Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
Chương 36
Ngôn Sanh Sanh
24/01/2024
Buổi tối có gió lớn, trời trở lạnh, cũng may tiệc thịt nướng ngoài trời
cũng đã tới hồi kết, Mộ Xuyên Bách có chút mệt, ông trực tiếp ngồi xe
trở về trước, Lộc Kỳ đỏ mặt, vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ muốn đi bộ
để tiêu cơm.
Hai người đi bộ dọc một con đường nhỏ để trở về, không giống với đường cho xe chạy, đi lối mòn do người đi nhiều mà tạo ra cũng khá thú vị, một đóa hoa dại không biết tên đã nở rộ nhờ chút hơi ấm cuối hè, cỏ đuôi chó xù lên hết như một cây gậy trêu mèo tự nhiên.
Lộc Kỳ vừa đi vừa túm một đám cỏ đuôi chó lông xù lại, cậu tính mang về cho Tiểu Tam Hoa và Tiểu Hắc Heo chơi.
"Được rồi, nhiêu đây thôi." Lộc Kỳ vỗ vỗ tay, " Quá hai ngày là chúng khô lại hết rồi, một vuốt mèo cũng khiến chúng rớt đầy vụn cỏ, đến lúc đó không thể chơi được nữa."
Mộ Nam Kiều thấy cậu không hái nữa, hắn xoay người ra hiệu cho cậu leo lên lưng mình, cõng cậu đi một cách vững vàng.
"Em muốn đi tiêu cơm mà." Lộc Kỳ lấy cỏ đuôi chó đụng vào tai của Mộ Nam Kiều, "Anh cõng em thì em tiêu cơm làm sao được?"
Mộ Nam Kiều xốc Lộc Kỳ lên một cái, cậu luống cuống tay chân ôm chặt hắn.
"Chân em còn chưa có khỏi, cũng không thể thật sự đi bộ trở về chứ." Mộ Nam Kiều bật cười, lại xốc cậu lên lần nữa, "Như vậy có tính là tiêu cơm không?"
"Cái này là tự anh tiêu cơm ấy?" Lộc Kỳ khó hiểu xoa bóp bả vai Mộ Nam Kiều: "Em mập lên rồi, sao anh cõng em không phí chút sức lực nào thế."
Đúng thật là Lộc Kỳ có mập lên, nhưng cậu cao, nên không nhìn ra được, chỉ là cậu không còn gầy gò như trước, trên má đã có chút thịt, khí sắc tốt hơn hẳn so với lúc trước.
Mộ Nam Kiều rất hài lòng với thành quả chăm sóc của mình, tay hắn dán sát lên khớp gối của Lộc Kỳ, véo nhẹ lên bắp chân của cậu.
"Bộp!"
Một giọt mưa rơi xuống, Lộc Kỳ sờ tóc mình, "A.... Mộ Nam Kiều, trời mưa rồi, chạy mau!"
Mộ Nam Kiều:.....
Chạy thì nhất định phải chạy rồi, nhưng mà cứ cảm thấy có gì đó không đúng ấy nhỉ.
Trận mưa này tới vừa nhanh vừa nặng hạt, trên con đường nhỏ này không có nơi nào để tránh mưa cả, chờ đến khi hai người chạy về tới nhà, thì đã bị mưa xối ướt sũng, dì giúp việc nhanh chóng lấy khăn cho hai người lau, Mộ Xuyên Bách thúc giục bọn họ lên lầu tắm nước nóng, chủ yếu là giục Lộc Kỳ thôi.
Có vẻ Mộ Nam Kiều đã quá quen với cảnh cha hiền con thảo này rồi, hắn dẫn Lộc Kỳ lên phòng mình.
Lộc Kỳ cho rằng Mộ Nam Kiều không thường về đây, nên chắc là trong phòng không có nhiều đồ vật, nhưng ngoài dự đoán, trong phòng tràn ngập dấu vết sinh hoạt, trên kệ sách có truyện tranh cùng với tiểu thuyết, đầu giường còn có một cái gối ôm lớn hình con ngỗng, có một mô hình biệt thự nhỏ được làm bằng đũa dùng một lần dán dính lên cửa sổ.....
Thật giống như thời gian đã dừng lại ở một hình ảnh, Lộc Kỳ giật mình như nhìn thấy một cậu thiếu niên đi tới đi lui trong phòng.
Cậu tò mò quay đầu lại, sau đó tầm mắt bị một cái khăn lông màu vàng nhạt che khuất, Mộ Nam Kiều xoa đầu cậu, đẩy cậu vào trong phòng tắm.
"Trước tiên phải tắm rửa đã, đừng để bị cảm lạnh, xong rồi lại xem."
Trả lời hắn là một cái hắt xì thật lớn, vang vọng trong phòng tắm.
Mộ Nam Kiều đi tới phòng khách để tắm rửa, khi hắn trở về thì Lộc Kỳ còn chưa ra ngoài, trong phòng tắm còn có tiếng nước tí tách, còn có tiếng nói chuyện vang lên không rõ.
Là một bộ kịch truyền thanh mà gần đây Lộc Kỳ rất thích nghe, lúc đi tắm đều mở lên nghe một lát, còn sẽ hát theo một đoạn bài hát kết thúc kịch.
Mộ Nam Kiều ngồi xuống chiếc ghế trên bàn học, nghe tiếng động bên trong phòng tắm, hắn nhịn không được mà mỉm cười.
Ở đây đều là đồ vật hắn sử dụng khi chưa vào cấp ba, căn nhà trước kia đã bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho Mộ Xuyên Bách, nhưng vật dụng đều được Talia để lại, sau đó tới nhà mới bà lại trang trí lại như cũ.
Bình thường hắn không ngủ lại nơi này, sự ấm áp trong phòng ngủ này khiến hắn cảm thấy hơi xa cách, đôi khi hắn luôn cảm thấy đoạn thời gian đó thật xa lạ.
Nhưng dường như đêm nay đã khác rồi, mưa gió đang gào thét ngoài cửa sổ, trời đất tối tăm, cách một cánh cửa lại là ánh đèn sáng bừng, người mà hắn thích đang thoải mái tắm rửa ngâm nga.
Lát nữa thôi, cậu sẽ mang theo hơi nước nóng ẩm, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn hoặc là ôm lấy hắn.
Hết thảy tốt đẹp khiến hắn ngỡ rằng hai năm kia chưa từng tồn tại qua, hắn ở bên cạnh ba mẹ học tập, làm việc, yêu đương, bây giờ hắn mang bạn trai nhỏ về căn phòng mà hắn đã sinh hoạt nhiều năm.
Lần đầu tiên sau từng ấy năm, hắn thấy thoải mái khi ở lại chính căn phòng này, hắn nhìn những đồ vật cũ kĩ kia, suy nghĩ xem phải giới thiệu những thứ này với chú nai nhỏ tò mò như thế nào để tránh không quá nhàm chán.
Cửa phòng tắm bị mở một khe nhỏ, chú nai con thò cái đầu ướt nước của mình ra ngoài, khuôn mặt bị hâm nóng hơi hồng lên, cậu khẽ nhếch môi ngó xung quanh.
Mộ Nam Kiều đứng dậy: "Sao thế?"
" Em thấy nóng quá." Lộc Kỳ trốn ra sau cánh cửa, chỉ lộ nửa bờ vai trắng hồng: "Em không có quần áo để thay."
Mộ Nam Kiều đã hiểu, hắn quay người vào tủ lấy quần áo cho cậu.
Hắn có đặt quần áo ở đây, lấy một bộ, rồi đưa vào trong khe cửa, còn cố ý nói một câu: "Là đồ mới đó."
Lộc Kỳ ở trong phòng tắm, cầm bộ quần áo ngủ màu xanh đậm lên, thầm nghĩ, có mới hay không thì đâu có sao, lúc mở ra lại phát hiện một góc màu đen, tay cậu run lên, thiếu chút nữa quăng luôn quần áo đi.
Chờ đến khi thay quần áo xong ra ngoài, Mộ Nam Kiều đang ngồi xổm bên cửa sổ, dùng kẹp sửa chữa lại căn nhà nhỏ bằng đũa kia, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn bèn quay người nhìn sang.
Cỡ quần áo của hắn to hơn nên Lộc Kỳ mặc có hơi rộng, cậu phải xắn ống quần và tay áo lên, cổ áo cũng rộng, có thể thấy rõ được xương quai xanh xinh đẹp, áo màu xanh đậm làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, cảm giác nó như một món đồ sứ trắng mỹ nghệ vậy.
Mộ Nam Kiều nuốt nước bọt, rũ mặt kiềm chế.
Nhưng Lộc Kỳ lại tới gần hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn căn nhà nhỏ kia, "Có chỗ nào bị hỏng sao?"
"Không có." Mộ Nam Kiều ho một tiếng, giọng nói có hơi khàn: "Có chỗ bị bung keo, dán lại lần nữa là được rồi."
"À." Lộc Kỳ hỏi: "Cái này do anh làm sao? Em cũng biết cái này, có phải đây là bài tập lúc anh đi nhà trẻ không?"
Mộ Nam Kiều mỉm cười, ừ một tiếng, lại nói: "Chân em còn đau không? Đừng ngồi xổm, để anh lấy tới cho em xem."
Lộc Kỳ vâng một tiếng, ngoan ngoãn tránh ra.
Mộ Nam Kiều cầm căn nhà nhỏ này ra, đặt lên một ngăn tủ cao vừa phải bên cạnh, hắn không cần cúi người vẫn có thể chơi được, còn Lộc Kỳ ngồi ở mép giường cũng có thể nhìn rõ.
Nhưng bây giờ Mộ Nam Kiều có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn đi tới phòng tắm cầm một cái khăn lông ra, trở lại lau tóc cho Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ ngoan ngoãn ngửa đầu, cậu nhìn eo của Mộ Nam Kiều qua khe hở đong đưa của khăn lông.
Mộ Nam Kiều mặc một bộ đồ ngủ màu đen cùng kiểu với cậu, hình như hắn chưa lau khô nước nên có nhiều chỗ quần áo bị ướt dính lên eo hắn, Lộc Kỳ nhìn một lát, cậu vô thức chọc vào.
Khi cậu rút tay về thì Mộ Nam Kiều lại túm được tay của cậu.
"Em quyến rũ anh hả?"
Mộ Nam Kiều rũ mắt nhìn cậu.
"Làm gì có." Lộc Kỳ tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Em chỉ là hơi tò mò thôi, hình như mấy ngày nay anh không có vận động, cơ bụng của anh vẫn còn tám khối chứ?"
Mộ Nam Kiều bật cười.
" Bàn tính nhỏ vang lên ầm ầm rồi, nói thẳng ra chính là thèm muốn cơ thể của anh phải không." Hắn ném khăn lông qua một bên, cúi đầu nâng cằm của Lộc Kỳ: "Em muốn xem cũng được, nhưng anh phải thu phí."
Hắn hôn môi, rồi hôn lên lòng bàn tay Lộc Kỳ.
Qua lòng bàn tay, ý cười chan chứa trong đôi mắt tròn xoe sáng ngời của Lộc Kỳ, "Em nhìn bạn trai của em mà còn phải cần điều kiện nữa hả? Không cho anh hôn."
"Không cho hôn?" Mộ Nam Kiều nhướng mày.
Lộc Kỳ cảnh giác nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
Mộ Nam Kiều cười cười, đôi mắt hồ ly nhiễm chút ánh sáng, cánh tay vòng qua eo của Lộc Kỳ chợt dùng lực, ôm người đặt lên tủ cao, sau đó tiến vào giữa hai chân của cậu, đè cậu dưới người hắn.
Phía sau chính là vách tường, Lộc Kỳ tránh không thoát, hôm nay Mộ Nam Kiều có chút dữ, cậu giãy giụa hai cái, lại bị hắn cắn lên môi, cậu nhịn không được mà oan ức rên rỉ một tiếng.
Vì thế nụ hôn kia lại được kiềm chế mà dịu dàng hơn, giống như một con dã thú cẩn thận thu hồi ranh năng của nó, đầu lưỡi như trấn an mà liếm qua nơi bị cắn, rồi lại luồn sâu vào trong, mãi không muốn lui ra.
Lộc Kỳ thích Mộ Nam Kiều hôn cậu như vậy, tay cậu vòng ra ôm lấy cổ hắn, có chút gấp gáp mà đuổi theo, bất giác cậu đã chìm vào trong vòng tay của hắn.
Hơi thở dần dần nóng lên, Mộ Nam Kiều lại bắt đầu hôn thô bạo hơn khiến Lộc Kỳ không thở nổi, cậu nghiêng đầu tránh né, hắn lập tức chuyển mục tiêu khác, cắn vào vành tai của Lộc Kỳ, còn liếm dọc xuống gáy, lưu luyến mãi không rời.
"Nóng...."Lộc Kỳ mơ màng rên khẽ, cậu cảm giác bản thân hơi ngạt thở, như thể có nơi nào đó không ổn lắm, cậu thấy nóng tới nổi mơ hồ, còn kèm cảm giác bồn chồn không thể nào diễn tả được, cơn nóng bức lan tràn từ xương sống ra xung quanh.
"Ưm....."Cậu hoảng loạn trừng lớn mắt, vươn tay đẩy Mộ Nam Kiều ra.
Nhưng mà đã chậm, bọn họ dính gần nhau như vậy, chỉ cần một chút biến hóa nhỏ cũng sẽ bị phát hiện được, Mộ Nam Kiều ngừng hôn, hắn ngẩng đầu khẽ nhếch môi, có chút thở gấp, đuôi mắt ửng đỏ định cúi đầu nhìn xuống.
"Anh đừng nhìn!" Lộc Kỳ nhấc cằm hắn lên, không cho hắn cúi đầu, cậu quả thật xấu hổ không biết trốn chỗ nào: "Em.....em....."
Tuy rằng ngày thường khi hai người bọn họ hôn nhau, cậu cũng có cảm giác này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phản ứng trực tiếp như thế, Lộc Kỳ rút chân lại, nâng đầu gối thúc nhẹ vào eo Mộ Nam Kiều: "Anh tránh ra chút đi....."
Mộ Nam Kiều không tránh mà còn đẩy đầu gối của cậu ra.
"Ngoan, không sao đâu....."Hắn nhẹ giọng dỗ dành, giọng nói khàn khàn mê người, cất giấu sự khát vọng chôn chặt tận cùng bên trong, " Em thích anh, đúng không bảo bối? Em thích anh.... Cho nên mới như vậy.... cái này rất bình thường...."
Lộc Kỳ vùi đầu vào hỏm vai của hắn, khẽ nói: "Em biết.... nhưng mà em xấu hổ lắm....."
"Không có gì phải xấu hổ cả." Mộ Nam Kiều nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, giật giật eo, "Anh cũng thích em, anh thích em nhất."
Độ nóng kia khiến Lộc Kỳ quên luôn cả xấu hổ, nhất thời chỉ biết ngơ ra nhìn Mộ Nam Kiều, môi run rẩy: "Sao anh có thể như vậy......"
Mộ Nam Kiều hôn cậu, không cho cậu nói tiếp, bằng không sợ là đêm nay không thể ngừng lại được, hắn vừa hôn môi Lộc Kỳ, vừa ôm người xuống khỏi tủ cao, rồi thả cậu xuống chăn nệm mềm mại.
Chuyện sau đó vừa nóng vừa hỗn loạn.
Áo ngủ màu xanh đậm bị vò nhăn nhúm, Lộc Kỳ muốn đẩy bàn tay kia ra nhưng lại bị túm lấy hai cổ tay, kéo lên cao qua đầu trong sự dịu dàng dứt khoát, đuôi mắt cậu đỏ ửng, nước mắt sinh lý thấm ướt hai bên, cậu cong chân lại khó chịu, quần cởi ra tới đầu gối bị siết chặt, để lại dấu vết đo đỏ.
Mộ Nam Kiều hôn lên nước mắt của cậu, khẽ dỗ dành.
Thật ra chuyện này rất thoải mái, nhưng vẫn khiến người ta run rẩy chìm đắm trong đó.
Cuối cùng áo ngủ xanh đậm vẫn bị làm bẩn, Lộc Kỳ muốn co người lại, nhưng hồ ly lớn lại mạnh mẽ cố tính đè lại cổ tay cậu.
"Детка......" Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống người cậu, hắn da diết cầu xin, nhưng động tác lại vô cùng mạnh mẽ: "Giúp anh."
Hắn đắm chìm trong tình dục, đường nét tuấn tú trên gương mặt kia sắc bén kinh người, Lộc Kỳ bị sắc đẹp ấy mê hoặc, cậu mơ màng chớp hàng mi ướt sũng, gật đầu ngoan ngoãn: "Được rồi.... anh nhanh lên...."
Mộ Nam Kiều qua loa đáp ứng.
Hai người đi bộ dọc một con đường nhỏ để trở về, không giống với đường cho xe chạy, đi lối mòn do người đi nhiều mà tạo ra cũng khá thú vị, một đóa hoa dại không biết tên đã nở rộ nhờ chút hơi ấm cuối hè, cỏ đuôi chó xù lên hết như một cây gậy trêu mèo tự nhiên.
Lộc Kỳ vừa đi vừa túm một đám cỏ đuôi chó lông xù lại, cậu tính mang về cho Tiểu Tam Hoa và Tiểu Hắc Heo chơi.
"Được rồi, nhiêu đây thôi." Lộc Kỳ vỗ vỗ tay, " Quá hai ngày là chúng khô lại hết rồi, một vuốt mèo cũng khiến chúng rớt đầy vụn cỏ, đến lúc đó không thể chơi được nữa."
Mộ Nam Kiều thấy cậu không hái nữa, hắn xoay người ra hiệu cho cậu leo lên lưng mình, cõng cậu đi một cách vững vàng.
"Em muốn đi tiêu cơm mà." Lộc Kỳ lấy cỏ đuôi chó đụng vào tai của Mộ Nam Kiều, "Anh cõng em thì em tiêu cơm làm sao được?"
Mộ Nam Kiều xốc Lộc Kỳ lên một cái, cậu luống cuống tay chân ôm chặt hắn.
"Chân em còn chưa có khỏi, cũng không thể thật sự đi bộ trở về chứ." Mộ Nam Kiều bật cười, lại xốc cậu lên lần nữa, "Như vậy có tính là tiêu cơm không?"
"Cái này là tự anh tiêu cơm ấy?" Lộc Kỳ khó hiểu xoa bóp bả vai Mộ Nam Kiều: "Em mập lên rồi, sao anh cõng em không phí chút sức lực nào thế."
Đúng thật là Lộc Kỳ có mập lên, nhưng cậu cao, nên không nhìn ra được, chỉ là cậu không còn gầy gò như trước, trên má đã có chút thịt, khí sắc tốt hơn hẳn so với lúc trước.
Mộ Nam Kiều rất hài lòng với thành quả chăm sóc của mình, tay hắn dán sát lên khớp gối của Lộc Kỳ, véo nhẹ lên bắp chân của cậu.
"Bộp!"
Một giọt mưa rơi xuống, Lộc Kỳ sờ tóc mình, "A.... Mộ Nam Kiều, trời mưa rồi, chạy mau!"
Mộ Nam Kiều:.....
Chạy thì nhất định phải chạy rồi, nhưng mà cứ cảm thấy có gì đó không đúng ấy nhỉ.
Trận mưa này tới vừa nhanh vừa nặng hạt, trên con đường nhỏ này không có nơi nào để tránh mưa cả, chờ đến khi hai người chạy về tới nhà, thì đã bị mưa xối ướt sũng, dì giúp việc nhanh chóng lấy khăn cho hai người lau, Mộ Xuyên Bách thúc giục bọn họ lên lầu tắm nước nóng, chủ yếu là giục Lộc Kỳ thôi.
Có vẻ Mộ Nam Kiều đã quá quen với cảnh cha hiền con thảo này rồi, hắn dẫn Lộc Kỳ lên phòng mình.
Lộc Kỳ cho rằng Mộ Nam Kiều không thường về đây, nên chắc là trong phòng không có nhiều đồ vật, nhưng ngoài dự đoán, trong phòng tràn ngập dấu vết sinh hoạt, trên kệ sách có truyện tranh cùng với tiểu thuyết, đầu giường còn có một cái gối ôm lớn hình con ngỗng, có một mô hình biệt thự nhỏ được làm bằng đũa dùng một lần dán dính lên cửa sổ.....
Thật giống như thời gian đã dừng lại ở một hình ảnh, Lộc Kỳ giật mình như nhìn thấy một cậu thiếu niên đi tới đi lui trong phòng.
Cậu tò mò quay đầu lại, sau đó tầm mắt bị một cái khăn lông màu vàng nhạt che khuất, Mộ Nam Kiều xoa đầu cậu, đẩy cậu vào trong phòng tắm.
"Trước tiên phải tắm rửa đã, đừng để bị cảm lạnh, xong rồi lại xem."
Trả lời hắn là một cái hắt xì thật lớn, vang vọng trong phòng tắm.
Mộ Nam Kiều đi tới phòng khách để tắm rửa, khi hắn trở về thì Lộc Kỳ còn chưa ra ngoài, trong phòng tắm còn có tiếng nước tí tách, còn có tiếng nói chuyện vang lên không rõ.
Là một bộ kịch truyền thanh mà gần đây Lộc Kỳ rất thích nghe, lúc đi tắm đều mở lên nghe một lát, còn sẽ hát theo một đoạn bài hát kết thúc kịch.
Mộ Nam Kiều ngồi xuống chiếc ghế trên bàn học, nghe tiếng động bên trong phòng tắm, hắn nhịn không được mà mỉm cười.
Ở đây đều là đồ vật hắn sử dụng khi chưa vào cấp ba, căn nhà trước kia đã bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho Mộ Xuyên Bách, nhưng vật dụng đều được Talia để lại, sau đó tới nhà mới bà lại trang trí lại như cũ.
Bình thường hắn không ngủ lại nơi này, sự ấm áp trong phòng ngủ này khiến hắn cảm thấy hơi xa cách, đôi khi hắn luôn cảm thấy đoạn thời gian đó thật xa lạ.
Nhưng dường như đêm nay đã khác rồi, mưa gió đang gào thét ngoài cửa sổ, trời đất tối tăm, cách một cánh cửa lại là ánh đèn sáng bừng, người mà hắn thích đang thoải mái tắm rửa ngâm nga.
Lát nữa thôi, cậu sẽ mang theo hơi nước nóng ẩm, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn hoặc là ôm lấy hắn.
Hết thảy tốt đẹp khiến hắn ngỡ rằng hai năm kia chưa từng tồn tại qua, hắn ở bên cạnh ba mẹ học tập, làm việc, yêu đương, bây giờ hắn mang bạn trai nhỏ về căn phòng mà hắn đã sinh hoạt nhiều năm.
Lần đầu tiên sau từng ấy năm, hắn thấy thoải mái khi ở lại chính căn phòng này, hắn nhìn những đồ vật cũ kĩ kia, suy nghĩ xem phải giới thiệu những thứ này với chú nai nhỏ tò mò như thế nào để tránh không quá nhàm chán.
Cửa phòng tắm bị mở một khe nhỏ, chú nai con thò cái đầu ướt nước của mình ra ngoài, khuôn mặt bị hâm nóng hơi hồng lên, cậu khẽ nhếch môi ngó xung quanh.
Mộ Nam Kiều đứng dậy: "Sao thế?"
" Em thấy nóng quá." Lộc Kỳ trốn ra sau cánh cửa, chỉ lộ nửa bờ vai trắng hồng: "Em không có quần áo để thay."
Mộ Nam Kiều đã hiểu, hắn quay người vào tủ lấy quần áo cho cậu.
Hắn có đặt quần áo ở đây, lấy một bộ, rồi đưa vào trong khe cửa, còn cố ý nói một câu: "Là đồ mới đó."
Lộc Kỳ ở trong phòng tắm, cầm bộ quần áo ngủ màu xanh đậm lên, thầm nghĩ, có mới hay không thì đâu có sao, lúc mở ra lại phát hiện một góc màu đen, tay cậu run lên, thiếu chút nữa quăng luôn quần áo đi.
Chờ đến khi thay quần áo xong ra ngoài, Mộ Nam Kiều đang ngồi xổm bên cửa sổ, dùng kẹp sửa chữa lại căn nhà nhỏ bằng đũa kia, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn bèn quay người nhìn sang.
Cỡ quần áo của hắn to hơn nên Lộc Kỳ mặc có hơi rộng, cậu phải xắn ống quần và tay áo lên, cổ áo cũng rộng, có thể thấy rõ được xương quai xanh xinh đẹp, áo màu xanh đậm làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, cảm giác nó như một món đồ sứ trắng mỹ nghệ vậy.
Mộ Nam Kiều nuốt nước bọt, rũ mặt kiềm chế.
Nhưng Lộc Kỳ lại tới gần hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn căn nhà nhỏ kia, "Có chỗ nào bị hỏng sao?"
"Không có." Mộ Nam Kiều ho một tiếng, giọng nói có hơi khàn: "Có chỗ bị bung keo, dán lại lần nữa là được rồi."
"À." Lộc Kỳ hỏi: "Cái này do anh làm sao? Em cũng biết cái này, có phải đây là bài tập lúc anh đi nhà trẻ không?"
Mộ Nam Kiều mỉm cười, ừ một tiếng, lại nói: "Chân em còn đau không? Đừng ngồi xổm, để anh lấy tới cho em xem."
Lộc Kỳ vâng một tiếng, ngoan ngoãn tránh ra.
Mộ Nam Kiều cầm căn nhà nhỏ này ra, đặt lên một ngăn tủ cao vừa phải bên cạnh, hắn không cần cúi người vẫn có thể chơi được, còn Lộc Kỳ ngồi ở mép giường cũng có thể nhìn rõ.
Nhưng bây giờ Mộ Nam Kiều có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn đi tới phòng tắm cầm một cái khăn lông ra, trở lại lau tóc cho Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ ngoan ngoãn ngửa đầu, cậu nhìn eo của Mộ Nam Kiều qua khe hở đong đưa của khăn lông.
Mộ Nam Kiều mặc một bộ đồ ngủ màu đen cùng kiểu với cậu, hình như hắn chưa lau khô nước nên có nhiều chỗ quần áo bị ướt dính lên eo hắn, Lộc Kỳ nhìn một lát, cậu vô thức chọc vào.
Khi cậu rút tay về thì Mộ Nam Kiều lại túm được tay của cậu.
"Em quyến rũ anh hả?"
Mộ Nam Kiều rũ mắt nhìn cậu.
"Làm gì có." Lộc Kỳ tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Em chỉ là hơi tò mò thôi, hình như mấy ngày nay anh không có vận động, cơ bụng của anh vẫn còn tám khối chứ?"
Mộ Nam Kiều bật cười.
" Bàn tính nhỏ vang lên ầm ầm rồi, nói thẳng ra chính là thèm muốn cơ thể của anh phải không." Hắn ném khăn lông qua một bên, cúi đầu nâng cằm của Lộc Kỳ: "Em muốn xem cũng được, nhưng anh phải thu phí."
Hắn hôn môi, rồi hôn lên lòng bàn tay Lộc Kỳ.
Qua lòng bàn tay, ý cười chan chứa trong đôi mắt tròn xoe sáng ngời của Lộc Kỳ, "Em nhìn bạn trai của em mà còn phải cần điều kiện nữa hả? Không cho anh hôn."
"Không cho hôn?" Mộ Nam Kiều nhướng mày.
Lộc Kỳ cảnh giác nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
Mộ Nam Kiều cười cười, đôi mắt hồ ly nhiễm chút ánh sáng, cánh tay vòng qua eo của Lộc Kỳ chợt dùng lực, ôm người đặt lên tủ cao, sau đó tiến vào giữa hai chân của cậu, đè cậu dưới người hắn.
Phía sau chính là vách tường, Lộc Kỳ tránh không thoát, hôm nay Mộ Nam Kiều có chút dữ, cậu giãy giụa hai cái, lại bị hắn cắn lên môi, cậu nhịn không được mà oan ức rên rỉ một tiếng.
Vì thế nụ hôn kia lại được kiềm chế mà dịu dàng hơn, giống như một con dã thú cẩn thận thu hồi ranh năng của nó, đầu lưỡi như trấn an mà liếm qua nơi bị cắn, rồi lại luồn sâu vào trong, mãi không muốn lui ra.
Lộc Kỳ thích Mộ Nam Kiều hôn cậu như vậy, tay cậu vòng ra ôm lấy cổ hắn, có chút gấp gáp mà đuổi theo, bất giác cậu đã chìm vào trong vòng tay của hắn.
Hơi thở dần dần nóng lên, Mộ Nam Kiều lại bắt đầu hôn thô bạo hơn khiến Lộc Kỳ không thở nổi, cậu nghiêng đầu tránh né, hắn lập tức chuyển mục tiêu khác, cắn vào vành tai của Lộc Kỳ, còn liếm dọc xuống gáy, lưu luyến mãi không rời.
"Nóng...."Lộc Kỳ mơ màng rên khẽ, cậu cảm giác bản thân hơi ngạt thở, như thể có nơi nào đó không ổn lắm, cậu thấy nóng tới nổi mơ hồ, còn kèm cảm giác bồn chồn không thể nào diễn tả được, cơn nóng bức lan tràn từ xương sống ra xung quanh.
"Ưm....."Cậu hoảng loạn trừng lớn mắt, vươn tay đẩy Mộ Nam Kiều ra.
Nhưng mà đã chậm, bọn họ dính gần nhau như vậy, chỉ cần một chút biến hóa nhỏ cũng sẽ bị phát hiện được, Mộ Nam Kiều ngừng hôn, hắn ngẩng đầu khẽ nhếch môi, có chút thở gấp, đuôi mắt ửng đỏ định cúi đầu nhìn xuống.
"Anh đừng nhìn!" Lộc Kỳ nhấc cằm hắn lên, không cho hắn cúi đầu, cậu quả thật xấu hổ không biết trốn chỗ nào: "Em.....em....."
Tuy rằng ngày thường khi hai người bọn họ hôn nhau, cậu cũng có cảm giác này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phản ứng trực tiếp như thế, Lộc Kỳ rút chân lại, nâng đầu gối thúc nhẹ vào eo Mộ Nam Kiều: "Anh tránh ra chút đi....."
Mộ Nam Kiều không tránh mà còn đẩy đầu gối của cậu ra.
"Ngoan, không sao đâu....."Hắn nhẹ giọng dỗ dành, giọng nói khàn khàn mê người, cất giấu sự khát vọng chôn chặt tận cùng bên trong, " Em thích anh, đúng không bảo bối? Em thích anh.... Cho nên mới như vậy.... cái này rất bình thường...."
Lộc Kỳ vùi đầu vào hỏm vai của hắn, khẽ nói: "Em biết.... nhưng mà em xấu hổ lắm....."
"Không có gì phải xấu hổ cả." Mộ Nam Kiều nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, giật giật eo, "Anh cũng thích em, anh thích em nhất."
Độ nóng kia khiến Lộc Kỳ quên luôn cả xấu hổ, nhất thời chỉ biết ngơ ra nhìn Mộ Nam Kiều, môi run rẩy: "Sao anh có thể như vậy......"
Mộ Nam Kiều hôn cậu, không cho cậu nói tiếp, bằng không sợ là đêm nay không thể ngừng lại được, hắn vừa hôn môi Lộc Kỳ, vừa ôm người xuống khỏi tủ cao, rồi thả cậu xuống chăn nệm mềm mại.
Chuyện sau đó vừa nóng vừa hỗn loạn.
Áo ngủ màu xanh đậm bị vò nhăn nhúm, Lộc Kỳ muốn đẩy bàn tay kia ra nhưng lại bị túm lấy hai cổ tay, kéo lên cao qua đầu trong sự dịu dàng dứt khoát, đuôi mắt cậu đỏ ửng, nước mắt sinh lý thấm ướt hai bên, cậu cong chân lại khó chịu, quần cởi ra tới đầu gối bị siết chặt, để lại dấu vết đo đỏ.
Mộ Nam Kiều hôn lên nước mắt của cậu, khẽ dỗ dành.
Thật ra chuyện này rất thoải mái, nhưng vẫn khiến người ta run rẩy chìm đắm trong đó.
Cuối cùng áo ngủ xanh đậm vẫn bị làm bẩn, Lộc Kỳ muốn co người lại, nhưng hồ ly lớn lại mạnh mẽ cố tính đè lại cổ tay cậu.
"Детка......" Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống người cậu, hắn da diết cầu xin, nhưng động tác lại vô cùng mạnh mẽ: "Giúp anh."
Hắn đắm chìm trong tình dục, đường nét tuấn tú trên gương mặt kia sắc bén kinh người, Lộc Kỳ bị sắc đẹp ấy mê hoặc, cậu mơ màng chớp hàng mi ướt sũng, gật đầu ngoan ngoãn: "Được rồi.... anh nhanh lên...."
Mộ Nam Kiều qua loa đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.