồi, cho nên đứa nhỏ mới có tên "Kỳ", đây là trời cao nghe thấy lời khẩn cầu của bà cho nên đưa bảo bối này tới cho bà.
Năm nay bà đã về hưu, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp làm y tá trước kia, bà vẫn búi tóc lên, khiến bà trông có vẻ nhanh nhẹn, gọn gàng, chỉ là tóc mai của bà đã phai màu.
Môi Lộc Kỳ hơi mấp máy, hốc mắt đỏ lên, cậu nhỏ giọng gọi: "Mẹ...."
Lộc Phương Thục nhìn cậu từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng mới run rẩy nói: "Mau vào đi, mẹ còn nghĩ sáng ngày mai con mới về, vẫn còn chưa nấu cơm, con ăn cơm chưa, có đói bụng không?"
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Xuân Hòa cũng từ trong phòng đi ra, ông chống gậy, một chân bị bó thạch cao, vừa thấy Lộc Kỳ, người đàn ông trung niên hơi mập này lập tức khóc lên: "Con trai! Tiểu Kỳ! Mau tới đây để ba nhìn xem, bốn năm rồi, ba sắp quên mất bộ dáng của con trai ba rồi...."
Rốt cuộc Lộc Kỳ cũng không kìm được nước mắt, khiến tầm mắt nhòe đi.
Lộc Kỳ lau nước mắt, vào nhà, trước tiên là đỡ lấy Lâm Xuân Hòa, "Ba, sao chân của ba lại bị thương rồi?"
"À, không có chuyện gì to tát cả." Lâm Xuân Hòa nắm chặt tay của con trai không buông, bĩu môi về phía Lộc Phương Thục đang trốn ở phía sau phòng bếp để cắt trái cây, "Chỉ là mẹ con cảm thấy đây là một cái bậc thang, có lẽ con sẽ thuận theo cái bậc thang này mà bước xuống!"
Ông cười vui vẻ, nắm tay Lộc Kỳ không buông, "Nếu sớm biết ngã một phát là con có thể trở về, thì ba đã ngã từ lâu rồi mới phải."
Lộc Kỳ không biết nói gì, đành phải đỡ cha già của cậu đến ghế sô pha trước.
Cách biệt bốn năm, khiến hai cha con tạm thời không có lời nào để nói, tầm mắt của Lộc Kỳ đánh giá khắp nơi, phát hiện cách bố trí trong phòng cũng không khác mấy với lúc cậu rời đi.
Ba của cậu mở một siêu thị lớn, kinh doanh cũng rất tốt. Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách này vào thời đó cũng rất đắt đỏ, cùng số tiền ấy, ở nơi khác có thể mua được ba căn nhà với diện tích lớn hơn nhiều, nhưng vì nơi này gần với trường học của Lộc Kỳ, nên cuối cùng họ vẫn chọn căn nhà này.
Bây giờ ra ngoài mở mang tầm mắt rồi, Lộc Kỳ mới nhận ra, căn nhà này thật sự rất nhỏ, nhưng cậu đã lớn lên trong căn nhà nhỏ này.
Cậu muốn nói chuyện, Lâm Xuân Hòa lại lên tiếng trước cậu, khẽ nói: "Con trai, ba xin lỗi con."
Cho đến tận lúc này, Lộc Kỳ vẫn còn nghĩ rằng ba cậu xin lỗi vì chuyện năm đó.
Phía sau biệt thự Mộ gia có một cái hồ nhỏ không lớn lắm, đứng ở trên tầng hai là có thể nhìn thấy được bao quát toàn cảnh của hồ nước. Hồ nước được người làm xử lý cẩn thận, nước hồ trong suốt, những đóa hoa cúc đủ màu: trắng, hồng nhạt, vàng nhạt mọc từng cụm từng cụm thành một mảng lớn, khi gió nhẹ thổi qua, mang đến một cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng, lạnh lẽo.
Đây không phải là hồ nước công cộng ở trong tiểu khu, mà là do chính Mộ gia tự xây nên, ở cách hồ nước không xa có một hàng rào cao bằng thân người, hoa ông lão* màu tím leo lên tạo thành một bức tường hoa, vừa xinh đẹp, vừa có thể che chắn được ánh mắt muốn nhìn trộm từ bên ngoài.
(Hoa ông lão)
Mộ Nam Kiều mang theo Lộc Kỳ đi chèo thuyền trên hồ, thuyền này cũng là do nhà hắn chuẩn bị.
Lộc Kỳ ném thức ăn cho cá vào trong hồ, một con cá cẩm lý bơi chậm rãi theo thuyền, cậu không biết giống cá cẩm lý này, Mộ Nam Kiều chỉ từng con cho cậu xem.
"Con này giống Tiểu Tam Hoa nè, cũng có ba màu gọi là "Đại chính", còn con đen đỏ đan xen này là "Phi tả", con màu trắng này là "Cẩm lý Hồ điệp"...." Mộ Nam Kiều nhìn Lộc Kỳ, "Em thích con nào, chúng ta vớt về?"
"Không cần đâu, nhà tôi có một con mèo mà, hôm nay Tiểu Tam Hoa đã ăn đủ thịt cá rồi, không thể ăn nữa, cũng không thể lấy thêm nữa." Lộc Kỳ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại ước nguyện: "Cầu mong cẩm lý phù hộ cho sang năm tôi đi thi có thể thi một lần liền đậu."
Cậu còn lặng lẽ bổ sung ở trong lòng: Mộ Nam Kiều thêm tuổi mới, thêm bình an, ở nhà anh ấy ăn nhiều thức ăn cá như vậy, cá phải báo ơn đó nha!
Trong lòng Mộ Nam Kiều lại suy nghĩ chuyện khác.
Lộc Kỳ chuẩn bị tiếp tục đi học thạc sĩ ở Học viện Mỹ thuật, vừa lúc hắn cũng có một căn nhà ở gần đó, nằm trên tầng cao nhất, Lộc Kỳ thích khung leo trèo cho mèo nhưng không thể mua được vì không gian hạn chế. Có ba phòng ngủ cho khách, sau này có thể lấy một cái phòng khách trong đó cho Tiểu Tam Hoa ở.
Từ nhà đi tới Học viện Mỹ thuật cũng rất thuận tiện, chỉ là cách công ty của hắn hơi xa một chút, nhưng vấn đề này không lớn, hắn có thể dậy sớm được.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý, xem ra đây là lúc nên trang hoàng căn nhà rồi, chọn phong cách mà Lộc Kỳ thích, loại gỗ phong, màu kem bơ.....
Lúc hắn hoàn hồn lại mới phát hiện ra bản thân hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng giống như trong kế hoạch, chuyện rời khỏi phòng 502 là điều tất nhiên, sau này nếu như hắn ở cạnh Lộc Kỳ, thì hắn không thể để ánh mặt trời lưu tại một khu rừng ẩm ướt tối tăm như vậy được.
Vì thế, hắn cúi đầu muốn gửi một tin nhắn cho trợ lý, để anh ta liên hệ bác sĩ tâm lý trước đó cho hắn, chỉ là chưa kịp gửi tin đi thì hắn đã nhận được một cuộc gọi của trợ lý lại đây.
Mộ Nam Kiều nhận điện thoại chưa bao giờ tránh Lộc Kỳ, huống chi thuyền cũng chỉ lớn như vậy, dù Lộc Kỳ đã cúi đầu xuống nhìn cẩm lý, thì vẫn có thể nghe được vài ba câu.
Có vài lần cậu nghe thấy được tên tập đoàn Hằng Kim.
Cậu có chút lo lắng cái tên rác rưởi kia lại làm chuyện gì nữa, nhưng thấy sắc mặt của Mộ Nam Kiều lại không giống như xảy ra vấn đề gì.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Nam Kiều vẫy tay ra hiệu Lộc Kỳ ngồi gần lại đây, "Không phải em nói muốn tự chèo thuyền trở về sao? Em lại đây thử xem."
Lộc Kỳ chần chừ ngồi vào chỗ đối diện hắn, chân hai người đều dài, cậu phải nhích qua một chút, đầu gối hai người kề sát vào nhau.
Lộc Kỳ nhận mái chèo, nhỏ giọng hỏi: "Không phải tôi cố ý nghe lén đâu, chỉ là Lâm Uyên lại tìm phiền phức cho các anh nữa hả?"
Mộ Nam Kiều cười lên, có chút ánh sáng trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cười, "Là Mộ thị vẫn luôn gây rắc rối cho Hằng Kim, hắn nhịn không được nữa nên phản kích lại mà thôi."
"Vấn đề kia nghiêm trọng lắm sao?" Lộc Kỳ khẩn trương.
"Ừ, rất nghiêm trọng." Mộ Nam Kiều nhíu mày.
Lộc Kỳ: "Hả....."
" Vốn dĩ tối nay tôi muốn ở bên hồ nướng thịt, xem ra chỉ có thể để lần sau rồi." Vẻ mặt Mộ Nam Kiều đầy tiếc nuối, "Quá nghiêm trọng."
Lộc Kỳ:......
Cậu vung cái mái chèo lên, hung dữ mà uy hiếp: "Anh mà còn nói giỡn như vậy nữa là tôi đẩy anh xuống nước, cho anh bơi trở về đấy!"
Mộ Nam Kiều bật cười, nhận lấy mái chèo, "Để bảo đảm, vẫn nên để tôi chèo thuyền cho, dù sao tôi vẫn cần phải giữ gìn đức hạnh của mình, tôi không thể làm những chuyện bậy bạ được."
"Đồ da mặt dày...." Lộc Kỳ nhỏ giọng thì thầm một câu, không biết là ai lần trước tắm cho Tiểu Tam Hoa, mèo thì không ướt mà lại để bản thân ướt nhẹp trước.
.....
Mộ Nam Kiều đưa Lộc Kỳ về nhà, đêm đó, hắn cũng không về phòng 502.
Lộc Kỳ không biết trong giới kinh doanh ở Thân Thành đêm nay, có bao nhiêu người trong cơn sóng to gió lớn này táng gia bại sản, cậu nhận được một cuộc điện thoại của gia đình, trời chưa sáng đã lên xe trở về Vân Thành rồi.
Vân Thành cùng Thân Thành kế bên nhau, không lớn bằng cảng ven biển của Thân Thành, nhưng nhờ Thân Thành nên mấy năm nay Vân Thành cũng được phát triển theo, các loại phương tiện cơ bản được hoàn thiện từng bước, Lộc Kỳ đứng ở cổng nhà ga, thậm chí cậu còn thấy hơi có chút xa lạ với thành phố này.
Đây là thành phố mà cậu lớn lên, cũng là nơi mà bốn năm đại học cậu không trở về một lần nào.
Là Lý Nhất Mạc gọi điện thoại cho cậu, nói rằng cha cậu bị ngã gãy xương, Lộc Kỳ vội vàng trở về, chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, đeo ba lô bắt xe về nhà.
Nhưng đi tới dưới lầu, cậu lại chùn bước.
Trận cãi vã vào tốt nghiệp năm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, người cha mập mạp bị kẹp ở giữa không biết nên làm thế nào, mẹ của cậu vừa khóc vừa hỏi có phải bà làm sai cái gì hay không, gây ảnh hưởng không tốt đến cậu, nếu không một đứa nhỏ đang tốt đẹp sao lại thích con trai chứ?
Chuyện comeout tới một cách đột nhiên không kịp phòng ngừa, máy tính cũ dùng nhiều năm của cha Lộc bị hỏng nên ông mượn dùng máy tính của con trai, thấy được lịch sự web liên quan.
Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, còn an ủi nhau rằng có thể là con trai mình chỉ tò mò về mặt này mà thôi, nhưng khi bọn họ hỏi thử, Lộc Kỳ im lặng một lúc rồi gật đầu.
Nhưng mẹ cậu nói, thà rằng cậu đang nói dối.
Nhưng đối với chuyện này, Lộc Kỳ sẽ không nói dối, cậu không thể nói dối suốt đời được, sau này cậu sẽ thích ai đó, cậu mong là mình có thể công khai giới thiệu người mình thích cho ba mẹ biết.
Vì thế vào mùa hè năm đó, hai vợ chồng đáng lẽ phải vui mừng kiêu ngạo lại im lặng, đặc biệt là mẹ.
Bà tự trách, cảm thấy là do bà không dạy dỗ tốt con trai, dù Lộc Kỳ đã giải thích rất nhiều lần với bà rằng tính hướng là trời sinh, nhưng bà cũng không tin.
Nhưng sau đó, bà lại chỉ hướng mũi nhọn về phía ông nội của Lộc Kỳ.
Trước kia Lộc Kỳ học tiểu học, cậu sống cùng ông nội, ông nội là hiệu trưởng của một trường nhỏ trong thôn. Sau khi bà nội qua đời, ông cũng chỉ sống như vậy cả đời, ông vẫn luôn cất giấu một chiếc đồng hồ quả quýt có chứa tấm ảnh người vợ đã mất. Ông nói cho Lộc Kỳ biết, có người chỉ cần gặp một lần trong đời là đủ rồi, dù lần gặp gỡ ấy ngắn ngủi thì cũng đã đủ để an ủi suốt quãng đời còn lại.
Bà nội là ánh sáng lướt qua đôi mắt ông, chiếu sáng suốt đời ông cho tới khi lụi tàn.
Vốn dĩ mẹ của cậu cũng rất tôn trọng ông nội, bà ngưỡng mộ lòng thủy chung của ông, còn dạy sự chung thủy này cho chồng mình. Trong nửa năm cuối đời, ông nội triền miên nằm trên giường bệnh, bà và ba Lộc đều cùng nhau chăm sóc ông, không hề oán hận một câu, thậm chí bà còn cẩn thận hơn cả ba Lộc, để ông cụ ra đi một cách thanh thản, đủ thể diện.
Nhưng không biết ngày đó làm sao, đột nhiên bà lại nhớ tới, ông nội có một người bạn tốt, cũng là một thầy giáo già, ngày phúng viếng, ông cụ này khóc rất đau lòng.
Vì thế, mọi thứ không bình thường của Lộc Kỳ đều trở nên "Có dấu vết để lại."
Ba Lộc cũng tức giận, nhưng lại không thể trách người vợ cả tinh thần lẫn thể xác đều đang mệt mỏi, chỉ có thể hỏi Lộc Kỳ rằng có thay đổi được hay không.
Cậu giải thích nhiều như vậy, bọn họ vẫn hỏi cậu có thể thay đổi hay không.
Lộc Kỳ hỏi ngược lại bọn họ, thay đổi như thế nào?
" Giả vờ bình thường trở lại, sau đó tìm một cô gái, sinh con đẻ cái, ba mẹ thấy như vậy được không?"
Cậu thấy ánh sáng mong đợi trong mắt ba mẹ mình, vì thế trái tim của cậu hoàn toàn lạnh lẽo.
Cậu mang theo hành lý rời khỏi nhà, mẹ của cậu nói: "Lộc Kỳ, nếu ra khỏi cửa nhà này, con đừng nghĩ quay về nữa."
Bà nói như thế, nhưng trong bốn năm đại học, mỗi tháng bà đều gửi phí sinh hoạt cho Lộc Kỳ, cậu cũng không từ chối, nhưng không hề đụng tới số tiền kia, cậu từng chút từng chút mà tích góp tiền, lúc đầu cậu sử dụng tiền mà ông nội để lại cho cậu, sau đó cậu bắt đầu kiếm tiền, mỗi khi đến sinh nhật ba mẹ, cậu cũng sẽ chuyển khoản cho bọn họ.
Giống như chỉ cần mối liên hệ mờ nhạt này còn tồn tại thì tình thân sẽ không bị cắt đứt.
Hiện tại cậu đứng trước cánh cửa này, nhưng cánh tay muốn gõ cửa lại làm cách nào cũng không giơ lên được, cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, vào wechat tìm Mộ Nam Kiều.
[ Tôi về quê xử lý một chút việc, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Tam Hoa mấy ngày, chìa khóa phòng 501 tôi để nhờ ở phòng bảo vệ.]
Tin nhắn gửi đi, lại không nhận được hồi âm, nhưng dường như Lộc Kỳ đã mượn được sức mạnh từ cái tin nhắn này, cậu giơ tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc." hai tiếng.
Còn chưa kịp gõ lần nữa, cửa đã được mở ra, một người phụ nữ búi tóc xuất hiện sau cánh cửa, ngơ ngác nhìn Lộc Kỳ.
Lúc bà mang thai Lộc Kỳ thì tuổi đã lớn rồi, cho nên đứa nhỏ mới có tên "Kỳ", đây là trời cao nghe thấy lời khẩn cầu của bà cho nên đưa bảo bối này tới cho bà.
Năm nay bà đã về hưu, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp làm y tá trước kia, bà vẫn búi tóc lên, khiến bà trông có vẻ nhanh nhẹn, gọn gàng, chỉ là tóc mai của bà đã phai màu.
Môi Lộc Kỳ hơi mấp máy, hốc mắt đỏ lên, cậu nhỏ giọng gọi: "Mẹ...."
Lộc Phương Thục nhìn cậu từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng mới run rẩy nói: "Mau vào đi, mẹ còn nghĩ sáng ngày mai con mới về, vẫn còn chưa nấu cơm, con ăn cơm chưa, có đói bụng không?"
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Xuân Hòa cũng từ trong phòng đi ra, ông chống gậy, một chân bị bó thạch cao, vừa thấy Lộc Kỳ, người đàn ông trung niên hơi mập này lập tức khóc lên: "Con trai! Tiểu Kỳ! Mau tới đây để ba nhìn xem, bốn năm rồi, ba sắp quên mất bộ dáng của con trai ba rồi...."
Rốt cuộc Lộc Kỳ cũng không kìm được nước mắt, khiến tầm mắt nhòe đi.
Lộc Kỳ lau nước mắt, vào nhà, trước tiên là đỡ lấy Lâm Xuân Hòa, "Ba, sao chân của ba lại bị thương rồi?"
"À, không có chuyện gì to tát cả." Lâm Xuân Hòa nắm chặt tay của con trai không buông, bĩu môi về phía Lộc Phương Thục đang trốn ở phía sau phòng bếp để cắt trái cây, "Chỉ là mẹ con cảm thấy đây là một cái bậc thang, có lẽ con sẽ thuận theo cái bậc thang này mà bước xuống!"
Ông cười vui vẻ, nắm tay Lộc Kỳ không buông, "Nếu sớm biết ngã một phát là con có thể trở về, thì ba đã ngã từ lâu rồi mới phải."
Lộc Kỳ không biết nói gì, đành phải đỡ cha già của cậu đến ghế sô pha trước.
Cách biệt bốn năm, khiến hai cha con tạm thời không có lời nào để nói, tầm mắt của Lộc Kỳ đánh giá khắp nơi, phát hiện cách bố trí trong phòng cũng không khác mấy với lúc cậu rời đi.
Ba của cậu mở một siêu thị lớn, kinh doanh cũng rất tốt. Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách này vào thời đó cũng rất đắt đỏ, cùng số tiền ấy, ở nơi khác có thể mua được ba căn nhà với diện tích lớn hơn nhiều, nhưng vì nơi này gần với trường học của Lộc Kỳ, nên cuối cùng họ vẫn chọn căn nhà này.
Bây giờ ra ngoài mở mang tầm mắt rồi, Lộc Kỳ mới nhận ra, căn nhà này thật sự rất nhỏ, nhưng cậu đã lớn lên trong căn nhà nhỏ này.
Cậu muốn nói chuyện, Lâm Xuân Hòa lại lên tiếng trước cậu, khẽ nói: "Con trai, ba xin lỗi con."
Cho đến tận lúc này, Lộc Kỳ vẫn còn nghĩ rằng ba cậu xin lỗi vì chuyện năm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.