Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
Chương 31
Ngôn Sanh Sanh
22/01/2024
Chương 30
Miệng vết thương của Tiểu Hắc không có vấn đề gì, Lôc Kỳ ngồi xuống xác nhận lại mãi, mới tạm thời đặt nó vào trong lồng sắt, để tránh Tiểu Tam Hoa làm nó bị thương lần hai.
Tiểu Tam Hoa lại không quan tâm tới chồng trước đã biến thành chị em của nó, mà là đảo xung quanh chân của Mộ Nam Kiều, thái độ cọ cọ làm nũng rất khác thường.
Không hổ là mèo của Lộc Kỳ, nhạy cảm y như chủ nhân của mình vậy, nó nhận thấy cảm xúc của tên quan hót phân không đúng lắm, vì thế nó lại gần an ủi.
Nhưng cái tên nô lệ chết tiệt này cứ luôn thất thần, cuối cùng Tiểu Tam Hoa không còn kiên nhẫn nữa, nó vẫy đuôi đi ra chỗ khác.
Mộ Nam Kiều im lặng đứng ở sau lưng Lộc Kỳ, như đang chờ một lời phán quyết cuối cùng.
Lộc Kỳ an bài cho Tiểu Hắc heo xong, cũng điều chỉnh cảm xúc của mình lại thật tốt, rốt cuộc cậu cũng có thể hết sức nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đi qua cách vách nhìn xem."
.....
Cửa phòng 502 mở ra, Mộ Nam Kiều ấn công tắc ở cạnh cửa.
Đèn của cả căn phòng sáng lên, lộng lẫy như biển sao trời, nhưng Lộc Kỳ đã biết vì sao căn phòng này phải trang trí nhiều đèn như vậy, đèn càng nhiều, Mộ Nam Kiều lại càng gần với bóng tối hơn.
Sau khi bước vào căn phòng này, Lộc Kỳ lại có chút do dự, chần chừ, nhưng bả vai của cậu lại được Mộ Nam Kiều kiên định nắm lấy, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước.
"Đi thôi." Mộ Nam Kiều nhỏ giọng nói.
Lộc Lỳ cầm lấy chìa khóa kia, đi tới mở cửa phòng ngủ.
Lạch cạch ——
Ổ khóa được mở ra, cánh cửa đóng chặt hé ra một khe hở, ánh sáng rót vào dọc theo khe cửa, tạo ra một góc nhọn dài trong căn phòng chỉ có bóng tối.
Mộ Nam Kiều đứng sau lưng Lộc Kỳ, nhìn chú nai con thò đầu vào quan sát trong bóng tối, hắn bèn xoa mái tóc mềm mượt kia của cậu, rồi vòng qua cậu đi tới mở công tắc đèn trên vách tường.
Lộc Kỳ đè lại tay hắn, sau đó thuận tiện nắm luôn lấy tay hắn, rồi nghiêng đầu hỏi, "Thường ngày,.... Anh có bật đèn không?"
Có nhiều lúc, Lộc Kỳ nhạy bén đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc, Mộ Nam Kiều lắc đầu, lại hỏi: "Không bật đèn thì em có sợ không?"
Đầu ngón tay của Lộc Kỳ móc nhẹ vào lòng bàn tay hắn, " Anh nắm tay tôi đi, tôi sẽ không sợ."
Giờ khắc này, dù phía trước là vực sâu, Mộ Nam Kiều cũng sẽ không chút do dự nào mà bước chân vào đó.
Nhưng hắn vẫn đẩy cửa mở rộng nhất có thể, ánh đèn trong phòng khách chiếu sáng hơn một nửa căn phòng, cuối cùng Lộc Kỳ cũng có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng này.
Trong phòng không có vật gì, ngoại trừ một cái bao cát, một cái TV treo tường, và một cái bàn nhỏ, trên đó để một cuộn băng vải cùng với thuốc trị ngoại thương.
Không có nơi nào để ngồi, Mộ Nam Kiều đi tới phòng khách lấy một tấm thảm dày tới, tùy tiện đặt trên mặt đất, hai người ngồi dựa sát vào nhau.
Trong đầu có hàng vạn câu chữ, nhưng không biết phải nói từ đâu, hắn cũng không thể mở miệng ra nói câu đầu tiên lại là "Tôi không bình thường" chứ, Mộ Nam Kiều có thể nói câu này với bất kỳ ai mà không hề có một chút gánh nặng nào, nhưng chỉ duy nhất với một mình Lộc Kỳ, hắn thật sự hy vọng mình là một người khỏe mạnh.
Cũng may Lộc Kỳ mở lời trước, cậu khẽ hỏi: "Mấy lời Lâm Uyên nói, anh nghe được nhiều hay ít? Những cái đó là thật sao? Hay là giả?"
Mộ Nam Kiều hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm, hắn đứng dậy mở TV ra.
Một giọng phát thanh tiêu chuẩn, tiếng Anh lưu loát nói về một bản tin thông báo, trình độ nghe tiếng anh của Lộc Kỳ cũng không tệ lắm, huống chi đoạn tin tức này còn kèm theo video liên quan, cho nên rất dễ hiểu.
[ Những ngày gần đây, hai du khách người Hoa đã đột nhập vào công viên Hoàng Thạch lúc đêm khuya, một người trong đó đã không xem cảnh cáo, leo lên lan can để vào khu vực Norris Geyser Basin. Sau khi trượt chân ngã xuống, người này bị bỏng toàn thân cấp độ cao, cấp cứu không được, anh ta đã qua đời ngay trong đêm, lúc này.....]
Trên tin tức có đoạn video ghi lại hiện trường cảnh cứu viện, dù đã được làm mờ, nhưng lúc người này được nhân viên cứu hộ đưa ra ngoài, làn da toàn thân hắn đã chuyển sang màu đỏ sẫm do bị bỏng và bị ăn mòn ở nhiệt độ cao, vì bị làm mờ nên lại bị ngắt ra thành từng đoạn bóng mờ, càng khiến người ta thêm sợ hơn.
Hắn còn sống, vẫn luôn giãy giụa, suy yếu rên rỉ, mắng bản thân là tên ngu xuẩn.
Những tin tức phía sau phần lớn đều không phải ở trong nước, tay đua bị ngã vỡ đầu từng hút ma túy, kẻ còn lại thì bị tình địch nổ súng bắn chết trong lúc đang tranh giành tình nhân. Ba năm trước, kẻ duy nhất ở trong nước bị bỏ tù vì tội tham ô của công, dù có ngày được thả ra thì cũng đã trở thành người hơn năm mươi tuổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Những tin tức này cứ bị chiếu đi chiếu lại, trong khung cảnh âm thanh tiếng Anh lưu loát, sắc mặt của Mộ Nam Kiều từ bình tĩnh biến thành lạnh lùng, hắn nói: "Những vụ án mà Lâm Uyên nói đều là thật, nhưng bọn họ chết là ngoài ý muốn, không liên quan tới tôi."
Lộc Kỳ nhìn về phía hắn, vừa mới mở miệng, Mộ Nam Kiều lại nói: "Tôi có chứng cứ chúng minh đây là chuyện ngoài ý muốn."
Hắn lại đi ra ngoài một lần nữa, lần này cầm theo một cái laptop đi vào, ngồi trở lại bên cạnh Lộc Kỳ, lúc chờ máy tính khởi động, hắn nhìn quanh căn phòng ngủ này, Lộc Kỳ ngồi ngoan ngoãn ở nơi này không hề phù hợp một chút nào.
"Tôi có chứng cứ." Hắn nhỏ giọng thì thào, " Em tin tôi được không?"
Trong phòng ngủ u ám ẩm ướt, hắn cứ có cảm giác khí lạnh kia sẽ ngưng kết thành những mảnh băng nhọn, giống như những mũi kim lạnh lẽo xuyên vào từng khớp xương, Mộ Nam Kiều biết đây là ảo giác của hắn, nhưng hắn không kiềm chế được bắt đầu run rẩy những đầu ngón tay của mình, hắn dời tầm mắt, hắn không muốn Lộc Kỳ chú ý tới sự không bình thường của hắn.
Giống như trở lại đêm tuyết năm mười sáu tuổi.
Hắn đứng ở trên nền tuyết, liên tục giải thích với người mà hắn gọi là ông nội kia hết lần này tới lần khác, hắn không hề làm vỡ bình hoa, khi đó hắn còn nói rất nhiều, chắc là vì hắn nói nhiều quá nên cuối cùng ông cụ không còn kiên nhẫn nữa mà cau mày.
"Chỉ có một mình mày đi vào trong cái phòng kia! Không phải mày thì có thể là ai được?! Chứng cứ vô cùng xác thực như vậy rồi!" Ông cụ kia trợn mắt hung dữ nói, giống như trước mặt ông đứng không phải là một thiếu niên, mà là một tên tội đồ phạm phải tội ác tày trời, "Mày nghe hiểu thành ngữ không? Quả nhiên là đứa con do một ả đàn bà nước ngoài sinh ra, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu."
Ông ta bắt Mộ Nam Kiều quỳ xuống.
Nhưng dù là bị mắng hay bị đánh, Mộ Nam Kiều vẫn luôn đứng thẳng tắp, cuối cùng những người đó đều trở vào nhà, chỉ để lại một mình hắn đứng ở trong tuyết.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Mộ Thụy lén lút thò đầu ra, đứa em họ nhỏ hơn hắn một tuổi này, còn thấp hơn hắn một cái đầu, cười ha ha tới gần hắn, khẽ thì thào đầy ác ý: "Tôi biết anh không phải người làm vỡ cái bình hoa kia."
Trời quá lạnh, Mộ Nam Kiều nhìn gã với ánh mắt chết lặng.
Mộ Thụy đắc ý dào dạt nói: "Thật ra cái bình hoa kia không hề đáng giá tiền chút nào, ai lại để thứ có giá trị bày trí ở bên ngoài chứ? Chỉ là chắc anh cũng biết, ở trong lòng của ông nội, anh càng không đáng giá bằng một cái bình hoa."
Gã cười ha ha, đùa nghịch một sợi dây ở trong tay: "Đáng tiếc, anh có giải thích cũng vô ích, người khác chỉ tin tưởng thứ mà họ nhìn thấy, dù đó chỉ là trùng hợp, nhưng đó lại gọi là "chứng cứ" đấy, đồ tạp chủng."
Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, dù là chuyện gài bẫy này hay những lời nói kia, đều không phải là thứ mà tên Mộ Thụy không có đầu óc kia có thể nói ra được.
Đây là đòn ra oai phủ đầu của chú hai hắn.
Mộ Xuyên Tùng mới là người có thể làm được những thứ này.
Hôm nay, qua nhiều năm rồi, hắn vẫn còn run rẩy bởi vì cái đêm tuyết ấy, hắn gần như là sốt ruột mà đưa máy tính cho Lộc Kỳ, nói thật nhanh: " Trịnh Thế Trạch hút ma túy ở trong nước, từng bị bắt được, đây là hồ sơ vụ án. Sau đó hắn bị ba hắn đưa ra nước ngoài, bắt đầu chơi với mấy nhóm đua xe, đây là hình chụp chung của bọn họ, còn có......"
Tay hắn run lên, con chuột trượt một cái kéo xuống bên dưới, còn có rất nhiều tài liệu khác nữa.
Hắn cố hết sức che dấu sự bất thường của mình, nhưng sao Lộc Kỳ có thể không thấy được? Cậu giữ chặt cổ tay của Mộ Nam Kiều, tay hắn lạnh lẽo một cách lạ thường.
Giống như hắn đang bị một trận tuyết thật lớn bao phủ.
"Mộ Nam Kiều?" Lộc Kỳ quỳ gối, duỗi tay sờ lên trán hắn, "Anh làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Mấy ngày nay anh đều đi điều tra những thứ này sao?'
Mộ Nam Kiều nắm chặt tay Lộc Kỳ, siết tới nỗi xương ngón tay của cậu hơi đau, cậu cúi đầu nhìn vào đôi mắt cố chấp kia, vốn dĩ cậu cho rằng đôi mắt hồ ly xinh đẹp của hắn vĩnh viễn đều sẽ là bộ dáng bình tĩnh lười biếng, nhưng giờ phút này, sự trống vắng trong mắt hắn càng khiến cậu hoảng hốt hơn.
Mộ Nam Kiều nuốt nước bọt, giọng khàn cả đi, " Lộc Kỳ, tôi chưa từng làm....."
Câu trả lời của Lộc Kỳ chính là, cúi đầu xuống hôn hắn.
Xuyên qua gió tuyết mênh mông, cậu hôn chàng thiếu niên ấy.
Bờ môi ấm áp mềm mại đem nhiệt độ của nó từng chút một truyền qua đối phương, cả người Mộ Nam Kiều đều căng thẳng, để mặc Lộc Kỳ vừa mới lạ vừa hoảng hốt hôn môi hắn, cho đến khi đầu lưỡi ấm áp mềm mại vô tình cọ qua môi của hắn.
Trong giây phút run rẩy ấy, ánh mặt trời ấm áp xua tan đi gió tuyết.
Mộ Nam Kiều vươn tay ra ôm chặt lấy cậu thanh niên này, người này cho hắn sức mạnh để thoát khỏi bóng tối, nhưng vai eo của cậu lại mảnh khảnh đến thế, hắn chỉ cần vươn một tay ra đã dễ dàng ôm được cậu, giữ chặt cậu trong vòng tay mình. Hắn vuốt ve tấm lưng ấm áp ấy từng chút một, cuối cùng chạm vào sau gáy Lộc Kỳ, đáp trả bằng một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Mộ Nam Kiều ngửa đầu, nuốt nước bọt, chầm chậm mút lấy bờ môi mềm của cậu thanh niên.
Lúc này, Lộc Kỳ mới hoảng hốt, tai cậu đỏ ửng lên, mà độ nóng này còn có xu thế lan tràn ra khắp xung quanh, tay cậu chống lên vai của Mộ Nam Kiều, lặng lẽ lùi ra sau một chút, bờ môi của Mộ Nam Kiều không đuổi theo cậu, nhưng ngón tay hắn đặt lên gáy cậu không hề buông ra, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi cậu.
Hơi thở hai người giao nhau, Lộc Kỳ chớp chớp hàng mi ươn ướt của mình.
Vì thế, Mộ Nam Kiều lại hôn lên mí mắt của cậu, "Em khóc hả?"
"Không có." Lộc Kỳ ấp úng, giọng hơi rầu rĩ, " Chỉ là.... Em muốn hôn anh....."
Mộ Nam Kiều ôm chặt eo cậu hơn chút nữa, Lộc Kỳ vẫn còn đang quỳ, tư thế này khiến cậu cao hơn Mộ Nam Kiều một chút, cậu giơ tay lên xoa nhẹ đầu Mộ Nam Kiều, như cái cách mà hắn thường hay xoa đầu cậu vậy.
Trong không gian tối tăm, tin tức vẫn còn đang chiếu đi chiếu lại, Mộ Nam Kiều nhỏ giọng nói: "Lộc Kỳ, thật ra anh đã từng nghĩ tới việc, nên dùng phương pháp nào để giết chết đám người đó, sao lại có chuyện một mình anh còn lưu lại trong vũng bùn được, tất cả bọn chúng nên cùng anh hư thối và bốc mùi mới phải."
Lộc Kỳ nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, ý bảo cậu vẫn đang nghe.
" Nhưng xác xuất những kẻ rác rưởi gặp chuyện luôn cao hơn một chút, từng người bọn chúng lần lượt chết đi." Mộ Nam Kiều mỉm cười giễu cợt, "Vậy nên anh không biết phải oán hận người nào, nếu thật sự có nhân quả, nếu đây là trừng phạt do trời cao ban xuống, tại sao không thể để anh tự tay phán quyết bọn chúng chứ?"
Sự hối hận này đọng lại biến thành chấp niệm cô độc suốt năm dài tháng rộng, cơn phẫn nộ chất chồng không có nơi giải phóng như sợi dây leo đâm vào trái tim kín không kẽ hở của hắn, mỗi một giây một phút nó đập, đều lôi kéo máu thịt mơ hồ chảy khắp nơi.
Mà bây giờ, miệng vết thương hư thối bị xé mở, ánh mặt trời dịu dàng tiến vào, hắn nghe thấy tiếng máu thịt mới được sinh ra, giống như một gốc cây khô héo sau một trận cháy rừng lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ của Lộc Kỳ, nghẹn ngào, cười thành tiếng, "Thật may, may mà anh chưa kịp....."
Nếu hắn thật sự vấy bẩn tay của chính mình, vậy hắn làm sao có thể dùng đôi tay đó mà ôm lấy Lộc Kỳ được chứ.
Hắn chân thành biết ơn sự ưu ái nhỏ bé này của số phận.
Miệng vết thương của Tiểu Hắc không có vấn đề gì, Lôc Kỳ ngồi xuống xác nhận lại mãi, mới tạm thời đặt nó vào trong lồng sắt, để tránh Tiểu Tam Hoa làm nó bị thương lần hai.
Tiểu Tam Hoa lại không quan tâm tới chồng trước đã biến thành chị em của nó, mà là đảo xung quanh chân của Mộ Nam Kiều, thái độ cọ cọ làm nũng rất khác thường.
Không hổ là mèo của Lộc Kỳ, nhạy cảm y như chủ nhân của mình vậy, nó nhận thấy cảm xúc của tên quan hót phân không đúng lắm, vì thế nó lại gần an ủi.
Nhưng cái tên nô lệ chết tiệt này cứ luôn thất thần, cuối cùng Tiểu Tam Hoa không còn kiên nhẫn nữa, nó vẫy đuôi đi ra chỗ khác.
Mộ Nam Kiều im lặng đứng ở sau lưng Lộc Kỳ, như đang chờ một lời phán quyết cuối cùng.
Lộc Kỳ an bài cho Tiểu Hắc heo xong, cũng điều chỉnh cảm xúc của mình lại thật tốt, rốt cuộc cậu cũng có thể hết sức nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đi qua cách vách nhìn xem."
.....
Cửa phòng 502 mở ra, Mộ Nam Kiều ấn công tắc ở cạnh cửa.
Đèn của cả căn phòng sáng lên, lộng lẫy như biển sao trời, nhưng Lộc Kỳ đã biết vì sao căn phòng này phải trang trí nhiều đèn như vậy, đèn càng nhiều, Mộ Nam Kiều lại càng gần với bóng tối hơn.
Sau khi bước vào căn phòng này, Lộc Kỳ lại có chút do dự, chần chừ, nhưng bả vai của cậu lại được Mộ Nam Kiều kiên định nắm lấy, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước.
"Đi thôi." Mộ Nam Kiều nhỏ giọng nói.
Lộc Lỳ cầm lấy chìa khóa kia, đi tới mở cửa phòng ngủ.
Lạch cạch ——
Ổ khóa được mở ra, cánh cửa đóng chặt hé ra một khe hở, ánh sáng rót vào dọc theo khe cửa, tạo ra một góc nhọn dài trong căn phòng chỉ có bóng tối.
Mộ Nam Kiều đứng sau lưng Lộc Kỳ, nhìn chú nai con thò đầu vào quan sát trong bóng tối, hắn bèn xoa mái tóc mềm mượt kia của cậu, rồi vòng qua cậu đi tới mở công tắc đèn trên vách tường.
Lộc Kỳ đè lại tay hắn, sau đó thuận tiện nắm luôn lấy tay hắn, rồi nghiêng đầu hỏi, "Thường ngày,.... Anh có bật đèn không?"
Có nhiều lúc, Lộc Kỳ nhạy bén đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc, Mộ Nam Kiều lắc đầu, lại hỏi: "Không bật đèn thì em có sợ không?"
Đầu ngón tay của Lộc Kỳ móc nhẹ vào lòng bàn tay hắn, " Anh nắm tay tôi đi, tôi sẽ không sợ."
Giờ khắc này, dù phía trước là vực sâu, Mộ Nam Kiều cũng sẽ không chút do dự nào mà bước chân vào đó.
Nhưng hắn vẫn đẩy cửa mở rộng nhất có thể, ánh đèn trong phòng khách chiếu sáng hơn một nửa căn phòng, cuối cùng Lộc Kỳ cũng có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng này.
Trong phòng không có vật gì, ngoại trừ một cái bao cát, một cái TV treo tường, và một cái bàn nhỏ, trên đó để một cuộn băng vải cùng với thuốc trị ngoại thương.
Không có nơi nào để ngồi, Mộ Nam Kiều đi tới phòng khách lấy một tấm thảm dày tới, tùy tiện đặt trên mặt đất, hai người ngồi dựa sát vào nhau.
Trong đầu có hàng vạn câu chữ, nhưng không biết phải nói từ đâu, hắn cũng không thể mở miệng ra nói câu đầu tiên lại là "Tôi không bình thường" chứ, Mộ Nam Kiều có thể nói câu này với bất kỳ ai mà không hề có một chút gánh nặng nào, nhưng chỉ duy nhất với một mình Lộc Kỳ, hắn thật sự hy vọng mình là một người khỏe mạnh.
Cũng may Lộc Kỳ mở lời trước, cậu khẽ hỏi: "Mấy lời Lâm Uyên nói, anh nghe được nhiều hay ít? Những cái đó là thật sao? Hay là giả?"
Mộ Nam Kiều hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm, hắn đứng dậy mở TV ra.
Một giọng phát thanh tiêu chuẩn, tiếng Anh lưu loát nói về một bản tin thông báo, trình độ nghe tiếng anh của Lộc Kỳ cũng không tệ lắm, huống chi đoạn tin tức này còn kèm theo video liên quan, cho nên rất dễ hiểu.
[ Những ngày gần đây, hai du khách người Hoa đã đột nhập vào công viên Hoàng Thạch lúc đêm khuya, một người trong đó đã không xem cảnh cáo, leo lên lan can để vào khu vực Norris Geyser Basin. Sau khi trượt chân ngã xuống, người này bị bỏng toàn thân cấp độ cao, cấp cứu không được, anh ta đã qua đời ngay trong đêm, lúc này.....]
Trên tin tức có đoạn video ghi lại hiện trường cảnh cứu viện, dù đã được làm mờ, nhưng lúc người này được nhân viên cứu hộ đưa ra ngoài, làn da toàn thân hắn đã chuyển sang màu đỏ sẫm do bị bỏng và bị ăn mòn ở nhiệt độ cao, vì bị làm mờ nên lại bị ngắt ra thành từng đoạn bóng mờ, càng khiến người ta thêm sợ hơn.
Hắn còn sống, vẫn luôn giãy giụa, suy yếu rên rỉ, mắng bản thân là tên ngu xuẩn.
Những tin tức phía sau phần lớn đều không phải ở trong nước, tay đua bị ngã vỡ đầu từng hút ma túy, kẻ còn lại thì bị tình địch nổ súng bắn chết trong lúc đang tranh giành tình nhân. Ba năm trước, kẻ duy nhất ở trong nước bị bỏ tù vì tội tham ô của công, dù có ngày được thả ra thì cũng đã trở thành người hơn năm mươi tuổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Những tin tức này cứ bị chiếu đi chiếu lại, trong khung cảnh âm thanh tiếng Anh lưu loát, sắc mặt của Mộ Nam Kiều từ bình tĩnh biến thành lạnh lùng, hắn nói: "Những vụ án mà Lâm Uyên nói đều là thật, nhưng bọn họ chết là ngoài ý muốn, không liên quan tới tôi."
Lộc Kỳ nhìn về phía hắn, vừa mới mở miệng, Mộ Nam Kiều lại nói: "Tôi có chứng cứ chúng minh đây là chuyện ngoài ý muốn."
Hắn lại đi ra ngoài một lần nữa, lần này cầm theo một cái laptop đi vào, ngồi trở lại bên cạnh Lộc Kỳ, lúc chờ máy tính khởi động, hắn nhìn quanh căn phòng ngủ này, Lộc Kỳ ngồi ngoan ngoãn ở nơi này không hề phù hợp một chút nào.
"Tôi có chứng cứ." Hắn nhỏ giọng thì thào, " Em tin tôi được không?"
Trong phòng ngủ u ám ẩm ướt, hắn cứ có cảm giác khí lạnh kia sẽ ngưng kết thành những mảnh băng nhọn, giống như những mũi kim lạnh lẽo xuyên vào từng khớp xương, Mộ Nam Kiều biết đây là ảo giác của hắn, nhưng hắn không kiềm chế được bắt đầu run rẩy những đầu ngón tay của mình, hắn dời tầm mắt, hắn không muốn Lộc Kỳ chú ý tới sự không bình thường của hắn.
Giống như trở lại đêm tuyết năm mười sáu tuổi.
Hắn đứng ở trên nền tuyết, liên tục giải thích với người mà hắn gọi là ông nội kia hết lần này tới lần khác, hắn không hề làm vỡ bình hoa, khi đó hắn còn nói rất nhiều, chắc là vì hắn nói nhiều quá nên cuối cùng ông cụ không còn kiên nhẫn nữa mà cau mày.
"Chỉ có một mình mày đi vào trong cái phòng kia! Không phải mày thì có thể là ai được?! Chứng cứ vô cùng xác thực như vậy rồi!" Ông cụ kia trợn mắt hung dữ nói, giống như trước mặt ông đứng không phải là một thiếu niên, mà là một tên tội đồ phạm phải tội ác tày trời, "Mày nghe hiểu thành ngữ không? Quả nhiên là đứa con do một ả đàn bà nước ngoài sinh ra, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu."
Ông ta bắt Mộ Nam Kiều quỳ xuống.
Nhưng dù là bị mắng hay bị đánh, Mộ Nam Kiều vẫn luôn đứng thẳng tắp, cuối cùng những người đó đều trở vào nhà, chỉ để lại một mình hắn đứng ở trong tuyết.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Mộ Thụy lén lút thò đầu ra, đứa em họ nhỏ hơn hắn một tuổi này, còn thấp hơn hắn một cái đầu, cười ha ha tới gần hắn, khẽ thì thào đầy ác ý: "Tôi biết anh không phải người làm vỡ cái bình hoa kia."
Trời quá lạnh, Mộ Nam Kiều nhìn gã với ánh mắt chết lặng.
Mộ Thụy đắc ý dào dạt nói: "Thật ra cái bình hoa kia không hề đáng giá tiền chút nào, ai lại để thứ có giá trị bày trí ở bên ngoài chứ? Chỉ là chắc anh cũng biết, ở trong lòng của ông nội, anh càng không đáng giá bằng một cái bình hoa."
Gã cười ha ha, đùa nghịch một sợi dây ở trong tay: "Đáng tiếc, anh có giải thích cũng vô ích, người khác chỉ tin tưởng thứ mà họ nhìn thấy, dù đó chỉ là trùng hợp, nhưng đó lại gọi là "chứng cứ" đấy, đồ tạp chủng."
Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, dù là chuyện gài bẫy này hay những lời nói kia, đều không phải là thứ mà tên Mộ Thụy không có đầu óc kia có thể nói ra được.
Đây là đòn ra oai phủ đầu của chú hai hắn.
Mộ Xuyên Tùng mới là người có thể làm được những thứ này.
Hôm nay, qua nhiều năm rồi, hắn vẫn còn run rẩy bởi vì cái đêm tuyết ấy, hắn gần như là sốt ruột mà đưa máy tính cho Lộc Kỳ, nói thật nhanh: " Trịnh Thế Trạch hút ma túy ở trong nước, từng bị bắt được, đây là hồ sơ vụ án. Sau đó hắn bị ba hắn đưa ra nước ngoài, bắt đầu chơi với mấy nhóm đua xe, đây là hình chụp chung của bọn họ, còn có......"
Tay hắn run lên, con chuột trượt một cái kéo xuống bên dưới, còn có rất nhiều tài liệu khác nữa.
Hắn cố hết sức che dấu sự bất thường của mình, nhưng sao Lộc Kỳ có thể không thấy được? Cậu giữ chặt cổ tay của Mộ Nam Kiều, tay hắn lạnh lẽo một cách lạ thường.
Giống như hắn đang bị một trận tuyết thật lớn bao phủ.
"Mộ Nam Kiều?" Lộc Kỳ quỳ gối, duỗi tay sờ lên trán hắn, "Anh làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Mấy ngày nay anh đều đi điều tra những thứ này sao?'
Mộ Nam Kiều nắm chặt tay Lộc Kỳ, siết tới nỗi xương ngón tay của cậu hơi đau, cậu cúi đầu nhìn vào đôi mắt cố chấp kia, vốn dĩ cậu cho rằng đôi mắt hồ ly xinh đẹp của hắn vĩnh viễn đều sẽ là bộ dáng bình tĩnh lười biếng, nhưng giờ phút này, sự trống vắng trong mắt hắn càng khiến cậu hoảng hốt hơn.
Mộ Nam Kiều nuốt nước bọt, giọng khàn cả đi, " Lộc Kỳ, tôi chưa từng làm....."
Câu trả lời của Lộc Kỳ chính là, cúi đầu xuống hôn hắn.
Xuyên qua gió tuyết mênh mông, cậu hôn chàng thiếu niên ấy.
Bờ môi ấm áp mềm mại đem nhiệt độ của nó từng chút một truyền qua đối phương, cả người Mộ Nam Kiều đều căng thẳng, để mặc Lộc Kỳ vừa mới lạ vừa hoảng hốt hôn môi hắn, cho đến khi đầu lưỡi ấm áp mềm mại vô tình cọ qua môi của hắn.
Trong giây phút run rẩy ấy, ánh mặt trời ấm áp xua tan đi gió tuyết.
Mộ Nam Kiều vươn tay ra ôm chặt lấy cậu thanh niên này, người này cho hắn sức mạnh để thoát khỏi bóng tối, nhưng vai eo của cậu lại mảnh khảnh đến thế, hắn chỉ cần vươn một tay ra đã dễ dàng ôm được cậu, giữ chặt cậu trong vòng tay mình. Hắn vuốt ve tấm lưng ấm áp ấy từng chút một, cuối cùng chạm vào sau gáy Lộc Kỳ, đáp trả bằng một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Mộ Nam Kiều ngửa đầu, nuốt nước bọt, chầm chậm mút lấy bờ môi mềm của cậu thanh niên.
Lúc này, Lộc Kỳ mới hoảng hốt, tai cậu đỏ ửng lên, mà độ nóng này còn có xu thế lan tràn ra khắp xung quanh, tay cậu chống lên vai của Mộ Nam Kiều, lặng lẽ lùi ra sau một chút, bờ môi của Mộ Nam Kiều không đuổi theo cậu, nhưng ngón tay hắn đặt lên gáy cậu không hề buông ra, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi cậu.
Hơi thở hai người giao nhau, Lộc Kỳ chớp chớp hàng mi ươn ướt của mình.
Vì thế, Mộ Nam Kiều lại hôn lên mí mắt của cậu, "Em khóc hả?"
"Không có." Lộc Kỳ ấp úng, giọng hơi rầu rĩ, " Chỉ là.... Em muốn hôn anh....."
Mộ Nam Kiều ôm chặt eo cậu hơn chút nữa, Lộc Kỳ vẫn còn đang quỳ, tư thế này khiến cậu cao hơn Mộ Nam Kiều một chút, cậu giơ tay lên xoa nhẹ đầu Mộ Nam Kiều, như cái cách mà hắn thường hay xoa đầu cậu vậy.
Trong không gian tối tăm, tin tức vẫn còn đang chiếu đi chiếu lại, Mộ Nam Kiều nhỏ giọng nói: "Lộc Kỳ, thật ra anh đã từng nghĩ tới việc, nên dùng phương pháp nào để giết chết đám người đó, sao lại có chuyện một mình anh còn lưu lại trong vũng bùn được, tất cả bọn chúng nên cùng anh hư thối và bốc mùi mới phải."
Lộc Kỳ nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, ý bảo cậu vẫn đang nghe.
" Nhưng xác xuất những kẻ rác rưởi gặp chuyện luôn cao hơn một chút, từng người bọn chúng lần lượt chết đi." Mộ Nam Kiều mỉm cười giễu cợt, "Vậy nên anh không biết phải oán hận người nào, nếu thật sự có nhân quả, nếu đây là trừng phạt do trời cao ban xuống, tại sao không thể để anh tự tay phán quyết bọn chúng chứ?"
Sự hối hận này đọng lại biến thành chấp niệm cô độc suốt năm dài tháng rộng, cơn phẫn nộ chất chồng không có nơi giải phóng như sợi dây leo đâm vào trái tim kín không kẽ hở của hắn, mỗi một giây một phút nó đập, đều lôi kéo máu thịt mơ hồ chảy khắp nơi.
Mà bây giờ, miệng vết thương hư thối bị xé mở, ánh mặt trời dịu dàng tiến vào, hắn nghe thấy tiếng máu thịt mới được sinh ra, giống như một gốc cây khô héo sau một trận cháy rừng lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ của Lộc Kỳ, nghẹn ngào, cười thành tiếng, "Thật may, may mà anh chưa kịp....."
Nếu hắn thật sự vấy bẩn tay của chính mình, vậy hắn làm sao có thể dùng đôi tay đó mà ôm lấy Lộc Kỳ được chứ.
Hắn chân thành biết ơn sự ưu ái nhỏ bé này của số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.