Chương 10
Thất Ức Đích Não Tử
26/11/2020
Trans: Hàn Du
Thời điểm tiểu thế tử mới ra đời, thế tử ra ngoài gặp chuyện bị hại. Mắt thấy con mình không còn bao nhiêu thời gian, thế tử phi cùng thế tử gia gấp rút rối loạn chạy chữa, vội thỉnh một đạo sĩ tới xem.
Đạo sĩ kia cũng là người có đạo hạnh, bấm tay tính toán nói rằng nếu muốn cứu thế tử cũng chỉ có thể lấy thọ mệnh của người khác thay thế.
Thế tử phi lập tức liền đứng dậy nói chính mình nguyện ý đem thọ mệnh cho thế tử, đứa nhỏ này không chỉ là con trưởng của nàng, mà còn là chỗ dựa cho toàn bộ thế tử phủ. Nếu thế tử xảy ra chuyện, thế tử phủ sợ là cũng không giữ được.
Đạo sĩ lắc đầu, phủ quyết yêu cầu của thế tử phi, giải thích rằng cho dù thế tử phi lấy thọ mệnh cho thế tử thì cũng không đủ. Đạo sĩ không phải ám chỉ thế tử phi còn sống không lâu, mà vì thế tử đã nhược quán, thế tử phi tuổi tác cũng đã cao, rất khó khăn mới sinh hạ được tiểu thế tử, nếu còn lấy đi một nửa thọ mệnh e là…
Nhìn thế tử phi nước mắt đầm đìa, đạo sĩ thở dài, duỗi tay chỉ vào tiểu thế tử, “Chỉ giữa người thân với nhau mới có thể dịch thọ, mà trước mắt người thích hợp nhất cũng chỉ có tiểu thế tử.”
Thế tử phi trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh, thế tử gia nhắm mắt rồi lại mở, ánh nhìn lạnh như băng, hạ quyết tâm nhờ đạo sĩ dịch thọ.
Phương pháp dịch thọ yêu cầu cần có thiên thời địa lợi, lại không lường được kẻ muốn xem thế tử phủ rơi đài nắm bắt được tin tức, lập tức cho người ám sát tiểu thế tử.
Lão quỷ lúc ấy là quản gia ở thế tử phủ, bạn tri kỉ cùng thế tử gia, vốn là giang hồ lãng khách, sau lại dừng chân nơi đây, một lòng trung thành cung phụng thế tử gia.
Lão quỷ trước sau vẫn luôn cẩn thận cảnh giác, bảo hộ tiểu thế tử an toàn. Lần đầu tiên sát thủ thất bại tay không trở về, thế nhưng lần thứ hai bọn chúng phái ra nhân thủ đông đảo hùng mạnh.
Song quyền khó địch nổi bốn tay, lão quỷ thân mình bị thương nặng, mặt khác binh lính bảo hộ tiểu thế tử đã bị diệt sạch toàn bộ. Mục tiêu của sát thủ đích thực là tiểu thế tử, cho nên thấy lão quỷ trọng thương không thể cử động thì chẳng thèm chú ý đến.
Lúc giơ tay chém đao xuống, thì không biết lão quỷ lấy từ đâu ra khí lực, vận một chưởng đẩy sát thủ văng ra. Thật giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết, lão bùng nổ vũ lực đến cường đại, đánh cho sát thủ trở tay không kịp, thẳng tay giết chết kẻ nọ vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Hai sát thủ còn lại nổi lên sát tâm. Đợi lão quỷ kiệt sức, bọn chúng xông đến chém đứt lìa tứ chi lão, tiếng kêu thê lương thảm thiết của lão làm đạo sĩ cùng thế tử gia vội chạy đến không khỏi rùng mình.
Thiếu chút nữa thì tiểu thế tử bỏ mạng, may có đạo sĩ liên hợp cùng binh lính tiếp viện giết hết sát thủ. Lão quỷ nay đã không còn tứ chi, dẫu tắt thở mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn chằm chằm về phương hướng của tiểu thế tử, tựa hồ như không cam lòng.
Thế tử gia tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt một ngày đêm, ngày hôm sau liền đem lão quỷ đại táng.
Sau đó mấy ngày quan viên chủ mưu bị buộc tội xét nhà, đạo sĩ thành công thực hiện dịch thọ, thế tử sau khi tỉnh lại biết được công lao là do đệ đệ ruột thịt, trong lòng thấy phức tạp xen lẫn đau lòng. Cũng bởi vì vậy mà cả nhà đều sủng hắn, hy vọng cả đời hẳn hỉ nhạc vô ưu.
“Nguyên lai ta tưởng sẽ bảo hộ ngươi một đời, bất quá hiện tại xem ra là ngươi không cần ta, có người nguyện ý thay thế ta.”
Lão quỷ lắc đầu, lại có chút hận sắt không thành thép mà răn đe, “Ngàn vạn không thể để y ăn mình nhanh như vậy nghe chưa!”
“Ai?” Tiểu thế tử hỏi một câu như vậy, rồi đột nhiên phát hiện cái gì, quay đầu nhìn về phía thị vệ.
“Hắn thích ngươi.” Lão quỷ nói xong thân thể bắt đầu trở nên trong suốt.
Tiểu thế tử có chút chần chờ mới tiến lên giả vờ ôm lão quỷ một chút, đầu giống như thật sự đụng tới lão quỷ mà cọ cọ, “Cảm ơn ngươi, lão quỷ.”
Lão quỷ yêu thương trìu mến sờ sờ đầu tiểu thế tử rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Thị vệ không dám lên tiếng quấy rầy. Qua hồi lâu tiểu thế tử mới quay đầu lại hỏi y, “Có phải ngươi thích ta hay không?”
Chuyện đã đến lúc này, nhưng y vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.
“Đúng vậy!”
Thời điểm tiểu thế tử mới ra đời, thế tử ra ngoài gặp chuyện bị hại. Mắt thấy con mình không còn bao nhiêu thời gian, thế tử phi cùng thế tử gia gấp rút rối loạn chạy chữa, vội thỉnh một đạo sĩ tới xem.
Đạo sĩ kia cũng là người có đạo hạnh, bấm tay tính toán nói rằng nếu muốn cứu thế tử cũng chỉ có thể lấy thọ mệnh của người khác thay thế.
Thế tử phi lập tức liền đứng dậy nói chính mình nguyện ý đem thọ mệnh cho thế tử, đứa nhỏ này không chỉ là con trưởng của nàng, mà còn là chỗ dựa cho toàn bộ thế tử phủ. Nếu thế tử xảy ra chuyện, thế tử phủ sợ là cũng không giữ được.
Đạo sĩ lắc đầu, phủ quyết yêu cầu của thế tử phi, giải thích rằng cho dù thế tử phi lấy thọ mệnh cho thế tử thì cũng không đủ. Đạo sĩ không phải ám chỉ thế tử phi còn sống không lâu, mà vì thế tử đã nhược quán, thế tử phi tuổi tác cũng đã cao, rất khó khăn mới sinh hạ được tiểu thế tử, nếu còn lấy đi một nửa thọ mệnh e là…
Nhìn thế tử phi nước mắt đầm đìa, đạo sĩ thở dài, duỗi tay chỉ vào tiểu thế tử, “Chỉ giữa người thân với nhau mới có thể dịch thọ, mà trước mắt người thích hợp nhất cũng chỉ có tiểu thế tử.”
Thế tử phi trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh, thế tử gia nhắm mắt rồi lại mở, ánh nhìn lạnh như băng, hạ quyết tâm nhờ đạo sĩ dịch thọ.
Phương pháp dịch thọ yêu cầu cần có thiên thời địa lợi, lại không lường được kẻ muốn xem thế tử phủ rơi đài nắm bắt được tin tức, lập tức cho người ám sát tiểu thế tử.
Lão quỷ lúc ấy là quản gia ở thế tử phủ, bạn tri kỉ cùng thế tử gia, vốn là giang hồ lãng khách, sau lại dừng chân nơi đây, một lòng trung thành cung phụng thế tử gia.
Lão quỷ trước sau vẫn luôn cẩn thận cảnh giác, bảo hộ tiểu thế tử an toàn. Lần đầu tiên sát thủ thất bại tay không trở về, thế nhưng lần thứ hai bọn chúng phái ra nhân thủ đông đảo hùng mạnh.
Song quyền khó địch nổi bốn tay, lão quỷ thân mình bị thương nặng, mặt khác binh lính bảo hộ tiểu thế tử đã bị diệt sạch toàn bộ. Mục tiêu của sát thủ đích thực là tiểu thế tử, cho nên thấy lão quỷ trọng thương không thể cử động thì chẳng thèm chú ý đến.
Lúc giơ tay chém đao xuống, thì không biết lão quỷ lấy từ đâu ra khí lực, vận một chưởng đẩy sát thủ văng ra. Thật giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết, lão bùng nổ vũ lực đến cường đại, đánh cho sát thủ trở tay không kịp, thẳng tay giết chết kẻ nọ vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Hai sát thủ còn lại nổi lên sát tâm. Đợi lão quỷ kiệt sức, bọn chúng xông đến chém đứt lìa tứ chi lão, tiếng kêu thê lương thảm thiết của lão làm đạo sĩ cùng thế tử gia vội chạy đến không khỏi rùng mình.
Thiếu chút nữa thì tiểu thế tử bỏ mạng, may có đạo sĩ liên hợp cùng binh lính tiếp viện giết hết sát thủ. Lão quỷ nay đã không còn tứ chi, dẫu tắt thở mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn chằm chằm về phương hướng của tiểu thế tử, tựa hồ như không cam lòng.
Thế tử gia tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt một ngày đêm, ngày hôm sau liền đem lão quỷ đại táng.
Sau đó mấy ngày quan viên chủ mưu bị buộc tội xét nhà, đạo sĩ thành công thực hiện dịch thọ, thế tử sau khi tỉnh lại biết được công lao là do đệ đệ ruột thịt, trong lòng thấy phức tạp xen lẫn đau lòng. Cũng bởi vì vậy mà cả nhà đều sủng hắn, hy vọng cả đời hẳn hỉ nhạc vô ưu.
“Nguyên lai ta tưởng sẽ bảo hộ ngươi một đời, bất quá hiện tại xem ra là ngươi không cần ta, có người nguyện ý thay thế ta.”
Lão quỷ lắc đầu, lại có chút hận sắt không thành thép mà răn đe, “Ngàn vạn không thể để y ăn mình nhanh như vậy nghe chưa!”
“Ai?” Tiểu thế tử hỏi một câu như vậy, rồi đột nhiên phát hiện cái gì, quay đầu nhìn về phía thị vệ.
“Hắn thích ngươi.” Lão quỷ nói xong thân thể bắt đầu trở nên trong suốt.
Tiểu thế tử có chút chần chờ mới tiến lên giả vờ ôm lão quỷ một chút, đầu giống như thật sự đụng tới lão quỷ mà cọ cọ, “Cảm ơn ngươi, lão quỷ.”
Lão quỷ yêu thương trìu mến sờ sờ đầu tiểu thế tử rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Thị vệ không dám lên tiếng quấy rầy. Qua hồi lâu tiểu thế tử mới quay đầu lại hỏi y, “Có phải ngươi thích ta hay không?”
Chuyện đã đến lúc này, nhưng y vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.
“Đúng vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.